Trình Hữu xấu hổ đến mức trước mắt biến thành màu đen, thoát khỏi tay Tần Hàm, lấy hai tay che trước ngực: "Đừng...... Đừng nhìn......"
Tần Duyên nói: "Xấu hổ cái gì? Đây là phản ứng bình thường của O đang mang thai." Nói xong lại dùng sức đỉnh.
Thân mình Trình Hữu run lên: "Đừng......" Theo phản ứng sản nhũ, thân thể cậu như càng trở nên mẫn cảm, chỉ một chút đυ.ng chạm nho nhỏ thôi cũng làm cậu rơi nước mắt.
Vách thịt non mềm bao bọc cự vật cứng rắn, dam thủy bị ȶᏂασ ra càng ngày càng nhiều. Đầṳ ѵú bị Tần Thành vừa niết vừa cắn, cảm giác no trướng có chút giảm, cảm giác tê ngứa lan tỏa khắp ngực. Trình Hữu hai mắt đẫm lệ mông lung ngửa đầu nhìn chiếc cằm kiên nghị của Tần Hàm, ủy khuất làm nũng: "Ba ba...... ưʍ...... Ba ba hôn con......"
Tần Hàm cúi người hôn lên môi cậu, lớp râu ngắn của nam nhân chọc lên mặt và cằm của Omega trẻ tuổi. Trình Hữu ngoan ngoãn há miệng nghênh đón đầy lưỡi Tần Hàm, cái lưỡi non mềm ngoan ngoãn bị Tần Hàm ngậm lấy mυ'ŧ vào.
Ba Alpha cường tráng ấn cậu ở trên sô pha rộng rãi, phân biệt sử dụng mông, đầṳ ѵú và miệng cậu. Trình Hữu bị ép tới từ ngón tay đến mũi chân đều không thể động đậy, cậu cảm giác như mình đã biến thành một con búp bê đồ chơi không thể cử động bình thường.
Dươиɠ ѵậŧ Tần Duyên ở trong thân thể cậu đột nhiên phình to, sau khi hung hăng cắm vài cái, một dòng nhiệt lưu nóng bỏng bắn lên vách thịt mẫn cảm.
Trình Hữu khóc thút thít, mãi cho đến khi Tần Duyên bắn xong mới dừng lại. Côn ŧᏂịŧ bị bắt bắn tinh hai lần và hậu huyệt bị thao đến cao trào đều đã rất mệt. Trình Hữu mơ mơ hồ hồ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng dươиɠ ѵậŧ Tần Duyên rút ra còn chưa được nửa phút, đã bị một dươиɠ ѵậŧ khác có kích cỡ tương đương cắm vào trong nhục huyệt đáng thương.
"Không...... Không được......" Trình Hữu ủy khuất nức nở xin tha, "Cho em nghỉ ngơi một chút đi...... Ô ô...... Nghỉ ngơi một chút...... c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ chịu không nổi...... Chờ một chút a a......"
Nhưng căn dươиɠ ѵậŧ kia giống như không nghe thấy lời cầu xin của cậu, qυყ đầυ cực đại lần nào cũng hung tợn ȶᏂασ mở cửa tử ©υиɠ, ȶᏂασ vừa nhanh vừa mạnh.
"Anh hai nói dối," Tần Thành một bên làm một bên nói, "Anh hai thích nhất là bị người ȶᏂασ, có thể sướиɠ đến tè ra."
Bụng nhỏ Trình Hữu thắt lại, cơn buồn tiểu chậm rãi trào dâng. Cậu cong mũi chân, khó chịu lắc đầu khóc lóc cầu xin: "Sắp bị ȶᏂασ hỏng rồi...... Ô ô...... c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ sắp...... sắp hư rồi...... a ha...... Đừng ȶᏂασ nữa...... Ba ba cứu mạng......"
Tần Hàm mặt vô biểu tình nhìn Trình Hữu, trong lòng yên lặng phỏng đoán năng lực thừa nhân cùng những giọt nước mắt luôn ba thật bảy giả của Trình Hữu, siết chặt tay Trình Hữu nói với Tần Thành: "Nếu hôm nay không thao Trình Hữu đến tiểu, về sau vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc chạm vào em ấy."
Tần Thành nắm côn ŧᏂịŧ đã không cứng nổi của Trình Hữu không hề có quy tắc mà loát động lung tung, thao càng lúc càng nhanh: "Anh hai, anh sắp bị em ȶᏂασ đến tiểu sao? Hả?"
Trình Hữu khóc lóc giãy giụa với biên độ nhỏ: "Đừng...... đừng ȶᏂασ nữa...... Cú© Ꮒσα da^ʍ sắp bị ȶᏂασ hỏng rồi...... Sắp hỏng rồi a a a a a......"
