Hào Môn Diễm Sự

Chương 18

Hậu huyệt vốn đã sắp thích ứng được dị vật bỗng nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm, mỗi một cái gân xanh rất nhỏ trên dươиɠ ѵậŧ nhảy lên đều như đang châm ngòi thần kinh du͙© vọиɠ.

Trình Hữu cuống quít che mũi lại: "Mấy người ai mất khống chế tin tức tố vậy?"

Mấy Alpha cũng ngửi được hơi thở điềm mỹ của Omega, đó là một loại khí vị mỹ diệu quả bơ xen lẫn quả mọng, phảng phất như hương thơm tản mát ra từ một loại quả mọng kiều nộn.

Mùi hương nồng đậm tràn ngập khắp toàn bộ căn phòng, ngay cả vệ binh Alpha trên hành lang đều thiếu chút nữa bị cỗ thơm ngọt kia mê hoặc thần trí, cả đám xấu hổ dưới háng hơi hơi nhô lên.

Quản gia vội ra lệnh cho vệ binh rút khỏi nhà lớn, đi ra thủ ở đại viện.

Sau khi an bài vệ binh đi, quản gia lại tự hỏi trong chốc lát, còn kêu người hầu chuẩn bị một đống thuốc ức chế. Mặc dù ông cảm thấy nhóm tổ tông này tám phần là không cần dùng đến.

Trình Hữu cảm giác bản thân sắp bị hoả táng, mỗi một tấc da thịt đều giống như bị nướng, nhưng lại giống như đang ngâm ở trong dòng nước nóng bỏng. Mỗi tấc thịt ruột trong hậu huyệt đều đang khát vọng căn dươиɠ ѵậŧ kia có thể động đậy một chút, khát vọng bị cái cán thô to kia hung hăng đảo đến chỗ sâu nhất, ȶᏂασ cho huyệt nhỏ da^ʍ lãng bất kham chảy đầy nước

"Ba...... Ba ba......" Trình Hữu dưới cái nhìn chăm chú của Tần Duyên và Tần Thành không nói ra được lời cầu hoan, nhưng sâu trong nội tâm cậu lại điên cuồng khát cầu Tần Hàm có thể động đậy một chút, động một chút cũng được. Hậu huyệt tê ngứa như có một dòng điện lưu nhỏ nhảy qua lại trong thân thể, ngứa đến cậu sắp nổi điên.

Tần Hàm lại chậm rãi rút dươиɠ ѵậŧ ra. Trình Hữu nóng nảy, nức nở nỗ lực kẹp chặt mông ý đồ lưu lại căn côn ŧᏂịŧ lớn kia, du͙© vọиɠ đáng sợ của kỳ động dục làm cậu mất đi lý trí, khóc lóc nói: "Đừng đi...... ưʍ...... Ba ba...... Đừng......"

Tại sao...... Tại sao lại như vậy, chỉ là sáng nay chưa kịp uốc thuốc ức chế, tại sao lại bỗng nhiên động dục, phản ứng thân thể thậm chí so với động dục lần đầu tiên còn mãnh liệt hơn.

Ngày đó Tần Hàm chỉ dùng ngón tay liền có thể giúp cậu giải quyết vấn đề, nhưng bây giờ Trình Hữu lại điên cuồng muốn bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn chân chân chính chính thao làm, vách trong mềm mại trong khoang sinh sản khát vọng bị qυყ đầυ cứng rắn hung hăng ȶᏂασ nát, ȶᏂασ đến bủn rủn khó nhịn sau đó phun ra từng cỗ từng cỗ dâʍ ŧᏂủy̠.

Tần Hàm đặt Trình Hữu nằm thẳng ở trên bàn làm việc, cặp chân để thành hình chữ M, lộ ra mông thịt và huyệt nhỏ đỏ thắm có một chút vết roi đan xen. Kẽ mông bị đánh sưng đến ướt lung tung rối loạn, huyệt nhỏ cơ khát khép mở phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, chảy xuôi xuống mặt bàn bóng loáng.

Tần Thành không nhịn được, tiến lên giở trò với Trình Hữu. Alpha trẻ tuổi vẫn chưa học được cách khống chế du͙© vọиɠ, mắt thấy trước mặt nằm một Omega đang trong kỳ động dục hạ thân trần trụi, hắn tựa như con thú nhỏ đói khát điên cuồng nhìn thấy một con nai dịu ngoan, chỉ nghĩ đến tiến lên ăn no nê rồi tính.

Cái gì? Ba ba uy nghiêm? Không rảnh lo!

Trình Hữu khó chịu đến ra một thân mồ hôi mỏng, trong không khí thơm ngọt càng thêm nồng đậm, nhóm vệ binh Alpha không thể không rút khỏi đại viện, đi ra ngoài đường đứng gác.

