Yêu Thầm Bố Bạn

Chương 13

“Thả con gái tao ra đây không tao xé xác lũ chúng mày!”.

Hẳn là băng đảng bọn chúng đã có sự chuẩn bị. Bọn chúng đi tới trước mặt anh, đầy thách thức.

“Một chọi một trăm. Tới đi!”.

Hải Đông đẩy cô về chỗ của Vu Ba Ba, xé chiếc áo sơ mi trắng để lộ ra cơ thể cơ bắp cường tráng, bên vai phải của anh còn có xăm hình một con rồng rất lớn.

Hai tay lớn cầm chắc lấy cây gậy, la lến một tiếng rồi xông lên. Khí thế rất bức người, từng gậy từng gậy nện xuống đầu từng tên không trượt một phát nào. Bọn chúng ngã xuống, máu me đầm đìa chảy ướt cả một bên mặt. Cảnh tượng đó vô cùng hãi hùng, khiến cô che mặt.

Bọn chúng lao lên lại bị anh đẩy lùi. Trong phút chốc đã tan tác, dưới sàn kín chật những xác người.

“Lão đại, chúng ta phải làm sao đây?”.

Đám còn sót lại, chưa đánh đã muốn thoái lui, hoang mang hỏi lão cầm đầu.

“Hay cứ thả con gái hắn ra trước rồi hẵn nói?”.

“Nói bừa, mau xông lên!”.

“Lão đại, cứ thế sẽ chết hết đấy”.

Bọn họ một đàn quỳ rạp xuống cầu xin.

“Bọn bay…”.

Tên cầm đầu giận đến mức đỏ hết cả mặt. Vốn dĩ danh tiếng của Hà Hải Đông trong giới đã là rất dọa người rồi, bây giờ lại còn đánh nhau như hack game thế này thì thằng nào chả sợ?

“Được rồi. Được rồi. Mau đưa con bé đó ra!”,

Hải Đông nhắc nhớ hắn.

“Thả mỗi con gái tao ra thôi. Thằng kia tụi bay muốn chém gϊếŧ sao tùy”.

Vân Ninh thấy ớn lạnh khi thấy bộ mặt tàn nhẫn này của anh. Xem ra, cô thật sự chưa hiểu rõ về Hà Hải Đông mà cô đang thần tượng.

Chờ một lúc, Lạc Lạc bị bọn chúng quẳng ra. Hải Đông lạnh nhạt nhìn cậu ta, anh quát.

“Mau đi về!”.

“Không. Con không về đâu. Chừng nào cứu được Lý Dương ra thì con mới chịu về!” – Lạc Lạc ngang bướng nói.

“Mày…” – Hải Đông tức giận tới mức xém quăng mất cây gậy trên tay – “Thật là hết thuốc chữa!”.

Vừa dứt lời thì dàn vệ sĩ của anh đã ùa vào đông như kiến. Băng Liên Thủ còn có mấy mống, bị dọa cho sợ đến tái mặt.

“Áp giải con bé về!”.

Chục người áo đen liền đi tới, vây lấy Lạc Lạc. Trước khi đi cô còn vùng vằng kháng cự, lớn tiếng quát vào mặt Hải Đông.

“Ông là đồ máu lạnh! Ông là đồ cha tồi!”.

Ngay cả khi bị khiêng đi khuất rồi mà tiếng của cậu ta vẫn vọng lại.

Cây gỗ trên tay anh bị ném xuống đất. Anh quay người, dù cúi mặt nhưng ánh mắt vẫn không giấu được nỗi bi thương.

“Chú…”.

Cô không kiềm được mà chạy đến ôm lấy anh.

“Con thấy chú thực sự rất dũng cảm”.

Cơ mặt của anh giãn ra. Anh vỗ vỗ lên lưng cô, mệt mỏi nói.

“Cám ơn con nhé”.

Hải Đông chính là như vậy. Anh là dạng người trong lòng có chuyện gì cũng đều giữ kín trong lòng. Vân Ninh chỉ muốn, giải tỏa bớt sự lẻ loi này của anh.

