[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 71: Ván cờ

Việc Harry phải tham gia thi đấu Tam pháp thuật đã chuyện ván đã đóng thuyền dù cho James có cố sức ngăn cản thế nào đi nữa. Khác với đời trước, lần này cậu nhận được sự ủng hộ của học sinh toàn trường kể cả là từ Hufflepuff và Gryffindor. Sau tất cả những cống hiến cho Hogwarts cậu làm suốt 4 năm qua, mọi người đều tin tưởng vào nhân phẩm đáng quý của Harry và lo lắng cho sự an toàn của cậu. Các Ravenclaw còn dành thời gian thống kê lại tất cả những hạng mục thi đấu Tam pháp thuật từ lần đầu tiên tổ chức cho đến giờ, nhờ đó dự đoán các đề thi sẽ ra trong trận thi đấu tới. Bao gồm vượt qua chó ba đầu Cerberus hoặc rồng để lấy một món bảo vật, chiến đấu với quỷ khổng lồ, bắt một con Thunderbird - một loài chim rất lớn, có thể tạo nên gió bão và sấm sét mỗi khi bay lên và vượt qua mê cung trong khi trả lời câu hỏi của Chimera. Harry khá bất ngờ với độ chính xác của danh sách này khi có 2 trong 3 đề bài thực sự sẽ xuất hiện trong cuộc thi đấu sắp tới. Trái với ấn tượng lạnh nhạt thích tự làm việc một mình của học trò nhà Ravenclaw, bọn họ luôn có cách riêng để thể hiện tình cảm của mình với bạn bè. Điều này làm Harry rất cảm kích.

Những ngày sau đó, trong khi mọi người sốt sắng lo lắng thì đương sự là Harry lại vẫn cứ bình tĩnh tiến hành thời gian biểu như bình thường của cậu. Nên đi học thì đi học, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi dường như sự việc vừa rồi chẳng hề liên quan đến mình. Một buổi chiều sau khi hoàn tất tiết học thực hành môn thảo dược và giúp đỡ giáo sư Sprout sắp xếp lại nhà kính, Harry một mình trở về lâu đài qua con đường quanh co, nhỏ hẹp mọc đầy cỏ dại.

"Harry"

Cậu ngẩng đầu lên sửng sốt, "Giáo sư Dumbledore"

"Đi dạo với ông lão này chút nào." Dumbledore giơ tay vẫy về phía Harry.

Cậu tiến lại gần đỡ lấy tay ông, dìu ông chậm rãi bước đi dù cậu biết ông lão hơn trăm tuổi này còn đủ sức để chiến đấu vài trăm hiệp với Voldemort.

"Đã lâu lắm rồi ta mới có dịp ngắm hoàng hôn ở Hogwarts dù phần lớn thời gian ta luôn công tác ở đây." Dumbledore thở dài hoài niệm. "Nơi này không phải là một nơi tốt để ngắm cảnh. Nếu trò đứng phía bên kia hồ Đen, trò sẽ thấy được toàn cảnh Hogwarts. Rất đẹp!"

"Em biết, em đã từng thấy cảnh đó rồi. Đúng là rất đẹp." Harry mỉm cười đồng ý.

"Vào ngày đầu năm học này, ta nhận được một bức thư. Một bức thư rất đặc biệt. Trò không biết ta đã ngạc nhiên trước nội dung của bức thư đó như thế nào." Ông chậm rãi nói.

"Bức thư đó có giúp ích cho thầy không?" Harry hỏi.

"Nó giúp ta hiểu được nhiều điều. Cũng nhận ra được bản thân trước đây đã làm ra quá nhiều sai lầm." Dumbledore thở dài.

"Giáo sư Lupin đã từng nói với em. Ai cũng mắc sai lầm, quan trọng là ta phải tự biết sai ở đâu để sửa và không nên tự trách bản thân quá nhiều." Cậu nói.

"Remus Lupin luôn là một đứa trẻ thông minh sâu sắc." Dumbledore nhận xét.

"Đúng vậy." Cậu gật đầu.

"Harry, trước khi ông nội của trò ra đi đã gửi gắm trò cho ta. Ta thực sự rất lo, nếu trò có mệnh hệ gì, sau này khi ta đến gặp ông ấy phải giải thích thế nào đây." Dumbledore sầu muộn nắm tay Harry giãi bày. Bức thư mà ông nhận được, trong đó là toàn bộ thông tin chi tiết về cuộc đời và từng loại Trường sinh linh giá của Voldemort. Trông nó giống hệt như một bức di thư cho nên khi biết tin Harry không có mặt trên đoàn tàu ông đã cực kỳ lo lắng cậu sẽ làm chuyện gì dại dột. May mắn Harry có lẽ đã suy nghĩ thông suốt, ông chưa yên tâm được bao lâu thì lại xảy ra việc cậu bị ép buộc tham gia vào việc nguy hiểm như trận đấu Tam pháp thuật này. Ông sợ rằng việc Harry là cháu của người đã gϊếŧ Voldemort lộ ra ngoài chính là lý do khiến cậu bị nhắm tới. Dumbledore thở dài não nề, ông phải làm sao cho phải đây?

