Yêu Quái Nhỏ

Chương 43

Bởi vì một cái hôn này của Lam Khâm cho nên sau khi lên phi cơ đầu Tang Du vẫn còn choáng váng, cô nghiêm túc hoài nghi giây tiếp theo mình sẽ mọc cánh thành tiên luôn.

Mạnh Tây Tây kéo cô, đẩy mạnh cô xuống chỗ ngồi rồi thắt dây an toàn, ngồi ở bên cạnh cô, còn đặc biệt cố tình che màn hình điện thoại, giống như thưởng thức cảnh đẹp gì đó, tấm tắc lên tiếng: “Loại nhan sắc như thần này, tùy tiện hôn nhẹ thôi cũng không khác gì ảnh chụp phim ngôn tình cả.”

Tang Du bị hai từ “hôn nhẹ” chuẩn xác chọc đến, thò lại gần nhìn trộm.

Mạnh Tây Tây tránh tới tránh lui, bị Tang Du bắt được cơ hội cướp lấy, nhưng khi vừa nhìn thì gương mặt chưa hết đỏ ửng đã biến thành quả cà chua chín luôn, nhào qua đánh cô: “Mạnh Tây Tây cậu chụp lén!”

“Cái gì mà chụp lén, cái này gọi là quang minh chính đại ký lục (*) lại giúp cậu,” Mạnh Tây Tây cười trộm: “Thế nào, đẹp không, có phải muốn cảm ơn tớ không?”

(*) Ký lục: lưu trữ lại, giữ lại, ghi chép lại.

Tang Du phồng mặt, xoay người trốn vào một góc của ghế dựa, cầm lấy bức hình hôn môi mà Mạnh Tây Tây chụp nâng lên trước mắt nhìn kỹ.

Trên ảnh chụp, Lam Khâm cúi người, cô ngẩng đầu, ánh sáng của sân bay mạ lên sườn mặt anh một vầng sáng nhàn nhạt, anh rũ mắt dán chặt môi cô, đẹp đến nỗi không chân thật.

Tang Du vừa nhìn đã nhộn nhạo trong lòng, chưa đã thèm mà còn phóng to lên, trầm mê dưới khóe môi hơi cong của Lam Khâm khi hôn cô.

“Này này—— mắt sắp rớt lên di động rồi kìa.”

Tang Du nghe thấy tiếng cô, nhanh tay gửi ảnh chụp vào WeChat của mình, xóa tấm ảnh gốc sạch sẽ, ngay cả chút cặn cũng không thừa.

Mạnh Tây Tây tức giận: “Tang Tiểu Ngư cậu quá keo kiệt, cho tớ giữ lại thưởng thức để kích phát trái tim thiếu nữ một chút cũng không được à?”

“Không được,” Tang Du chọc chọc bức ảnh, nghiêm trang nói: “Bạn trai tớ không thể xuất hiện trong di động của tiểu tỷ tỷ xinh đẹp khác được.”

Mạnh Tây Tây vui vẻ: “Nể tình cậu đã khen tớ, không so đo với cậu.” Cô hơi nghiêm mặt: “Nhưng mà nói lại, dây thanh quản của anh ấy còn có khả năng khôi phục sao? Tớ không có ý khác, chỉ là tiếc thay cho cậu thôi, cậu là thanh khống, tuy người ấy xuất sắc như vậy nhưng không thể nói đúng là quá tiếc nuối.”

Tang Du rũ mi mắt xuống, nhớ tới hồi trước bà nội cũng cố ý tìm cô nói những lời này.

Khi Lam Khâm mới bị thương, gánh nặng thân thể và tâm lý đều quá nặng, giữ mạng còn không dễ nên cũng chẳng rảnh lo đến giọng nói, hơn nữa giải phẫu chữa trị dây thanh quản cũng không hoàn toàn hoàn thiện nên phải gác lại. Tới giờ khó khăn về mặt kỹ thuật đã đột phá, trên lý luận thì có thể thử nghiệm, tuy không thể phục hồi âm điệu như trước khi bị thương, nhưng ít nhất còn có thể nói chuyện bình thường.

Chỉ là trước kia Lam Khâm đã trải qua quá trình trị liệu lâu dài lại thống khổ, dẫn tới việc đối với nằm viện, giải phẫu đều có tính bài xích cực lớn về mặt sinh lý, huống chi trước khi cô đến gần anh, suốt một thời gian dài anh ăn cơm khó khăn, thể chất suy yếu, cũng không hề có ý chí chiến đấu về mặt tinh thần.

Bà nội nhấn mạnh điểm này.

Chuyện tiếp theo cô phải làm, không chỉ là khiến chỉ tiêu thân thể của Lam Khâm đạt tới tiêu chuẩn để giải phẫu, mà càng phải khắc phục tâm lý tiêu cực bi quan của anh, cố gắng vào phòng giải phẫu sớm, nếu kéo dài thì xác suất thành công sẽ liên tục hạ xuống, đối với anh ấy thì chỉ hại không lợi.

