Hào Môn Diễm Sự

Chương 12. "Tần Thành! Tôi và ba cậu đã kết hôn!" "Thì sao, muốn em gọi anh là mẹ à?"

Tác giả: mnbvcxz

Edit:Zen

Trình Hữu chưa bao giờ nghĩ tới cậu sẽ tỉnh lại trong l*иg ngực Tần Tịch.

Trời còn chưa sáng, nhưng hiển nhiên Tần Tịch đã tỉnh, hô hấp dồn dập phả vào sau tai Trình Hữu, có chút ngứa.

Trình Hữu nhắm mắt lại, cảm giác được trong thân thể có cái gì đó đang chảy. Không phải là tin tức của Tần Hàm, mà là cái khác...... Rất giống, nhưng lại không phải là cùng một thứ.

Tần Tịch cư nhiên lại thật sự đánh dấu cậu lần thứ hai.

Omega bị đánh dấu sẽ sinh ra bản năng không muốn xa rời đối với Alpha đã đánh dấu mình, Trình Hữu có chút không muốn rời giường.

Nhưng cậu cần phải dậy, cậu đã hẹn với tên thương nhân kia sáng nay lấy thuốc, còn có manh mối mà Thẩm Minh Thư cho, đến chợ đen tìm một người gọi lão Cao để làm giả thân phận.

Cậu còn nhiều việc phải làm như vậy, không thể giống như một Omega, rúc vào trong l*иg ngực A của mình như sủng vật được người đó nuôi.

Nhưng Trình Hữu mới vừa di chuyển, Tần Tịch phía sau bỗng nhiên dùng sức ôm cậu vào trong ngực.

Trình Hữu có chút nóng nảy: "Chúng ta đã thỏa thuận!"

"Em biết, anh hai," Tần Tịch ủy khuất thấp giọng nói, "Em đã mua hết đồ anh muốn về rồi."

Trình Hữu sửng sốt, ra vẻ trấn định mà phủ nhận: "Em đang nói bậy cái gì vậy?"

"Thuốc ức chế, thân phận giả," Tần Tịch vẫn rất ủy khuất, "Em...... Em ngày hôm qua đã đi mua về hết, anh hai, anh...... anh không vui sao?"

Trình Hữu đối với chó con chỉ cầu khen ngợi này dâng lên một tia áy náy. Tần Tịch đối với cậu rất tốt, thật sự thật sự, rất tốt. Tuy rằng đứa trẻ này ngẫu nhiên có lúc quá mức săn sóc, không chỉ vậy, ở trên giường cũng rất quá mức!

"Anh hai, cho em ôm anh một lúc nữa được không," Tần Tịch giống như chó bự đáng thương mà cọ cọ sau cổ Trình Hữu, "Chỉ một chút thôi, tí nữa em sẽ trực tiếp đưa anh đến doanh trại dự bị của trường quân đội Trung Ương để báo danh."

Thân phận giả Trình Hữu làm chỉ có thể là bình dân, không có người giới thiệu nên cần phải đến doanh trại dự bị huấn luyện một tháng.

Cậu bị Tần Tịch cọ đến mềm lòng, lại nghĩ đến không cần phải đến chợ đen lăn lộn, dứt khoát mặc kệ, thoải mái dễ chịu mà nằm ở trong l*иg ngực Tần Tịch, nghịch ngịch ngón tay chơi.

Ngoài hành lang truyền đến tiếng rống giận, là Tần Duyên đang răn dạy đám người hầu: "Trình Hữu đi đâu rồi! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy!"

Tần Tịch vùi đầu ở trong cần cổ Trình Hữu phụt một tiếng, cười đến vui vẻ.

Trình Hữu trở tay một cái, khuỷu tay đập vào bụng Tần Tịch: "Còn cười, cẩn thận anh cả một phát súng bắn chết cậu."