"Ông của em là một người có rất ít kiên nhẫn. Ông sẽ không thể ngồi yên chờ thầy cả trăm năm đâu." Cậu nhún vai.

"Trăm năm... Ha ha ha trò lại đề cao ta quá rồi." Dumbledore bật cười.

"Sao không, thầy sẽ sống lâu thật lâu và làm hiệu trưởng của Hogwarts cho đến khi cháu của cháu em đi học mới thôi." Harry dí dỏm nói.

"Cháu của cháu trò? Ái chà, ta thật mong chờ mà."

Hai thầy trò cùng phá lên cười thật to, trong ánh chiều tà màu vỏ quýt thật hài hòa, thật thân thiết, thật... con mẹ nó gian gian díu díu mập mờ. Đằng sau một gốc cây to lớn người đàn ông tóc vàng nhìn khung cảnh trước mặt nghiến răng nghiến lợi.

"Giáo sư Dumbledore, em có thể nhờ thầy một việc được không?" Harry lại dìu ông tiếp tục bước đi.

"Nói đi, con của ta." Dumbledore vỗ vỗ tay Harry.

"Thầy đừng..." Cậu hơi ngập ngừng một chúng rồi tiếp tục. "Nếu như Voldemort có trở lại, thầy đừng để giáo sư Snape tiếp tục công việc gián điệp nữa được không? Rất nguy hiểm."

Dumbledore sửng sốt nhìn Harry sau đó hiểu rõ gật đầu, "Ta sẽ không bắt buộc cậu ấy. Nhưng ta không thể quyết định thay cũng như can thiệp vào lựa chọn của Severus."

"Nếu như có việc nguy hiểm cần làm xin thầy hãy nói với em. Em sẽ giải quyết." Harry mím môi.

"Harry à." Dumbledore thở dài. "Đây không phải cuộc chiến của một mình trò. Đừng tự ôm hết tất cả mọi việc vào người như thế."

"Em biết. Đây chỉ là thói quen thôi." Harry cụp mắt nói.

"Ta có thể hứa bằng mọi giá trong năng lực của ta giữ cho Severus tránh xa khỏi nguy hiểm. Yên tâm nhé."

"Như thế là quá tốt rồi. Cám ơn thầy." Harry thật lòng cúi đầu cảm tạ.

"Đừng như vậy. Đó trách nhiệm của ta mà." Dumbledore vỗ vai cậu.

Harry nhìn Dumbledore mỉm cười, hai người tiến vào lâu đài. Có người trong ban tổ chức đến gọi Dumbledore đi. Harry tạm biệt ông sau đó đến đại sảnh dùng bữa tối.

Ngày kế tiếp, sau bữa trưa Harry tránh xa đám đông ngồi đọc sách trong một góc vắng người dưới gốc cây bên cạnh hồ Đen.

"Xin chào, nhà vô địch thứ tư."

Harry ngẩng đầu hướng tới nơi giọng nói ngả ngớn vừa vang lên. "Hiệu trưởng Grinderson"

Grinderson đứng ngược sáng từ trên cao nhìn xuống Harry, mái tóc vàng óng ánh phát sáng dưới ánh mặt trời.

"Ngài tìm tôi có việc gì?" Harry đứng lên hỏi.

"Cậu có phiền nếu đánh với tôi một ván cờ không?" Grinderson nhếch môi hỏi với giọng điệu không cho phép cự tuyệt.

Ông ta xoay người bước vài bước đến nơi bãi cỏ trống trải vung đũa phép biến ra một chiếc bàn và một chiếc ghế tựa bằng gỗ màu nâu trầm nặng.

"Mời ngồi" Grinderson vươn tay về chỗ trống đối diện.

Harry nhướng mày tiến lại gần tự nhiên làm động tác ngồi xuống giữa không trung, ngay lập tức cỏ dưới đất mọc cao đan cài vào nhau đỡ lấy cậu tạo thành một chiếc ghế xanh mướt xinh đẹp.

"Cờ vua của Muggles, thật hiếm thấy." Harry nhận xét khi nhìn vào bàn cờ đen trắng yên tĩnh trên bàn.