Tang Du nhẹ giọng nói với Mạnh Tây Tây: “Có hy vọng thì chúng tớ sẽ tranh thủ, dù cho cuối cùng không khôi phục được cũng chẳng sao cả.”

“Chúng tớ giao lưu bằng chữ khá tốt,” Cô nâng má cười: “Hơn nữa, thanh khống cũng không sao hết —— tớ thích nghe tiếng tim đập của anh ấy.”

Tiếp viên hàng không nhỏ nhẹ nhắc nhở tắt thiết bị điện tử, Tang Du cầm điện thoại đến nỗi nóng lên, đầu ngón tay cào cào trên ghế, rốt cuộc vẫn chiến thắng chút ngượng ngùng trong lòng, cô gửi tấm ảnh hôn môi lưu trong máy cho Lam Khâm, đến khi tin nhắn gửi xong thì lập tức tắt di động.

Để Lam Tiểu Khâm tự mơ màng đi.

Lam Khâm vẫn chưa đi, vô cùng nghe lời đội mũ đeo khẩu trang thật tốt, yên lặng đứng cạnh cửa sổ sát đất ở đại sảnh sân bay nhìn chiếc máy bay mà Tang Du ngồi kia.

Di động rung lên, anh mở ra, nhìn một cái liền nổ tung.

Lam Khâm che mặt, chỉ có vành tai lộ ra mảng đỏ ửng, anh dịch đến ven tường, kề trán lên viên gạch lạnh lẽo để hạ nhiệt độ, phóng to ảnh chụp rồi nhìn đến xuất thần, lưu lại, sau đó… thay ảnh đại diện WeChat đã để trống nhiều năm.

Chú Trần nghe nói Lam Khâm tới nên đã kịp báo vị trí cho anh, vẫn luôn chờ ở gara ngầm của sân bay, hồi lâu không thấy bóng người, ông không khỏi có chút lo lắng, đang tính gửi tin nhắn hỏi, không ngờ lại bị ảnh đại diện mới của tiên sinh làm cho kinh sợ.

Người trẻ tuổi yêu đương…

Thật là tốt.

Lại qua gần hai mươi phút, chú Trần đoán máy bay của Tang tiểu thư có lẽ đã không thể nhìn thấy trên trời nữa, cuối cùng cũng chờ được tiên sinh nhà ông, ông nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá, thấy tiên sinh bỏ kính râm xuống, viền mắt vẫn còn chút hồng hồng, liên tưởng đến tấm ảnh đại diện kia thì không khỏi cười cười lắc đầu.

Tang tiểu thư không ở đây, tiên sinh luôn có chút không giận tự uy (**), chú Trần không dám nói giỡn bừa mà chỉ đơn giản là đi đón, lái xe trên đường cao tốc sân bay, khi dừng lại thì thỉnh thoảng lại quan sát thần sắc của anh.

(**) Không giận tự uy: không nổi giận nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.

Qua tấm gương nhỏ, vẻ hạnh phúc trên mặt Lam Khâm giảm bớt theo tỉ lệ thuận với việc xa dần sân bay, đến khi vào nội thành thì chút ngọt ngào trong khóe mắt, đuôi lông mày của anh đã bị hòa tan sạch sẽ, thất thần cong lưng xuống.

Chú Trần không khỏi mở miệng: “Tang tiểu thư sẽ trở về rất nhanh thôi.”

Lam Khâm không phản ứng, chú Trần thở dài, nói sang chuyện khác: “Tiên sinh, hôm nay sau khi đến nhà cũ, ngài đổi chỗ ở đi, tòa nhà kia… ngài ở một mình không tốt.”

Lam Khâm nâng mắt, lắc đầu.

“Thật ra cả nhà cũ đều không tốt, lúc mới biết Tống phu nhân để ngài trở về, tôi rất không hiểu,” Chú Trần đi theo Lam Khâm đã nhiều năm, có đề tài cũng không cần kiêng dè, thản nhiên nói thẳng: “Mấy ngày nay nói bóng nói gió tôi cũng hiểu một chút, Tống phu nhân tính nhân cơ hội này giúp ngài lập uy ở Lam gia, để ngài thuận lý thành chương (***) tham gia vào chuyện của Lam gia.”

(***)Thuận lý thành chương: ý chỉ mọi việc diễn ra một cách hợp lý, suôn sẻ, tương đương với câu “thuận nước đẩy thuyền”.

Tầm mắt của Lam Khâm đặt bên ngoài cửa sổ, dùng phần mềm giọng nói nói với chú Trần: “Tôi sẽ không tham gia.”

Chú Trần vừa nghe, như trút được gánh nặng nói: “Nói cũng đúng, Lam gia đối xử với ngài như vậy, tốt nhất sau này cũng đừng dính líu đến. Giờ ngài muốn cái gì có cái đó, không thiếu những thứ đấy. Tiên sinh ngài quá tốt bụng rồi, lấy năng lực của ngài, đồ thiết kế dù bán cho ai cũng là giá trên trời cả, cuối cùng vì báo đáp Tống phu nhân đối tốt với ngài, ngài lại đưa hết cho Lam gia. Nếu đổi thành tôi, trước kia chịu đựng nhiều như vậy, giờ tôi cũng không thèm nhìn bọn họ một cái.”