Mồ hôi và nước mắt làm mơ hồ tầm mắt Trình Hữu, cậu thấy không rõ người trước mắt là ai, liền nỗ lực mở chân ra càng lớn, khó chịu thở dốc: "Ba ba...... Cứu con...... Ba ba......"

Tần Thành luống cuống tay chân cởi đai lưng, vừa muốn nhắm ngay huyệt da^ʍ nhỏ kia làm một trận, nhưng họng súng của Tần Hàm lại để ở trên trán hắn.

"Ba!" Tần Thành cảm giác, cự long trong đũng quần đã cứng đến sắp nổ tung, hắn thật sự vô pháp lý giải, Trình Hữu đã nằm yên cầu thao như vậy, ba ba tại sao vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt tức giận chưa tiêu? Có chuyện gì không thể thao xong rồi nói sao?

Tần Hàm không để ý đến hắn, họng súng chậm rãi dịch đến trên đầu Tần Duyên

Trình Hữu đã nhịn không được, tự mình cắm ngón tay vào huyệt nhỏ, dùng sức moi đào những thịt ruột mềm mại đó.

Tần Thành từ trước đến nay tính tình luôn vội vàng, nhìn ngón tay vừa thon vừa trắng của Trình Hữu cắm ở trong nhục huyệt nhỏ đỏ thắm hơi sưng, mấy đốt ngón tay lộ ở bên ngoài lúc thì gấp lại lúc thì duỗi thẳng ra, tự mình chơi tiếng nước phụt phụt, bên trong không biết là đã da^ʍ thành bộ dáng gì. Mắt hắn trở nên đỏ, rút ngón tay Trình Hữu ra thay bằng sương vật của mình hung hăng cắm vào. Thịt ruột mềm nóng lập tức bọc lại, gắt gao mυ'ŧ mát qυყ đầυ cực đại của hắn, giống như miệng nhỏ cơ khát từng chút từng chút mυ'ŧ vào.

Tần Thành được hút đến sướиɠ đến không thể hướng hơn được nữa, một bên dùng sức thọc vào rút ra, nghiến răng nghiến lợi rống Tần Hàm: "Ba người đánh chết con đi!"

Cảm giác no trướng khát vọng rốt cuộc cũng có được, Trình Hữu bị Tần Thành không hề có kết cấu gì làm đến phát ra tiếng khóc nức nở mềm mại: "Thật lớn...... ưʍ...... Bị căng đầy...... huyệt da^ʍ nhỏ bị căng đầy......"

Tần Thành một bên hưởng thụ thân thể điềm mỹ của Omega một bên khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm cha của mình, căng da đầu chờ một viên đạn kia dừng ở trên người mình.

Nhưng Tần Hàm lại không có nổ súng, chỉ là không vui nhìn Trình Hữu, đặt khẩu súng lại ở trên bàn.

Tần Thành trong lòng dâng lên một cỗ hưng phấn quỷ dị.

Ba ba chẳng lẽ là...... Ngầm đồng ý?

Từ nhỏ đến giờ Tần Thành chỉ sợ duy nhất một người đó chính là cha của mình, nhưng mà cũng không phải đặc biệt sợ. Theo tuổi lớn dần, da Tần Thành càng ngày càng dày, hắn cảm thấy cho dù ngẫu nhiên bị ba ba đá hai phát cũng không có gì đau mấy.

Ánh mắt Tần Hàm nhìn qua vẫn làm da đầu Tần Thành có chút tê dại, nhưng bản năng Alpha khiến hắn không thể rụt rè trước mặt Omega của mình, vì thế căng da đầu giận giữ trừng lại. Thậm chí còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà cố ý đè eo Trình Hữu lại, vẻ mặt đắc ý đột nhiên cắm vào khoang sinh sản, trong tiếng rêи ɾỉ muốn khóc nhưng không khóc được của Trình Hữu nhanh chóng rút ra, sau đó lại hung hăng cắm xuống.

Trình Hữu bị tên tiểu hỗn đản này làm đến đùi phát run, thân thể vốn mẫn cảm đến cực điểm nào chịu được loại tra tấn không kết cấu này, mũi chân căng thẳng nức nở đạt tới cao trào lần đầu tiên trong ngày. Côn ŧᏂịŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, trong hậu huyệt cũng dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, cơ hồ ngâm ngập dươиɠ ѵậŧ Tần Thành ở bên trong.

Tần Thành lần này kiên định bảo vệ tinh quan, đắc ý tiếp tục thao làm Trình Hữu thân thể vốn càng thêm mẫn cảm sau cao trào.