Chất lỏng màu vàng trong suốt phun ra từ dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn, tích táp tích táp rơi lên bụng nhỏ Trình Hữu.
Trình Hữu hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
Tần Thành cắn răng giữ trụ tinh quan, hắn còn chưa chơi đủ, không nhanh không chậm tiếp tục cắm tiểu huyệt bị thao đến thập phần mềm mại của Trình Hữu: "Anh hai thật da^ʍ, c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nóng hầm hập. Em muốn tiểu vào c̠úc̠ Ꮒσα da^ʍ của anh, được không?"
Trình Hữu suy yếu nhỏ giọng phản bác: "Không...... Không được......" nhưng miệng huyệt lại chờ mong mà siết chặt lại, ý đồ giữ côn ŧᏂịŧ lớn ở lại bên trong, để...... để có thể trải nghiệm thêm càng nhiều kɧoáı ©ảʍ kỳ quái.
Một cỗ chất lỏng nóng hơn, nhanh hơn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên thành ruột, Trình Hữu rêи ɾỉ run rẩy hai đùi, ở nơi giao hợp của hai người, có chất lỏng tanh tưởi chậm rãi tràn ra.
Đèn trong thư phòng sáng đến chói mắt, Trình Hữu nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy mình được ngâm vào trong nước ấm, sau đó da thịt tiếp xúc với khăn trải giường mềm mại. Cơ bắp rắn chắc cường tráng của Alpha đè lên trên người cậu, trong hậu huyệt sớm đã mất đi tri giác, lại phải nuốt vào một cây thịt trụ kích cỡ thô to đáng sợ.
Trình Hữu trong mơ màng nhớ tới lúc còn rất nhỏ.
Cậu hình như đã từng gặp Thẩm Minh Thư. Khi đó Thẩm Minh Thư thần thái phi dương, ngồi ở bên cạnh bàn tháo một cây súng rất dài.
Trình Hữu lúc đó còn chưa cao bằng cái bàn tò mò đi đến, Thẩm Minh Thư xách cổ cậu ngồi lên đùi hắn, cắn tàn thuốc mơ hồ không rõ nói: "Lão trình, con cậu chạy lạc tới chỗ tôi."
Chuyện đã xảy ra được mười mấy năm, mơ hồ như là một giấc mơ.
Trình Hữu nghe tiếng mưa rơi tích táp ngoài cửa sổ, gian nan căng mí mắt ra.
Tần Thành khó được mà ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, bàn tay chống cằm, như suy tư chuyện gì nhìn Trình Hữu: "Anh tỉnh rồi?"
Thanh âm Trình Hữu hàn khàn: "Mấy giờ rồi?"
"Bảy giờ tối," Tần Thành nói, "Anh đói bụng không? Có muốn ngủ tiếp một lúc không?"
Trình Hữu hỏi: "Ba ba với anh cả đâu?"
Tần Thành nói: "Đang ở thư phòng nói chuyện phiếm, cũng không biết là đang nói cái gì."
Trình Hữu hôn hôn trầm trầm ôm chăn: "À." Cậu cảm thấy hôm nay Tần Thành có chút kỳ quái, giống như có chút...... Quá ngoan? Trình Hữu mơ hồ trong chốc lát, Tần Thành ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, ngay cả tần suất hô hấp cũng không thay đổi.
Trình Hữu nhắm mắt lại hỏi: "Tần Thành, em lại bị bệnh gì vậy?"
Tần Thành ngữ điệu cao lên: "Em......" Nhưng hắn lại nhanh chóng áp ngữ khí xuống, ôn nhu hỏi, "Em làm sao?"
Trình Hữu rùng mình một cái, mở mắt ra: "Sao hôm nay em lại thành thật vậy?" Với tính cách Tần Thành, nhìn thấy cậu tỉnh lại hẳn là sẽ nhào lên làm thêm một pháo mới bình thường.
Tần Thành có chút buồn rầu nắm đầu tóc rối xù của mình, hầm hừ nói: "Em không giống cái loại thích ra vẻ như Tần Tịch!"
Trình Hữu nhỏ giọng rầm rì: "Anh thích Tần Tịch, bởi vì em ấy rất tốt với anh."
Tần Thành nóng nảy: "Em đối xử với anh không tốt sao!"
Trình Hữu lười biếng liếc hắn: "Tần Tịch sẽ không hơn nửa đêm mang mặt nạ chạy đến phòng cường bạo anh."
Tần Thành kêu: "Đó là do nó tâm cơ quá nặng! Không chân thành!"
Ánh mắt Trình Hữu hơi động, nhưng vẫn lười biếng trả lời Tần Thành cho có lệ: "Đúng đúng đúng, em là chân thành nhất, chân thành nhất, người khác đều là kỹ nữ tâm cơ, được chưa?"