Ông bất bình thay Lam Khâm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa, ngài lại là người bệnh, sao có thể lẫn vào những phân tranh đó, Tống phu nhân quá nóng nảy rồi.”

Lam Khâm lại chỉ nghe được hai chữ.

Người bệnh.

Bà nội, chú Trần… Những người có thể đến gần anh, đều đang không ngừng nhắc nhở anh là người bệnh.

Thân thể cũng vậy, tâm lý cũng thế, anh không bình thường, anh là dị loại.

Lam Khâm nhắm mắt lại, tỏ rõ từ chối nói chuyện thêm, chú Trần biết tâm tình của anh không tốt nên kịp thời dừng miệng, theo ý anh dừng xe trước cửa tòa nhà nhỏ, khi anh xuống xe còn ý đồ tranh thủ nói: “Tiên sinh, đừng ở đây.”

Không ở đây… Thì ở đâu?

Nhà cũ Lam gia to như vậy, nhưng chỉ có sau cánh cửa này là có bóng dáng của Tang Du.

Lam Khâm khóa cửa lại, tất cả những âm thanh hỗn tạp bên ngoài đều bị ngăn cách, trong phòng khách vẫn giống trước khi Tang Du đi, cô lấy hai loại đồ ăn vặt đặt trên bàn trà, là phần hôm nay anh có thể ăn.

Mùi thơm của bữa sáng còn đọng lại mơ hồ, cửa phòng bếp mở lớn, thân ảnh xinh xắn đáng yêu của cô dường như có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Đồng hồ treo tường chỉ 12 giờ, anh nên ăn trưa, nhưng phải hơn một giờ nữa Tiểu Ngư mới đến nơi, cắt đứt liên hệ với cô, cả người anh như đang lơ lửng ở giữa không trung không đáp được xuống đất, chút tâm trạng ăn uống cũng không có.

Lam Khâm chậm rãi đi đến cạnh sofa, cầm gối ôm mà cô yêu thích nhất, cúi đầu chôn mặt vào gối, nhẹ nhàng vuốt ve môi, dư vị khi hôn cô.

Anh biết rõ bản thân không bình thường.

Nhưng Tiểu Ngư… Cũng sẽ đối đãi anh như người bệnh sao?

Cho dù là bệnh nhân cũng không gì đáng trách, hôm nay anh đã làm sai, chạy tới sân bay bị cô phát hiện, tuy rằng Tiểu Ngư cho anh một cái hôn, nhưng nhỡ đâu… nhỡ đâu trong lòng lại chê anh quá dính thì sao.

Lông mi Lam Khâm mơ hồ tràn ra hơi ẩm, chút ngọt ngào có được ở sân bay không đủ, anh nhận ra cảm xúc của mình đang trên bờ vực sụp đổ liền lập tức cố không được bi quan, đứng dậy vào phòng lấy máy tính và tablet, ngồi bên cạnh bàn trà Tiểu Ngư thích, lại cầm đồ ăn vặt Tiểu Ngư làm, ôm từng hộp từng hộp trên đùi.

Hương vị của cô đủ nhiều, anh mới an tâm một chút, nỗ lực tập trung rời lực chú ý.

Một giờ hai mươi, Tang Du vừa xuống phi cơ đã gấp không chờ nổi mà mở di động, vào xem WeChat của Lam Khâm, còn thấy có bản vẽ tay mới nhất về dự báo thời tiết.

Chiếc đuôi của người cá nhỏ biến thành váy của nhân loại, nằm trên tảng đá ở bờ biển, biển sâu xanh biếc hóa thành hình dáng của một người đàn ông ôm chặt cô rồi hôn môi.

Đường nét trên khuôn mặt biển sâu mơ hồ không rõ, nhưng có thể nhìn ra nó đã ướt đẫm, không biết là nước hay nước mắt.

Trong lòng Tang Du không khỏi đau xót, nhớ tới Khâm Khâm nhà cô, cô vội vàng gửi tin nhắn bằng giọng nói cho anh: “Khâm Khâm, em đến rồi, anh đã ăn cơm trưa chưa đấy?”

Lam Khâm đang làm ổ trên sô pha túc trực điện thoại, chột dạ nhìn tủ lạnh chưa động vào một chút: “Ăn rồi.”

“Vậy có nhớ em không?”

Lam Khâm hít mũi, ủ rũ nhắn: “Nhớ.”

Anh rất thu liễm chỉ trả lời một chữ, nghĩ đến Tiểu Ngư mới vừa xuống máy bay chắc chắn rất bận, anh không thể khiến cô lo lắng, lại săn sóc dặn dò: “Em cứ vội trước đi, đến khách sạn rồi nói với anh.”

Tang Du ngồi chờ xe, lại lần nữa click mở tấm ảnh lúc nãy, càng nhìn biển sâu càng cảm thấy đáng thương, nhịn không được mở phần mềm quản lý ra nhắn lại: “Tiên cá nhỏ rời bỏ biển sâu sao?”