"Tôi không thích cờ phù thủy, rất ồn ào." Grinderson chọn quân đen đi trước, "Vả lại việc dùng giọng nói điều khiển sẽ cho đối thủ có thời gian suy nghĩ, tôi thích sự bất ngờ khi tự mình di chuyển quân cờ. Nó cho tôi cảm giác được kiểm soát mọi thứ."

"Tuy rằng tôi không tán đồng nhưng ai cũng có sở thích riêng của mình." Harry cầm một con tốt trắng đi tới.

Nước đi của hai người rất nhanh, một quân tiếp một quân đặt xuống như không cần suy nghĩ. Grinderson tung hoành trên bàn cờ sát phạt khắp nơi ăn mất hai xe và một tượng của Harry. Cậu cũng đáp trả lấy đi con mã của ông.

"Tôi phải công nhận cậu rất có tài năng, Harry Potter. Rất giống tôi." Grinderson ăn thêm một con tốt trắng. "Có một điều tôi không thích đó là cậu lại phung phí tài năng của cậu làm những chuyện vô bổ."

"Ví dụ như?" Harry liếc gã.

"Để tâm vào những chuyện không đáng quan tâm, bảo vệ cho những kẻ không đáng để bảo vệ." Grinderson trả lời.

"Hiệu trưởng Dumbledore mà biết ông ghét thầy ấy thế này, thầy sẽ buồn đó." Harry lấy đi một con tốt đen.

"Tôi nói ghét Albus bao giờ?" Ông ta phản bác ngay.

"Thầy Dumbledore rất thích để tâm vào những chuyện vụn vặt và bảo vệ những người yếu hơn thầy. Ông vừa mới nói ông không thích người như vậy, không thích tức là ghét rồi." Harry nhún vai.

"Tôi không ghét Albus." Grinderson cắt ngang lời Harry.

"Ông bị đa nhân cách à?" Cậu nghiêng đầu hỏi.

"..." Grinderson nghẹn họng thiếu điều muốn hất luôn cái bàn vào mặt Harry, thằng nhóc láo lếu. Ông ta tức giận túm lấy quân hậu của cậu quăng ra ngoài.

"Đối với giáo sư Dumbledore tài năng là thiên phú, nhưng thiện lương là lựa chọn. Ông không hiểu điều này nhưng tôi thì có. Cho nên hiệu trưởng Grinderson, chúng ta không giống nhau." Harry đặt quân tượng trắng của cậu xuống ngẩng đầu đối diện với Grinderson, "Checkmate" (chiếu tướng hết cờ)

Grinderson cúi đầu nhìn lại bàn cờ vua, ông vốn giành ưu thế tuyệt đối khi còn hầu hết những quân cờ nhưng dù chỉ còn lại một tượng và hai mã Harry vẫn có thể lật ngược tình thế một cách ngoạn mục.

"Giỏi lắm" Grinderson vỗ tay bồm bộp tán thưởng, con ngươi lam sẫm thâm trầm. Pháp lực và sát khí cuồn cuộn tràn ra ngoài tạo thành uy áp che trời lấp đất hướng thẳng tới Harry.

Cậu mỉm cười ngồi dựa hẳn ra sau gác tay lên thành ghế bộ dáng thảnh thơi giống như hiện tại cậu không phải chịu áp lực như núi đến từ một trong những phù thủy quyền năng nhất giới pháp thuật.

"Gael Grinderson" Một giọng nói tức giận vang lên cắt ngang trận giằng co của hai người.

"Al" Ông ta reo lên khi nhìn thấy Dumbledore, "Em tới tìm tôi sao?"

Dumbledore chỉ hừ lạnh không để ý đến Grinderson, "Harry, đã đến lúc kiểm tra đũa phép chuẩn bị cho bài thi thứ nhất. Trò đi cùng Severus đến đó nhé."

Đôi mắt Harry sáng lên khi thấy người đàn ông mặc áo chùng đen âm trầm đứng đằng sau Dumbledore. "Vâng, thưa thầy." Cậu vui vẻ gật đầu.

Dumbledore nhìn Harry rời đi theo sau Snape rồi liếc ván cờ chung cuộc trên bàn. "Chỉ vì thua một ván cờ mà anh bắt nạt một đứa trẻ con như thế. Anh có còn liêm sỉ không?"

"Tôi chả biết em đang nói gì." Grinderson bĩu môi.

"Anh coi chừng tôi." Dumbledore cảnh cáo rồi cũng đi mất.

Grinderson nhún vai tỏ vẻ nhàm chán. Ở phía đối diện, bàn cờ cùng với chiếc ghế cỏ Harry vừa ngồi rắc một tiếng vỡ tan thành bột phấn rơi lả tả xuống mặt đất.