Trên đường anh đưa cô về, cả hai người đều không nói chuyện gì với nhau. Nơi này cách nhà cô khá xa, còn phải đi qua rất nhiều con đường ngoại ô vắng hoe. Xui xui thế nào lúc đang đi giữa chừng thì chiếc xe bị chết máy.

Đã quá mười hai giờ đêm, trên đường một bóng xe cũng không có. Hải Đông lật đật mở điện thoại ra, điện thoại đã hết pin.

Anh thở dài.

“Hôm nay xui xẻo thật!” – Lại quay sang hỏi cô – “Tiểu Ninh, con có điện thoại không?”.

Cô liền lục túi, nhưng kiếm không ra. Do mới có điện thoại nên lâu lâu cô vẫn hay quên mang.

“Dạ không…”.

“Xin lỗi con nhé!”.

Vân Ninh ngẩn ngơ nhìn anh, không hiểu vì sao anh xin lỗi.

“Để con hôm nay hết chạy đông đến chạy tây cùng với ta. Thật là thiệt cho con quá…” – Hải Đông không nhịn được mà buông lời than thở – “Ta là một người chú tồi, ta là một người cha tồi”.

Anh bất lực, úp mặt vào vô lăng.

Vân Ninh chầm chậm tiến đến, ôm lấy hai vai anh, không biết nên nói gì. Cô không ngờ một người mạnh mẽ, làm điểm tựa cho người khác như anh, còn có lúc trở nên như vậy…

“Lạc Lạc có một người cha tồi tệ như ta, nên nó mới thành ra như vậy”.

Cô tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng an ủi.

“Nhưng chú cũng đã cố gắng hết sức rồi, không phải sao? Một mình chú lo cho Lạc Lạc từ bé đến lớn, từ chuyện mà một người bố phải làm cho tới chuyện một người mẹ phải làm, không dễ dàng gì cả… Có đúng không?”.

Cơ thể anh rất ấm, cánh tay rất rắn chắc. Cô nghe thấy được từng mạch đập thổn thức của anh. Có lẽ anh vẫn chưa có cách nào chấp nhận, đứa con gái mà mình dày công nuôi dưỡng suốt bao năm trở nên điên loạn vì một thằng con trai ất ơ. Vân Ninh ngả vào đó một hồi, bản thân có hơi lim dim vì đi cả ngày trời quá mệt mỏi nên vô thức ngủ gật trên đó.

Hải Đông thấy hơi thở của cô đều đặn, thấy không đúng nên có hơi ngẩng mặt lên, trông thấy gương mặt anh đang nằm trên tay mình ở khoảng cách rất gần.

Nhớ lại cô bé năm đó mà anh đã gặp trong vườn hoa, cô không có thay đổi gì đáng kể, chỉ là lớn lên rồi, giống như một bông hoa mẫu đơn từ từ khoe sắc nở, thu hút ong bướm tới.

Đôi mi dài và cong khẽ rung động. Khóe môi hồng cong cong hé mở vô cùng đáng yêu. Vẻ mặt lúc ngủ của cô cũng ngoan ngoãn như thế, yên bình đến thế. Có điều, ngủ tư thế này chắc chắn sẽ đau cổ. Anh nhẹ nhàng nâng đầu cô để ngả vào ghế ngồi, dùng áo của mình khoác lên người cô, còn hạ ghế xuống thành tư thế nằm.

Xem ra đã thấm mệt, toàn bộ quá trình di chuyển đều không khiến cô giật mình thức giấc. Lần đầu anh ngủ trên xe cùng một cô gái.

——————————————————————-

Vân Ninh uể oải mở mắt, cô trở mình thì trông thấy Hải Đông đang nằm ở ghế cạnh bên. Ánh sáng chiếu qua từ ô cửa sổ, khiến gương mặt anh đang tỏa ra hào quang. Đây là giấc mơ sao?

Người đàn ông mà cô chỉ có thể thấy trong giấc mơ, nay lại đang ở ngay trước mặt. Trong cơn ngủ mê, toàn bộ sự lạnh lùng thường ngày, sự nghiêm túc, dũng mãnh thường ngày đều toàn bộ bay sạch, chỉ còn lại anh trong bộ dạng chân thành nhất, giản dị nhất.

