Đánh Dấu Một Trăm Năm, Chiếc Áo Lót Của Nàng Cá Ướp Muối Bị Nổ Tung

Chương 85: Thiên tài tụ hội (1)

Chương 85: Thiên tài tụ hội (1)

Bởi vì diện tích lãnh thổ của Đông Vực vô cùng rộng lớn, rất nhiều tông môn lớn nhỏ chi chít khắp nơi.

Chủ nhân bí cảnh Phong Tuyết vì muốn hấp dẫn khả năng thiên kiên đến đây, cho nên đã mở mười mấy cửa ra vào.

Bây giờ bên cạnh mỗi cánh cửa, đều hội rất nhiều cường giả và thiên kiêu trẻ tuổi khắp nơi ở Đông Vực.

Đan Dao cũng không có tận lực đi tìm người của Thất Tinh cung, mà chỉ tùy tiện tìm một cánh cửa, rồi lẳng lặng chờ bí cảnh mở cửa.

Nhân lúc bí cảnh còn chưa mở ra, Đan Dao nhìn lướt qua đám người.

Tụ Nguyên cảnh, Ngưng Anh cảnh, có thể nắm một bó to.

Thậm chí còn có hai Động Hư cảnh.

Quả nhiên là cường giả tụ hội.

Nhưng mà đây chỉ là cường giả thế hệ trước.

Thế hệ trẻ tuổi, số được gọi là thiên kiêu, đại bộ phận đều quanh quẩn ở Luyện Khí cảnh và Tụ Nguyên cảnh.

“Các ngươi mau nhìn kìa, là Thanh Dương công tử của Tinh Vẫn Cung.”

Bây giờ đại đa số ánh mắt của mọi người, đều tập trung lên một thanh niên đang đứng trước cửa vào.

Thanh niên mang một bộ thanh sam, khuôn mặt tuấn tú, khí khái hào hùng bất phàm. Đứng ở trong đám người, lộ ra vẻ không hợp nhau.

Nhưng mà, điều khiến cho mọi người rung động không phải là khuôn mặt tuấn tú có thể dễ dàng dụ dỗ vô số nữ tu của hắn, mà là tu vi.

Đan Dao đưa mắt nhìn về phía Mạnh Thanh Dương.

“Ngưng Anh sơ kỳ.”

Trong mắt Đan Dao lóe lên một tia kinh ngạc.

Nhìn người này trẻ tuổi như vậy, mà đã đạt Ngưng Anh cảnh.

Những tông môn truyền thừa vạn năm này, quả nhiên nội tình phi thường.

Tu vi người này cao, thiên phú mạnh, đặt trong toàn bộ Đông Vực, cũng là người nổi bật trong số người nổi bật.

“Đó chính là Thanh Dương công tử, được xưng là thiên tài đứng đầu của Tinh Vẫn Cung sao?”

“Nghe nói hắn là cháu trai của một vị trưởng lão nào đó của Tinh Vẫn Cung, sinh ra đã có Huyền Linh Thể. Không chỉ có thiên phú kinh người, mà thực lực mạnh đến vô cùng đáng sợ.”

“Đâu chỉ có đáng sợ, quả thực là thiên tài trong thiên tài. Tám tuổi Tôi Thể, mười lăm Luyện Khí, ba mươi tuổi Tụ Nguyên. Bây giờ chưa đến bảy mươi tuổi, đã là cường giả Ngưng Anh cảnh.”

“Trăm năm Tụ Nguyên, ngàn năm Ngưng Anh, bây giờ hắn mới bảy mươi đã tu tới Nguyên Anh, chuyện này……Người so với người đúng là làm cho người ta tức chết.

“Chậc chậc, thiên phú như vậy, đừng nói là đặt ở Tinh Vẫn Cung, mà đặt ở Đông Vực, cũng là một sự tồn tại cực kì chói mắt.”

Cường giả thế hệ trước nghe nói như thế, cũng rất tán thành.

Ngưng Anh cảnh, đặt ở mấy tông môn nhất lưu như Tinh Vẫn Cung, Thất Tinh Cung, Vô Cực Môn cũng đủ làm trưởng lão.

Tuổi tác đồ đệ, thực lực sư phụ, đây không phải là thiên tài thì là gì?

Trong đám người, có một nữ sinh nhỏ giọng lầm bầm: “Đây thì coi là cái gì, Thiên Cơ công tử của Nguyệt Thần Điện, mới thật sự là thiên tài.”

Đan Dao nghe được bốn chữ Thiên Cơ công tử thì trong lòng khẽ động.

Cô từng nghe Thủy Linh nói qua, Nguyệt Thần Điện Tàng Thiên Cơ được xưng là đệ nhất thiên tài của Đông Vực, vừa sinh ra là đã có Thánh Linh chi thể.

Vừa mới ra đời đã vượt qua chân Tôi Thể cảnh, cảnh giới nhập môn của tu chân giới, trực tiếp bắt đầu tu luyện từ Luyện Khí cảnh. Hai mươi tuổi Tụ Nguyên, bốn mươi tuổi Ngưng Anh, bây giờ đã hơn sáu mươi tuổi, tu vi cũng đã để cho vô số cương giả thế hệ trước phải ngước nhìn.

Bốn mươi tuổi Ngưng Anh, so với đệ nhất thiên tài của Tinh Vẫn Cung, Mạnh Thanh Dương còn sớm hơn hai mươi năm.

Lúc Đan Dao đang suy nghĩ, thì một đạo ánh sáng màu tím vạch phá bầu trời, giống như lưu tinh mà đến.

Ánh sáng màu tím chưa đến, mà đám người đã cảm nhận được một linh lực ba động cường đại.

Đám người ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy màu tím này chính là một con chim ưng, giống như thần điểu Phượng Hoàng.

Trên người con ưng lớn có một người đang đứng, người này mặc áo bào màu tím ngọc tơ vàng, đầu đội kim quan Loan Nguyệt, eo quấn thắt lưng hình chim phượng, chân mang giày vân long, ánh mắt kiệt ngạo, giống như một tên sát thần nhìn xuống đám người.

Một số tu sĩ có tâm cảnh hơi yếu, bị ánh mắt của hắn ta chấn nhϊếp, suýt chút nữa đứng không vững mà ngã xuống.