Chỉ trong chốc lát, một giọt nước trong suốt sáng lấp lánh rơi xuống, dừng ở sách giáo khoa.
Cô khó, vô thanh vô tức, một mình rơi lệ.
~~
Cuối cùng tiết tự học cũng đã xong, Tô Hảo Hảo vẫn ở trong phòng học, mãi cho đến khi mọi người đi hết, cô mới ra cửa quay về ký túc xá.
Vào buổi chiều, đi dọc hành lang cô nhìn thấy chàng thiếu niên ở sân bóng rổ.
Nhìn dáng vẻ là đặc biệt đang đợi cô. Thấy cô đi tới, anh chủ động đi tới gần cô, rũ mắt nhìn cô nói: "Hết bao nhiêu tiền?”
Tô Hảo Hảo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía anh, liếc mắt một cái nghi hoặc.
Cô đang suy nghĩ, không hiểu câu hỏi đó muốn nói gì?
Quả nhiên, thiếu niên ho nhẹ một tiếng, một lần nữa mở miệng: "Ý của tôi là, không chỉ lần này, cũng không phải một là loại tình một đêm. Cậu muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho cậu, muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần cậu đồng ý ở bên cạnh ngủ với tôi .”
“Không phải, đúng hơn là về sau đều chỉ ngủ cùng tôi.”
Tô Hảo Hảo mở to hai mắt nhìn, khoảnh khắc trong mắt liền chứa đầy nước mắt.
Biếи ŧɦái! Rác rưởi!
Sao có thể, sao có thể thật sự biến cô trở thành cái loại người này!
Tuy rằng cô hôm nay ban ngày nhìn đến dáng người của anh ta còn thèm muốn. Nên giờ phút này anh ta mới tự nhiên thật sự tin những lời đãi vớ vẩn về cô. Cô một chút hứng thú đều không còn nữa.
Cô không những không thấy vui mừng vì anh ta tiêu tiền để ngủ với mình, mà còn thực sự tức giận.
Cô lui ra phía sau một bước, không muốn cùng anh ta nhiều lời. Cô vòng qua anh ta, rời đi.
"Này, giá bao nhiêu cứ nói.” Dịch Xuyên túm cánh tay cô, ấn vai cô xuống. Anh ép cô vào tường, ngực hai người gần như chạm nhau.
Buổi chiều anh vừa đánh cầu xong, trên người độ ấm cao, tản ra hương hormone nồng đậm. Anh ta cao 188cm, không giữa ngực cũng thu hẹp lại bức bối.
Nhưng Tô Hảo Hảo nghe được hai chữ “Giá”. Nước mắt vì cảm thấy thẹn mà rơi xuống.
Cô đẩy ngực anh ra , ngập ngừng: “Buông tôi ra. Tránh ra……”
Cô sức lực rất nhỏ, nên mặc dù đẩy anh ta ra nhưng vẫn bất động.
Cô sốt ruột, khóc thành tiếng, nước mắt như chuỗi trân châu rơi xuống.
Dịch Xuyên không hiểu ra sao, luống cuống, vội nói: "Cậu đừng khóc.”
Anh thu hồi cánh tay, tưởng giúp cô lau nước mắt, kết quả nữ sinh nhìn chuẩn cơ hội, từ khe hở trốn đi.
Anh nhìn bóng dáng chạy như bay của cô, buồn bã mà thở dài.
Ngoại hình của cô rất vừa ý anh, chính là lại……dù sao cô cũng không quá sạch sẽ.