Cô không nhịn được mà đưa tay lên, chạm vào sống mũi cao của anh. Người ta hay nói sống mũi mà nối dài từ ấn đường thẳng xuống là người rất có phúc khí, rồi mơ hồ cô khẽ chạm vào đôi môi của anh, đến khi ngủ mà cũng mím chặt vào như vậy…

“Làm gì đó?” – Đột nhiên mắt anh bật mở.

Vân Ninh giật bắn mình.

“Kiến… kiến ấy mà…” – Cô chống chế.

Tay cô giả đò day vào môi anh như đang gϊếŧ kiến rồi bôi bôi lên ghế.

Hải Đông ngồi dậy. Tất cả các cơ bắp của anh cử động theo. Cô cứ dán mắt vào mấy múi cơ đó, không thể rời mắt.

“Chú!” – Cô khẽ gọi – “Chú mặc vào đi này, kẻo nhiễm lạnh”.

Cuối cùng, trên đường đã xuất hiện vài cái xe. Hải Đông liên hệ cho phía bên bảo hiểm đến kéo xe anh đi, đồng thời bắt một chiếc taxi cho cô về nhà.

“Ta phải về xem Lạc Lạc thế nào đã. Con cứ về nhà trước đi!”.

“Dạ…”.

Vân Ninh dụi dụi mắt. Mọi thứ hình như chỉ có ở trong giấc mộng. Ảo ảo mơ mơ. Cô còn không dám nghĩ mình sẽ có cơ hội gần gũi anh đến thế!

“Chú ở lại sẽ ổn chứ?”.

Câu hỏi này cô hỏi xong, thầm hối hận vì có vẻ đã quá thừa thãi.

“Ta lớn bằng này tuổi đầu rồi. Con không phải lo cho ta”.

Anh đưa cô đi tới xe.

Trong lòng cô thật có chút không nỡ. Không nỡ xa anh, không nỡ tỉnh dậy khỏi cơn mơ này.

Mẹ cô đứng trước cửa nhà chờ, hai chân cứ không ngừng nhấp nhổm. Sao cô có cảm giác mẹ cô chờ cả đêm vậy?

“Dương Vân Ninh, sao giờ này con mới về đến nhà?”.

Cô thảng thốt.

“Chú Đông không nói cho mẹ biết gì cả sao ạ?”.

Mẹ cô đánh cái bốp vào bả vai cô.

“Mau nói! Đêm qua con đi đâu, làm gì?”.

“Không phải con đi với chú Đông sao? Mẹ lo cái gì vậy chứ?”.

“Con chẳng biết gì cả. Cậu ta mới là không đáng tin nhất đấy!” – Mẹ cô mắng, lôi cô vào nhà – “Nói chung là, con thân là con gái, cứ con trai thì tuyệt đối không được đi qua đêm, ngay cả có là chú Đông thì cũng vậy!”.

“Tại sao thế mẹ?”.

“Còn làm sao nữa? Chú Đông con rất lăng nhăng, giỏi lấy lòng người khác. Bao nhiêu cô gái đều đã bị chú ấy lừa lên giường rồi bỏ rơi, con có biết không hả? Chú ấy chính là đại biểu của đàn ông xấu xa mà mẹ hay nói đó!”.

Vân Ninh nghẹn lời. Những thứ này Lạc Lạc đều kể cho cô nghe rồi.

Sao cô có cảm giác, cô và Lạc Lạc, hai người bạn cùng tiến đi vào con đường tự hủy thế này nhỉ?

“Con và chú ấy…” – Cô giải thích – “Đêm qua chú ấy chở con về nhà tới giữa đường thì xe bị hư, đường lại vắng, điện thoại chú ấy hết pin, điện thoại của con thì để quên ở nhà, không có cách nào nên con và chú ấy ngủ trên xe”.

Mẹ cô thở phào.

“Chỉ vậy thôi à?”.

“Dạ vâng”.

Bụng cô cồn cào. Chút nữa cô đã quên mất, nguyên ngày hôm qua đều chưa có ăn gì. Cô đã đói đến rã rời.