"Anh cả là thương nhân, anh ấy không vó quyền sử dụng súng," Tần Tịch đắc ý dào dạt, không sợ hãi nói, "Hơn nữa anh hai đã bị em đánh dấu, anh cả có tức chết cũng vô dụng."

Trình Hữu kinh ngạc mà quay đầu lại nhìn Tần Tịch đang cười ngây thơ xán lạn, cậu trước kia như thế nào không phát hiện, trên trán đứa trẻ này có hai cái sừng nhỏ của ác ma?

Hai người làm bộ nghe không thấy tiếng của Tần Duyên, ở trên giường nhão nhão dính dính đến giữa trưa, chờ bên ngoài không còn âm thanh gì nữa. Tần Tịch mới lưu luyến không rời mà đưa Trình Hữu đến doanh trại dự bị báo danh.

Tần Tịch mở cửa xe, không dám thân cận quá với Trình Hữu, đành phải dừng ở chỗ ngoặt, đôi mắt trông mong mà nhìn Trình Hữu đang đi ở phía trước.

Trình Hữu lại uống thuốc ức chế, quay đầu lại xua tay với Tần Tịch đang ở trong xe kêu hắn đừng tới đây.

Chỗ báo danh đông người ồn ào, vóc dáng không tính là cao của Trình Hữu rất nhanh bị bao phủ trong đám người.

Tần Tịch như suy nghĩ gì đó mà chống cằm, chậm rãi lướt di động, trên màn hình là các loại ảnh chụp của Trình Hữu. Nửa thân trần, lộ ra trọn vẹn, mở hai chân ra với camera. Còn có bức ảnh đặc tả biểu tình khó nhịn khi cao trào, đầṳ ѵú sưng đỏ trước ngực vừa nhìn đã biết là đã bị đùa bỡn qua, trên quầng vυ' còn có dấu răng.

Tần Tịch nghiêm túc xem từng bức một, cuối cùng quyết định xóa sạch toàn bộ, thậm chí những chỗ để khôi phục cũng xóa. Phần lớn phiền toái của thế giới này chính là bắt nguồn từ số liệu điện tử không bị xóa, Tần Tịch là người cẩn thận, sẽ không lưu lại phiền toái cho mình và Trình Hữu.

Hơn nữa...... Hắn sẽ sớm có thể ôm người thật vào trong ngực tùy ý làm bậy, không cần giữ lại ảnh chụp làm gì.

Một cuộc điện thoại đến từ nhà chính, là quản gia.

Quản gia ôn nhu nói: "Tiểu thiếu gia, trong nửa giờ tới ngài có thể trở về ngay không?"

Tần Tịch trả lời: "Có thể."

Quản gia nói: "Tiên sinh nửa giờ sau sẽ về, tôi nghĩ nếu ngài có thể ở nhà nghênh đón chủ nhân ấy, sẽ làm bình ổn một chút lửa giận khi ngài ấy thấy Trình phu nhân mất tích, ngài thấy thế nào?"

Quản gia đây là đang nhắc nhở hắn đừng chạy đến trước học súng của Tần Hàm. Tần Tịch rất thật lòng mà nhận ân tình này: "Cảm ơn."

"Không khách khí," quản gia cười nói, "Nếu thời gian dư dả, vậy tiểu thiếu gia liền trở về đi."

Cắt đứt điện thoại, Tần Tịch nhìn tấm ảnh cuối cùng của Trình Hữu trên di động.

Ảnh chụp Trình Hữu ngủ rất say sưa, cả người đều bọc trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu.

Tần Tịch ôn nhu mà cười hôn một cái, lưu loát ấn nút xóa.

Tần Hàm quả nhiên đang nổi trận lôi đình ở nhà.

Hắn ở quân đội nhiều năm, không cần bày ra sắc mặt khó coi gì, chỉ cần mặt vô biểu tình ngồi ở một chỗ, toàn bộ Tần gia ngay cả ruồi bọ cũng không dám kêu một tiếng.

