Mộc Trà vẫn không hề hay biết bản thân bị gã chồng hờ đang dở thói dê xồm. Cô mà biết chắc sẽ kiện tung cái khách sạn này lên cho coi.
Mặc quần áo ra ngoài, Mộc Trà giật mình thấy Khải Viễn đã dậy. Cả đêm ngồi cho cô ngủ chắc anh sẽ mỏi lắm nên đỡ anh nằm xuống mà người ta không hay biết gì cả. Sáng mở mắt nhìn mình như gấu Koala ôm cứng lấy chân anh, cái đầu còn gối lên đùi anh, thật là cái dáng ngủ không mê nổi. Cô có thói quen ôm ngủ ai ngờ nó lại bá đạo đến mức ôm chân anh như vậy bao giờ. Chắc chắn thảm cảnh ấy, Khải Viễn đã nhìn thấy rồi.
Thấy anh ngồi im bất động, cô lo lắng:
- Chân anh đau lắm hả?
- Không có
- Vậy có chuyện gì sao?
- Chúng ta có nên tân hôn sớm không?
Mộc Trà ném khăn đang lau tóc trùm lên mặt Khải Viễn:
- Anh điên à, tân hôn cái gì chứ?
Cô không nhìn biểu hiện khó coi trên mặt của anh mà đi sấy tóc. Khải Viến nuốt nước bọt cũng đến khó khăn, anh đã nhịn từ lâu nhưng năm lần bảy lượt bị cô quyến rũ. Bản thân cứ nhịn như này chắc sắp hỏng đến nơi rồi...
Ra khỏi nhà tắm, Khải Viễn chỉ quấn khăn tắm tập tễnh đi về phía Mộc Trà đang sấy tóc.
- Trà
- Vâng
Cô tắt máy sấy chờ anh nói nhưng người kia lại diễn cảnh im lặng.
- Anh làm sao?
- Cô ngủ cạnh đàn ông mà không có cảm xúc sao hả?
- Có, ai bảo không? Nhưng tôi không thích chung đυ.ng đàn ông. Anh là của An Chi, tôi chỉ là vợ hờ và kết hôn vì mẹ anh thôi. Tốt hơn giữa chúng ta không nên xảy ra bất kì quan hệ nào cả. Mà có xảy ra thì cũng chỉ là trao đổi có qua có lại thôi.
Mộc Trà đưa máy sấy tóc cho anh dặn:
- Tôi xuống gọi đồ ăn sáng cho anh xong sẽ về nhà. Anh nghỉ ngơi cho chân khô miệng vết thương đi. Xong việc gia đình, tôi sẽ quay lại làm việc, không lười biếng mà phí phạm tiền của anh đâu.
Khải Viễn không tiếp chuyện, cũng không tỏ thái độ đồng tình hay phản đối. Mộc Trà không nói gì nữa đến dọn đồ hết vào vali. Thấy anh lại trở nên nghiêm túc, hờ hững cô khẽ nói:
- Tôi là người tham tiền nhưng có trách nhiệm, nhận tiền của anh nên chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Chuyện vợ chồng nếu anh muốn tôi cũng không phản đối nhưng cho tôi thời gian để dần quen với sự quen thuộc của anh trong cuộc sống được không? Tôi chẳng xinh đẹp nên được anh kết hôn với giá 5 tỷ thực sự rất hời rồi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn làm hồn ma trinh nữ đâu.
Nói xong mà tai, mặt của cô nóng bừng, vội vàng kéo vali rời đi.
Khải Viễn ăn sáng xong, đặt dịch vụ bác sĩ đến tận nơi khám, kiểm tra chân cho mình. Anh gọi Đông Huy mang đồ biếu sang nhưng cậu ta đã gửi ở quầy lễ tân mà về nhà Mộc Trà chơi rồi.
- Ai cho cậu đến nhà vợ tôi hả?
- Tôi đến nhà đồng nghiệp mà, anh mau đến đi, tình địch của anh cũng ở đây này.
Đông Huy quay điện thoại thấy Mộc Trà đang vén quần vén áo hướng dẫn Bách Việt chọn mực tươi thì máu nóng dồn lên mặt.
- Cho tôi địa chỉ nhà cô ấy đi.