Trình Hữu thân mình mềm nhũn, ý thức dần trở lại sau khi phát tiết du͙© vọиɠ, thân thể bị mạnh mẽ ȶᏂασ mở bắt đầu cảm thấy thẹn.

Tại thời điểm......Tại loại thời điểm không xong này, cậu cư nhiên lại động dục. Không... Không chỉ động dục như mèo cái, còn ở trên bàn làm việc của cha mở chân ra, khóc lóc cầu xin nam nhân tùy tiện nào đó tới ȶᏂασ mình.

Trình Hữu che hai mắt của mình lại, muốn bình tĩnh sửa sang lại ý nghĩ một chút. Nhưng tiểu vương bát đản Tần Thành kia vẫn tra tấn cậu không dứt, hưng phấn mà càng cắm càng nhanh.

Tần Thành bị những thịt ruột mềm mại kia bọc đến thập phần sảng khoái, dươиɠ ѵậŧ càng trướng lớn, qυყ đầυ hung hăng đỉnh vào chỗ sâu nhất, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng hữu lực đập vào trên vách trong khoanh sinh sản Trình Hữu.

Trình Hữu bụm mặt phát ra một tiếng nức nở thật dài. Tần Thành rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, dùng ngón tay chặn những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ sắp chảy, sau đó đẩy vào bên trong. Xuất phát từ bản năng sinh sản, bất luận Alpha nào cũng đều có một loại cố chấp muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu tại trong cơ thể Omega.

Trình Hữu từ giữa khe hở ngón tay trộm nhìn biểu tình Tần Hàm. Tần Hàm thấy được động tác nhỏ của cậu, cười như không cười vuốt ve sợi tóc mềm mại của Trình Hữu, vuốt dọc xuống đến cằm, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa ấn: "Tiểu Hữu, nếu ba ba sớm biết rằng con thích bị luân gian như vậy, chúng ta liền không cần kết hôn, ta đưa con đến viện dưỡng dục không phải là càng hợp ý con sao, hửm?"

"Con...... ưʍ...... Con không có......" Trình Hữu ủy khuất nhỏ giọng phản bác lời vũ nhục của ba ba, sau khi nói xong lại ma xui quỷ khiến mà ngậm lấy một ngón tay Tần Hàm.

Tần Hàm thuận thế vói ngón tay vào, lòng bàn tay ấn lên đầu lưỡi nhỏ non mềm của Trình Hữu, ấn đến cậu không nói ra lời, chỉ có thể ủy khuất nức nở kháng nghị.

Tần Hàm hỏi con trai của mình: "Tần Thành, cường bạo vợ của ta chơi vui không?"

Tần Thành đúng lý hợp tình trả lời: "Người bằng cái gì mà không có sự đồng ý của con đã cưới Trình Hữu! Rõ ràng đã sớm nói là cho con!"

Trình Hữu trừng lớn đôi mắt nhìn Tần Hàm, cắn ngón tay kia một cái, từng chữ nói không rõ mà chất vấn: "Tại sao...... Tại sao lại có...... Ưʍ..."

Tần Duyên nhịn không được: "Ba ba nói cho em Trình Hữu lúc nào?"

"Chính là ở ngày đầu tiên anh ấy tới đó," Tần Thành duỗi tay sờ sờ đầu Trình Hữu, "Ngày đó em sờ đầu anh anh cũng không phản kháng, đây không phải là đáp ứng gả cho em à?"

Tần Hàm và Tần Duyên đều trợn mắt há hốc mồm tren nhị ngốc tử này.

Tần Hàm nhớ lại.

Đại khái là chuyện của mười năm trước, hắn mang theo tro cốt của Trình Diệp đến Trình gia, sau đó ôm về một con thỏ con ngây thơ mờ mịt.

Trẻ con đối với khái niệm tử vong còn rất mơ hồ, chỉ là nhìn thấy người khác khóc, vì thế cậu cũng khóc theo. Trong ánh mắt sợ hãi nhiều hơn bi thương rất nhiều.

Đó là trận tuyết lớn nhất trong vài thập niên gần đây của trung tâm khu Z, tuyết lớn như lông ngỗng phiêu phiêu dương dương, hơn phân nửa bánh xe đều ngập ở trên nền tuyết. Tần Hàm sợ nước mũi nước mắt của tiểu gia hỏa này bị đông cứng, dứt khoát ôm toàn bộ Trình Hữu nhỏ vào trong áo khoác. Thẳng đến khi bọn họ vào cửa, Trình Hữu mới sợ hãi mà thò nửa cái đầu ra, kết quả lại bị hùng hài tử Tần Thành bỗng nhiên từ đâu xông tới nhảy dựng lên chụp một cái tát lên trán.