Tuy rằng biết đây là Trình Hữu đang trào phúng, nhưng nội tâm Tần Thành vẫn cho rằng những lời này là đúng. Ba ba, anh cả, còn có tên Tần Tịch đen tối kia, khắp người bọn họ đều chứa đầy tâm nhãn cùng tính kế. Bọn họ phải cân nhắc lợi và hại, tính kế được và mất, cho dù là tình cảm cũng phải sử dụng đến cả tá thủ đoạn, mới cảm thấy an ổn.
Đặc biệt là Tần Tịch, thật con mẹ nó hư đến chảy ra nước!
Bụng Trình Hữu kêu lộc cộc một tiếng, cậu tiện tay sai sử Tần Thành: "Anh đói bụng." Sau khi nói ra liền hối hận, Tần Thành không ngoan ngoãn dễ bắt nạt như Tần Tịch, trong đầu tiểu thiếu gia này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ có bốn chữ "Hầu hạ người khác", ngay cả Tần Hàm cũng không sai được hắn.
Trình Hữu vừa muốn bổ sung câu "Anh đi ăn cơm", lời còn chưa nói ra, Tần Thành cư nhiên phi thường nể tình đứng lên: "Em xuống bếp làm đồ ăn cho anh." Sau đó liền rời khỏi phòng.
Trình Hữu trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng của thiếu niên Alpha, tên hùng hài từ luôn luôn giương nanh múa vuốt, đột nhiên trở nên ôn nhu đáng tin cậy, khiến Trình Hữu cảm thấy thập phần khó tin.
Cậu lẳng lặng nằm trên giường, nghe thấy dưới lầu truyền đến tạp âm bùm bùm, mùi tha chui vào phòng qua khe cửa.
Trình Hữu nhịn không được cười ra tiếng.
Tên tiểu thiếu gia ngốc nghếch kia, không nghĩ tới lại làm người ta vui vẻ đến vậy.
Một lúc lâu sau Tần Duyên có vào phòng một chuyến, không nói lời nào mà sờ đầu Trình Hữu.
Trình Hữu theo bản năng trốn một chút.
Ngón tay Tần Duyên khựng tại chỗ.
Trình Hữu chột dạ cúi đầu.
Tần Duyên vốn định tâm sự với Trình Hữu. Với mối quan hệ của bọn họ, trước nay hai người chưa bao giờ mở cửa lòng tâm sự với nhau, Trình Hữu đối với hắn...... Từ trước đến nay đều xa cách hơn so với những người trong nhà. Nhưng động tác né tránh của Trình Hữu quá thuần phục, không hiểu sao trong lòng Tần Duyên lại dâng lên một ngọn lửa.
Nhưng hắn không muốn phát hỏa với Trình Hữu.
Tần Duyên hít sâu một hơi, nói: "Nghỉ ngơi một lát đi." Nói xong xoay người rời đi.
Trình Hữu rụt đầu vào trong chăn, cắn góc chăn thở ngắn than dài.
Tại sao...... Tại sao lại giống như cậu cô phụ Tần Duyên vậy???
Trình Hữu giận dỗi nghĩ, ta mới là người bị ủy khuất này.
Trong viện truyền đến tiếng khởi động ô tô, vệ binh kinh ngạc hỏi: "Đại thiếu gia, muộn như vậy ngài còn muốn đến công ty?" Những âm thanh đó xuyên qua tầng tầng lớp mưa bay vào nhà, đã trở nên thập phần mơ hồ.
Trình Hữu từ trên giường ngồi dậy, nhìn đèn xe dần dần biến mất nơi cuối đường.
Cửa phòng ngủ lại một lần nữa bị đẩy ra, quân ủng của Tần Hàm dẫm lên trên sàn nhà.
Trình Hữu rụt vào trong góc một chút.
Tần Hàm cũng không vội đi qua, đứng ở cửa hút điếu thuốc, hỏi: "Trong lòng thoải mái không?"
Trình Hữu biệt nữu nói: "Ba, con không hiểu ba đang nói cái gì."
"Không hiểu cũng không sao," Tần Hàm phun ra vòng khói, nhàn nhạt nói, "Tiểu Hữu, ta chờ con suy nghĩ rõ ràng."
Trình Hữu cảm thấy có chút lạnh, cậu cuộn tròn mình ở trong chăn, cúi đầu trộm nhìn sắc mặt Tần Hàm.
Nhưng trên mặt hắn chỉ có chút mỏi mệt, còn có chút ôn nhu và dung túng không thể thấy.
Trình Hữu lần đầu tiên bởi vì Tần Hàm mà cảm thấy khổ sở, nhưng cậu vẫn nghĩ không ra lí do của sự đau lòng này. Có lẽ...... Có lẽ chỉ là bởi vì, cậu chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt Tần Hàm.