Lam Khâm đang vùi trong đống gối dựa mất mát muốn chết, ngoài ý muốn nhận được tin nhắn của Tiểu Ngư theo cách khác, anh nhìn chằm chằm hàng chữ kia, kích động phản bác: “Không rời bỏ nhau! Không phải tách ra! Chỉ tạm thời đi mấy ngày.”

Tang Du nhìn thấy tin nhắn lại, bật cười: “Được được, không rời bỏ nhau, vậy mấy ngày nay biển sâu rất cô đơn sao?”

Lam Khâm hối hận gãi gãi đệm, cảm thấy ngữ khí của mình quá nóng nảy, mang mái tóc rối bù bò xuống sô pha, mở tablet, lại vẽ một bức tranh.

Tang Du lấy hành lý xong, đi theo đoàn người ngồi trên xe thương vụ đón tiếp, phát hiện dự báo thời tiết lại có bức tranh mới.

Không thấy tiên cá nhỏ, nhưng… dưới biển sâu lại nhiều thêm một đoàn cá nhỏ thế kia?! Đủ mọi màu sắc hình thù kỳ quái giống y như đồ ăn.

Ngay sau đó, ở phần mềm quản lý của cô lại thêm một tin nhắn mới: “Tiên cá nhỏ để lại đồ ăn cho biển sâu, khi cô đơn, sẽ ngửi một chút.”

Tang Du buồn cười lại chua xót: “Sao lại không phải là ăn một chút?”

Tin nhắn trả lời mang theo chút cảm xúc nhỏ: “Bởi vì biển sâu không muốn ăn.”

Lam Tiểu Khâm không muốn ăn uống đợi hơn nửa ngày, Tang Du vẫn không hồi âm cho anh, đoán được có lẽ cô đang xử lý chỗ ở, báo cáo đăng ký, không thể quấy rầy cô, anh dựa vào chút tinh lực còn sót lại không nhiều lắm thay một bộ quần áo, đi tới phòng gia công hàng mẫu, mặt không biểu tình nói về trình tự làm việc với nhân viên kỹ thuật, vất vả giao lưu ba giờ, sau đó lấy di động nhìn, trống không…

Suốt ba giờ, Tiểu Ngư không để ý đến anh.

Lam Khâm thật sự không dằn được cơn sóng nhỏ cuồn cuộn nơi đáy lòng, rời khỏi phòng làm việc, anh về phòng mình tính ngủ trưa, nhưng mà trùm chăn khó chịu hít thở không thông cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Khi bụng anh kêu vang vì đói lại bò dậy, sắc mặt trắng bệch nắm chặt lan can lầu hai, vọt vào phòng Tang Du, vùi vào chiếc chăn được cô gấp gọn gàng.

Lam Khâm ôm chặt gối của Tang Du, quấn bản thân mình thành cái bánh chưng, ở trong ổ chăn tối om và hơi thở ngọt thanh của cô bao vây, cuối cùng cũng tìm được chút cảm giác an toàn.

Không thể như vậy… Cô đi năm ngày, anh cần phải điều chỉnh tốt, học cách làm một người bạn trai ổn trọng đủ tư cách.

Hiện tại… Quá yếu, yếu đến nỗi chính anh cũng chán ghét bản thân.

Lam Khâm bật di động, tìm một quyển sách tham khảo mà anh đã chọn lựa kỹ càng ở trên mạng rồi tải về – 《Tay cầm tay dạy bạn nói chuyện về yêu đương lành mạnh》.

Dưới tên sách ở trang bìa còn in một hàng chữ nhỏ: “Bí tịch giữ gìn tình yêu mới mẻ lâu dài.”

Baidu không đáng tin cậy, các cuốn sách cùng loại nhiều vô cùng vô tận, nhưng chỉ có những lời này là chạm được đến thần kinh của Lam Khâm, anh không chút do dự tiêu tiền mua bản điện tử, quyết định sẽ nghiêm túc học trong năm ngày này.

Mở ra trang thứ nhất của bí tịch, tiêu đề lớn rất bắt mắt: “Nghiêm cấm liên hệ quá thường xuyên, khi không ở cùng nhau, mỗi ngày gọi hai đến ba lần là tiêu chuẩn.”

Lam Khâm nắm chặt gối, trái tim nhảy lên mãnh liệt, vội vàng vuốt xuống, tiêu đề lớn tiếp theo: “Nghiêm cấm can thiệp xã giao tư nhân của đối phương một cách quá mức, mà phải cổ duy trì nhiều hơn.”

Xã giao… tư nhân?

Chính là cùng với phụ nữ hoặc là… Đàn ông mà anh không quen biết, đi ra ngoài tụ hội ăn cơm, nói chuyện phiếm ca hát ư?

Lam Khâm úp di động xuống, cuộn tròn thân thể lại, co vào trong gối đầu, buồn bực hơn nửa ngày mới cầm lên lần nữa, nhanh chóng vuốt xuống phía dưới, tiêu đề lớn thứ ba: “Nghiêm cấm tùy tiện ghen——”

Đủ rồi đủ rồi.

Không cần tiếp tục nhìn nữa, cả ba điều này đều là khiêu chiến cấp bậc giới hạn rồi.