- Vâng, em gửi định vị cho sếp ngay nhé!
Tắt điện thoại, anh vụt đứng lên nhảy lò cò để thay quần áo, xuống đón xe đến nhà Mộc Trà. Hỏa trong người cũng dịu xuống khi anh đến đầu phố thấy Mộc Trà đứng bên cạnh cái xe đạp điện.
- Sếp, chân anh khỏi chưa sao đến đây?
- Tôi đến thăm ba mẹ vợ tương lai không được sao?
- Tất nhiên là được rồi, anh lên xe đi tôi chở.
- Cái xe bé tý thế này ngồi làm sao?
- Từ đây vào nhà tôi khá xa đấy, chân anh mà không đau còn lâu tôi mới đi đón.
Mộc Trà ấm ức ngồi lên xe chờ đợi:
- Lên đi, cái xe khỏe lắm, đừng lo.
Khải Viễn nhìn cô nghi ngờ. Chưa từng ngồi xe đạp điện đã thế còn ngồi sau lưng con gái nên anh chần chừ.
- Anh có lên không hay đi bộ?
- Tất nhiên là đi rồi.
Hậm hực ngồi lên xe mà anh không biết Mộc Trà đang phải cố nhịn cười. Cô nhìn bộ dạng anh thật lạ lẫm, mặc cho lịch sự vào rồi ngồi xe đạp điện, chân thì dài hàng mét lê thê không biết để đâu. Vậy nhưng cô lại thấy vui vẻ.
- Anh ngồi cẩn thận không ngã nhé!
Khải Viễn tự nhiên vòng tay qua ôm eo Mộc Trà, ngồi thật sát vào cô ậm ừ:
- Đi được rồi.
Dù cố nhịn mà cô vẫn bật cười thành tiếng khi Khải Viễn ôm cô chặt như sợ ngã. Chiếc xe đi bon bon trong phố thành công thu hút ánh nhìn của những người đi đường. Cô mặc quần áo bộ của mẹ còn anh quần âu, áo sơ mi lịch sự, nhìn vào như ô sin chở ông chủ.
- Anh sợ ngã à, yên tâm... tôi không có bằng lái ô tô nhưng có bằng lái xe đạp, xe bò, xe điện đủ cả.
- Ai cấp mấy bằng lái ấy cho cô vậy?
- Tôi tự cấp
Khải Viễn lắc đầu khi nghe tiếng cô cười giòn tan. Anh dựa vào lưng cô tận hưởng gió thổi lướt qua mặt, vô cùng dễ chịu.
- Cầu này hơi xóc đấy, anh cẩn thận không rơi nhé!
Cây cầu bắc qua con sông nhỏ chắc được dân trong khu phố xây dựng đã lâu lồi lõm, xóc như rang ngô. Khải Viễn ôm Mộc Trà càng chặt hơn.
- Hồi bé tôi tý thì chết đuối ở đây đấy.
Nói xong anh thấy cô khẽ rùng mình. Nhìn sông nhỏ nhưng nước lại chảy xiết mà cầu còn không có thanh chắn bảo hộ gì?
- Xây cầu gì mà bất cẩn thế? Dễ tai nạn lắm.
- Tôi cũng không rõ, mỗi lần đi qua nó tôi run lắm.
Qua cầu đi thêm gần cây số nữa thì đến nhà Mộc Trà. Nhà cô ở là căn nhà cấp 4 được xây từ năm 1986 nên tường vôi đã cũ kĩ. Từ ngoài cổng anh đã thấy Bách Việt, Thanh Di và Đông Huy đang xúm vào xem mẹ Mộc Trà g.i.ết gà. Khoảng sân nhỏ phía trước nhà được đổ xi măng, nhà không lớn cũng chẳng nhỏ nhưng mọi thứ được sắp xếp gọn gàng.
Thấy Khải Viễn đi vào, tất cả các con mắt đều đổ dồn lên anh. Đông Huy cười hì hì giới thiệu:
- Bác gái, anh ấy là sếp của cháu và Mộc Trà.
Khải Viễn nhận đồ Mộc Trà đưa, anh nắm lấy tay cô nhìn Bách Việt rồi nhìn mẹ cô lễ phép:
- Bác gái, cháu là bạn trai của Mộc Trà.