Lam Khâm ủy khuất tắt điện thoại, viết từng chữ một vào nhất ký ra quy định cho mình: “Trong vòng năm ngày không cứ gửi tin nhắn cô ấy, không can thiệp đến việc cô ấy đi ra ngoài tụ hội, không được ghen.”

Tang Du đến khách sạn mới biết, các đồng nghiệp khác đều là hai người một phòng, chỉ có cô được phân một phòng lớn giường đơn, mà bên huấn luyện đưa ra lý do là không cẩn thận sắp xếp nhầm, nhân viên tham huấn lục tục đến đông đủ nên không có phòng trống, chỉ có thể đâm lao phải theo lao mà thôi.

Mạnh Tây Tây lặng lẽ nói: “Đại thiếu gia có tâm tư nhỏ nha, ngay từ đầu đã động tay động chân, sợ tớ quấy rầy mấy người ngọt ngào gọi video đây mà.”

Tang Du suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc tỏ vẻ: “Nếu cậu ở đây, xác thật tớ không buông được.”

“Không buông được là sao?”

Tang Du lặng lẽ bắt chước: “Chính là nghiêm trang nói—— tuy rằng em vội, nhưng vẫn rất nhớ anh.”

“Vậy buông được thì thế nào?”

Tang Du bưng mặt, giọng nói ngọt ngào kéo dài: “Khâm Khâm em siêu nhớ anh! Nhớ đến không chịu được luôn!”

Mạnh Tây Tây nghe đến nhũn cả người, túm chặt cô: “Không cùng phòng với cậu là ban ân với tớ rồi, tớ không muốn bị ngược.”

Buổi chiều đưa tin sẽ mở buổi động viên huấn luyện, lãnh đạo đứng trên đài lải nhải hơn hai giờ không ngừng nghỉ, còn yêu cầu trong cả quá trình phải ghi hình không cho phép dùng di động, Tang Du còn không có thời gian thông báo cho Lam Khâm nên đành phải sầu khổ chống đỡ đến cuối cùng, cô mở di động ra, trong chốc lát lại ngoài ý muốn phát hiện trống rỗng.

Khâm Khâm cũng đang bận sao? Vậy mà vẫn chẳng liên lạc gì với cô cả.

Tang Du do dự một chút, quyết định đi ăn cơm với Mạnh Tây Tây trước, buổi tối thì gọi video với anh, hoàn toàn không biết Lam Khâm đang vùi trong chăn ôm di động, chờ đến nỗi sắp thành tượng đá đến nơi.

Mạnh Tây Tây kéo cô nói: “Mấy ngày huấn luyện này chỉ có tối nay là nhàn nhất, nhanh trang điểm cho xinh rồi mặc cái váy đẹp chút, đi ra ngoài ăn một bữa thật ngon!”

Tang Du đồng ý, về phòng tìm một chiếc váy dài đến mắt cá chân với chiếc đai mỏng duy nhất, hiếm khi nhìn gương trang điểm cẩn thận, nghĩ lúc nữa gọi video thì cho Khâm Khâm xem.

Lam Khâm buồn bực nhịn hơn nửa giờ, khi đã sắp đến cực hạn thì di động bỗng vang lên một tiếng, anh giống như chết đói vội mở điện thoại, lại phát hiện là một tin tức quảng cáo.

Khổ sở vọt tới đỉnh điểm một cách lơ đãng như vậy, anh nhấn vào khung chat của Tang Du, nhìn thấy ảnh đại diện WeChat lại càng không chịu nổi, ngón tay lạnh lẽo gửi tin nhắn cho Tang Du: “Tiểu Ngư, em ở đâu, đang làm gì vậy.”

Tang Du vừa lúc tô xong son môi, nhìn thấy người gửi tin nhắn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trong gương lộ ra ý cười, lập tức gửi lại cho anh tin nhắn bằng giọng nói: “Đang ở trong phòng thay quần áo trang điểm, chuẩn bị đi ăn tối với Tây Tây.”

Trang điểm…

Lam Khâm không kìm chế được, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Anh muốn nhìn em một chút.”

Tang Du soi gương, xác định là đẹp không tì vết mới vui vẻ gửi lời mời gọi video, Lam Khâm hoảng sợ, không ngờ lại nhanh như vậy, anh vội vàng chui ra khỏi chăn, loạng choạng bước xuống giường rồi vọt vào phòng tắm, xử lý lại đầu tóc cho chỉnh tề rồi chạy ra khỏi phòng cô, cuối cùng mới nhận cuộc gọi.

Trên màn hình mới vừa xuất hiện khuôn mặt Tang Du đã trang điểm tỷ mỉ, mũi của Lam Khâm liền có chút chua.

Anh cố gắng để cho bản thân không có gì khác thường, nỗ lực cong miệng, tham luyến nhìn chằm chằm cô.

Đây là kiểu trang điểm hoàn thiện mà Tiểu Ngư nói sao? Thật đẹp…

Cũng may là đi ăn với Mạnh Tây Tây, anh bảo đảm không nháo, không can thiệp, không ăn giấm.

Tang Du vui thích mà thưởng thức mỹ nhan của bạn trai, nhìn gần mới phát hiện trong mắt anh có tơ máu, nhíu mày hỏi: “Khâm Khâm, anh không ngủ trưa sao? Khí sắc không được tốt lắm.”

Lam Khâm nghe được, theo bản năng tránh khỏi màn hình một chút, anh rất tiều tụy có phải không…

Vừa muốn giải thích thì di động truyền đến tiếng đập cửa, hình như là Mạnh Tây Tây đang nói: “Tiểu Ngư mở cửa, có thay đổi.”

Tang Du dựng điện thoại trên bàn, chạy tới mở cửa, Lam Khâm lập tức thấy rõ váy dài trên người cô nhu nhuận rũ xuống, bọc lấy đường cong thân thể cô, còn lộ ra bả vai tinh tế và tấm lưng trắng nõn.

Mạnh Tây Tây thăm dò tiến vào: “Huấn luyện viện mới thông báo trong nhóm ấy, cậu đã thấy chưa? Buổi tối bên huấn luyện thống nhất tổ chức liên hoan, nướng BBQ bãi biển á! Quá đã!”

Lam Khâm nghe được rõ ràng.

Anh hơi hé miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng, muốn hấp dẫn lực chú ý của Tiểu Ngư cũng không làm được.

Mạnh Tây Tây kéo cô: “Đặt vào 6 giờ, đến 9 giờ mới kết thúc, nghe nói trang trí rất lãng mạn, chúng ta mau đi thôi, giờ vừa lúc ít người chụp ảnh.”

Tang Du chần chừ: “Chờ chút được không, tớ đang gọi video với anh ấy——”

Mạnh Tây Tây không đồng ý: “Ai da, biết hai người dính nhau rồi, đến tối trở về gọi lại cũng được mà,” Cô nhón chân nhìn thấy Lam Khâm ở trong màn hình, nhiệt tình vẫy tay: “Tôi mang Tiểu Ngư đi liên hoan trước được không?”

Tang Du cũng quay đầu nhìn về phía Lam Khâm.

Lam Khâm chăm chú nhìn thân ảnh yểu điệu của cô, mím môi cười một chút, chậm rãi gật đầu.

Tang Du đến gần trước màn ảnh, làn da tinh tế, hàng mi dài hơi cong, đuôi mắt lung linh lấp lánh phóng đại trên màn hình, cô mềm giọng nói: “Khâm Khâm, em đi nhé.”

Cũng vì vậy mà gọi video kết thúc.

Tay Lam Khâm nắm chặt lan can cầu thang, nhìn chằm chằm vào màn hình đen hồi lâu, sau đó chậm rãi ngồi xuống, không tiếng động ôm lấy đầu gối.

Không thể… Can thiệp vào xã giao tư nhân của cô ấy.

Không thể… Không cho cô ấy đi liên hoan tập thể bình thường.

Ngoài cửa sổ hoàng hôn đã buông xuống, trong phòng không bật đèn, tòa nhà nhỏ ánh sáng ảm đạm, nơi chốn đều là một màu xám xịt, một chút tiếng động cũng không có, tĩnh lặng đến nỗi khiến lòng người hoảng hốt.

Lam Khâm nâng đầu, lưng dựa trên tường, mắt khép hờ đánh giá chốn quen thuộc đến tận xương tủy này từng tấc từng tấc.

Ngoài cửa lớn của đình viện nhỏ, anh bị một đám trẻ con đuổi đánh không chỉ một lần, không riêng Lam gia, còn có nhóm hào môn quý tử mà bọn họ cố ý đưa đến, chỉ vào anh đã khóc hồng mắt cười mắng.

Trong phòng khách, cha mẹ đẩy anh ra, biểu cảm nặng nề nói: “Về sau con ở lại đây đi, chúng ta không thể từ bỏ gia sản cùng quyền thế ở tập đoàn vì con được.”

Hành lang, chú hai cao ráo kéo anh lên lầu, lạnh giọng giận mắng: “Ai cho mày tùy tiện ra ngoài? Ông nội ăn sinh nhật là chuyện của mày à? Mày còn để mất mặt thêm nữa?!”

Phòng ngủ trên lầu, mỗi ngày anh đều mở máy quay phim trân quý, nói chuyện cười to một mình với màn ảnh, anh sợ nếu anh không nói, lâu rồi sẽ thành bị câm.

Sân thượng gác mái, bà nội là người duy nhất đối tốt với anh cũng bỏ anh mà đi, anh rất nghe lời, đứng ở nơi đó cười từ biệt bà.

Lam Khâm ôm chặt bản thân, tầm mắt mê man lại quay trở về.

Không đúng… Không giống nhau.

Những nơi mang ký ức u ám kia, Tiểu Ngư đều đã ở đó, cô cười chạy đến đình viện, bận rộn trong phòng khách, kéo anh chạy lên thang lầu, ôm hôn anh trong phòng…

Lam Khâm lau mắt một chút, lần nữa gian nan kìm nén cảm xúc đã đến cực hạn.

Tiểu Ngư đi liên hoan thôi mà, không phải là không để ý tới anh, anh phải trưởng thành.

Cô ấy đẹp như vậy, anh phải kiêu ngạo.

Lam Khâm hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời nói của Mạnh Tây Tây, “nhóm huấn luyện”, bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi nhặt di động lên, đi hỏi Tống Chỉ Ngọc tên nhóm.

Lén để ý…

Lần này chắc chắn không bại lộ.

Bãi biển tổ chức liên hoan cách khách sạn không xa, lúc Tang Du và Mạnh Tây Tây đến thì đã không ít người.

Huấn luyện lần này là phạm vi toàn thành phố, hệ thống chữa bệnh có nhân số đông đảo, đề cập đến thao tác cơ sở dữ liệu mới, lấy người trẻ tuổi là chủ, đều thích náo nhiệt, cũng nhìn ra được mọi người chỉnh trang tỉ mỉ rồi.

Mạnh Tây Tây đánh giá một vòng, đầu tiên là tán thưởng cách trang trí ở bãi biển không tồi, sau đó kết luận: “Cậu xem cả trai lẫn gái, phỏng chừng có không ít người tâm tư không thuần khiết, xem nơi này giống như hiện trường xem mắt kiểu lớn vậy.”

“Không đến mức đấy chứ——”

“Đến,” Cô niết nhẹ Tang Du một chút: “Bắt đầu có người nhìn cậu rồi.”

Tang Du giật nhẹ làn váy: “Tớ cho rằng sẽ ăn cơm với cậu mới vất vả trang điểm đổi váy, kết quả lại tới đây,” Cô cũng cảm giác được ánh mắt, không quá thoải mái, thả mái tóc dài đã được búi lên trước đó để che lại vai lưng hở ra” “Mau chụp ảnh, chụp xong rồi ăn cơm, tớ còn vội về video call đấy.”

Sau khi sắc trời chuyển tối, ánh đèn trên bãi biển bật lên bốn phía, còn có ca sĩ hát những điệu hát dân gian, mùi thơm nướng BBQ cũng phiêu đãng trong không trung khiến không khí càng thêm nhiệt liệt.

Tang Du lại không chịu nổi.

Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì những quý ông ở mọi độ tuổi, các loại nhan sắc, các vị cấp cao liên tiếp đến gần mời rượu cô.

Nhưng nói đến cùng, dù sao cũng là liên hoan công tác, ai tới cũng sẽ không đi thẳng vào vấn đề mà phải xả ra một đoạn tri thức chuyên nghiệp dù người ta không muốn nghe cũng phải nghe, Tang Du sắp phiền chết, không ăn được mấy miếng liền chuẩn bị rút lui.

Vừa muốn rời đi thì chủ nhiệm khoa tiêu hóa của bệnh viện thành phố, người lúc nãy lấy lý do tới nói chuyện hai lần, cầm ly nước trái cây đưa cho cô: “Phải đi rồi à?”

Tang Du không tiếp: “Đúng vậy, tôi phải về rồi.”

Chủ nhiệm trẻ tuổi cười, phong độ nhẹ nhàng: “Buổi tối không an toàn, tôi đưa cô đi.”

“Không cần,” Tang Du cự tuyệt: “Ngài——”

Lời còn chưa dứt, ban tổ chức huấn luyện đã lên sân khấu, đứng trên đài cao mà ca sĩ đang biểu diễn, hô to tên đơn vị quan trọng đến chụp ảnh chung, không ai được đi.

Tang Du phiền muộn tránh đi, tìm kiếm Mạnh Tây Tây đã uống say mèm khắp nơi, góc váy bị gió biển lạnh lẽo thổi lên, chủ nhiệm bước nhanh đuổi kịp muốn khoác tây trang lên người cô.

Bên cạnh có người đang chụp ảnh khí thế ngất trời, một màn này lại vừa vặn vào khung ảnh, đăng trực tiếp lên nhóm huấn luyện.

Tòa nhà nhỏ tối tăm, Lam Khâm ôm di động nằm trong chăn Tang Du, thành công ẩn núp nhóm huấn luyện, click mở từng tấm ảnh chụp mới đăng lên trong nhóm, ngóng trông có thể thấy một chút bóng dáng Tiểu Ngư.

Nhìn tới nhìn lui vẫn không có, khi lòng anh tràn đầy thất vọng thì một tấm ảnh cuối cùng nhảy ra.

Là ảnh chụp một người cho nên bối cảnh bên cạnh thấy được cực kì rõ ràng, Tiểu Ngư của anh ở bờ biển, xinh xắn cầm làn váy lên, phía sau có một người đàn ông cao lớn theo sát ý đồ muốn khoác áo lên người cô.

Trong đầu Lam Khâm “oanh” một tiếng, trong nháy mắt tất cả những tuân thủ nghiêm ngặt đúng mực đều bị nổ thành tro, anh đột nhiên xốc chăn ngồi dậy, một chút huyết sắc còn sót lại trên mặt cũng tan biến sạch sẽ.

Anh hô hấp nặng nề, nhìn chằm chằm vào cảnh này, cánh tay cứng thành tấm thép, xuống giường vọt ra lầu một, xốc máy tính lên chuyển khoản số tiền lớn, ngón tay ma sát trên bàn phím nóng bỏng phát đau, hung hăng đánh chữ: “Trong vòng mười phút! Cần đưa đến!”

Tang Du bên này, khi chiếc áo gần chạm vào người liền mẫn cảm né tránh, nhíu mày nói: “Ngài đừng như vậy.”

Chủ nhiệm trẻ tuổi cười: “Tôi không có ác ý, chỉ là muốn kết bạn với cô mà thôi.”

Tang Du dứt khoát nói: “Bạn trai tôi không thích tôi kết giao với bạn khác giới.”

Người chủ nhiệm trẻ tuổi nhướng mà: “Lấy cớ này cũng được sao? Dù cho thực sự có bạn trai, điều kiện của tôi cũng không phải không so lại được, hơn nữa buổi tối nhàm chán, không bằng——”

Tang Du nghe ra thâm ý, sắc mặt trở nên sắc bén: “Cảm phiền tránh ra!”

Bãi biển đông người qua lại, giá nướng bày loanh quanh lòng vòng, Tang Du không quan tâm Mạnh Tây Tây chụp ảnh tập thể cái gì nữa, lập tức bước nhanh về hướng khách sạn nhưng lại bị chắn lại, người đàn ông phía sau y như thuốc cao da chó, bên đường thỉnh thoảng còn có người đánh giá cô từ trên xuống dưới, phiền đến nỗi khiến tâm trạng cô nổ tung.

Khi chủ nhiệm vươn tay ra lần nữa thì bên ngoài hiện trường bỗng vang lên một tiếng ——

“Tang tiểu thư Tang Du có ở đây không?”

Thanh âm truyền qua thiết bị khuếch đại âm thanh, đinh tai nhức óc, lấn át tiếng người ồn ào cùng tiếng hát, trong lúc nhất thời toàn trường yên tĩnh.

Tang Du sửng sốt, run rẩy giơ tay lên.

Lúc này cô mới thấy rõ, có một ông chú mặc chế phục đứng trên một tảng đá lớn, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực rất lớn, cười tiếp tục nói: “Đúng vậy, chính là cô, tiên sinh đã dặn dò là người xinh đẹp nhất ở đây.”

Ông chú giơ hoa hồng lên, đám đông không tự chủ được tránh ra thành một đường đi, sau khi thấy rõ chế phục trên người hắn thì lập tức nghị luận sôi nổi.

“Mẹ nó, hoa này——”

“Thổi phồng như vậy hết bao nhiêu tiền cho vừa? Thừa tiền là đây chứ đâu!”

Những lời khác chưa từng lọt vào tai cô, chỉ có hai từ “tiên sinh” này, khiến cho tim Tang Du đập dồn dập.

Ông chú đi đến trước mặt cô, nâng bó hoa thật lớn kia, lớn tiếng: “Tiên sinh nói, hoa này cô nhìn thôi là được, cầm quá nặng sợ cô mệt, tùy tiện cho đồng nghiệp để bọn họ thêm chút đào hoa.”

Nói xong, ông lấy trong túi một cái máy tính bảng cỡ lớn mới tinh đưa cho Tang Du.

“Cái này mới là cho cô, tiên sinh nói, cả đêm nay đều đang đợi cô gọi video.”

Tang Du ngơ ngẩn nhận lấy, bật màn hình, máy tính bảng đã được kết nối internet, ở cửa sổ nhỏ có thân ảnh khiến cô đầu váng mắt hoa.

Ông chú mở bó hoa ra, không chút tiếc nào mà tung ra bốn phía, tức khắc không khí toàn trường bị điều động, cảm xúc của cả trai lẫn gái tăng vọt mà tới hoan hô tranh đoạt, đưa buổi tụ hội tới cao trào.

Ngón tay Tang Du bất ổn phóng to cửa sổ nhỏ một cách cứng nhắc, phủ kín toàn bộ màn hình, Lam Khâm mặc sơ mi trắng không chút cẩu thả, khuôn mặt anh tuấn không tỳ vết, cong môi cười nhạt với cô.

Người phụ nữ đứng bên cạnh cô khi nhìn thấy cũng phát ra tiếng kinh hô, người đàn ông đã từng đánh giá Tang Du biết điều quay đầu, cười haha rồi cầm lấy hoa hồng đi nơi khác.

Chủ nhiệm trẻ tuổi đứng phía sau Tang Du, sắc mặt xanh mét, mặt xám mày tro tránh ra hai bước, không nói một lời trà trộn vào đám đông đang sôi trào.

Tang Du không chú ý đến xung quanh, cô nhìn người trên màn hình không chớp mắt.

Lam Khâm nhìn cô, cầm lấy di động ý bảo cô mở ra.

Tang Du hoang mang bối rối phản ứng lại, luống cuống tay chân mở WeChat, một hàng chữ thình lình rõ ràng: “Tiểu Ngư, bạn trai của em ở đây, không cần sợ bị quấy rối.”