Trong thư phòng, dưới văn kiện có một phong thư cáo biệt, là Trình Hữu để lại.

"Ba ba, thật xin lỗi, con đi rồi."

Đi đến dứt khoát, chỉ kém trực tiếp viết hai chữ "Vĩnh biệt" trên phong thư.

Tần Hàm cầm tờ giấy hơi mỏng kia, trên mặt ngưng một tầng sương lạnh.

Trên ngón tay Tần Hàm che kín rất nhiều vết thương nhỏ, đó là ấn tích nửa đời người trước kia hắn đều vượt qua trên chiến trường. Nhưng hiện tại đôi tay kia lại ôn nhu tùy tiện xé tờ giấy kia ra, chậm rãi gấp lại, bỏ vào trong ngăn kéo.

Kỳ thật hắn biết, Trình Hữu sớm muộn gì cũng đi.

Đứa trẻ kia nhìn thì ngoan ngoãn nhưng trong ánh mắt lại không giấu được dã tâm, không phân ngày đêm mà nghiên cứu trình tự ghi danh trường quân đội Trung Ương, trong lòng và trên mặt đều là khát cầu được xa chạy cao bay.

Lúc đầu Tần Hàm cho rằng thân phận Omega có thể giữ đứa nhỏ này lại, nhưng mà đứa nhỏ này đào tẩu, ở thời điểm sau khi bọn họ kết hôn, có khả năng đã mang thai con của hắn, đào tẩu.

Quản gia cúi đầu: "Xin lỗi, tiên sinh. Tôi không biết Trình phu nhân rời đi lúc nào."

Tần Hàm nhàn nhạt nói: "Không cần, ta biết nó đi đâu."

Quản gia không dám ra tiếng.

Tần Hàm gọi một cuộc điện thoại: "Lão Lưu, chiêu sinh xong rồi sao?"

Người đầu bên kia điện thoại nói: "Lão Tần, cái này tôi không rõ lắm, chờ tôi hỏi người bên dưới một chút xem thế nào."

Khóe miệng Tần Hàm chậm rãi câu lên một nụ cười lạnh khϊếp người: "Giúp tôi tra một người, là tân sinh."

Tại doanh trại dự tuyển trường quân đội Trung Ương.

Trên sân thể dục lớn, người đứng mênh mông bát ngát như cải thìa, hơi thở Alpha nồng đến nỗi khiến Trình Hữu kinh hồn táng đảm, cậu dùng sức ngửi cánh tay của mình, xác định thật sự không có nửa điểm hơi thở Omega thoáng yên tâm một chút.

Huấn luyện viên vẫn chưa tới, Trình Hữu duỗi cổ ra bên ngoài thăm dò, cư nhiên nhìn thấy người quen!

Tần Thành ngồi ở trên xe lăn khinh thường nhìn qua nhìn lại các tân binh, ở dưới bóng cây đắc ý dào dạt mà uống nước trái cây.

Trình Hữu hoảng sợ, vội vàng tránh ở sau một tân binh Alpha cao lớn, trong miệng phát khổ.

Cậu cư nhiên đã quên, tiểu thiếu gia này trước đó không lâu mới bị Tần Hàm ném tới trường quân đội!

Ngày đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, quan quân bộ hậu cần đầu óc choáng váng mà phân phối ký túc xá cho đám hùng hài tử đang cãi cọ ầm ĩ. Nhóm Alpha vừa mới phân hoá không lâu này đều chưa học được cách khống chế bản năng công kích, chỉ chốc lát sau liền đánh thành nhiều đoàn, điên cuồng gào rống trên sân thể dục.

Trình Hữu cầm thẻ ký túc xá của mình kinh hồn táng đảm trốn sang một bên, sợ hãi hỏi huấn luyện viên: "Huấn luyện viên, tôi có thể đi ký túc xá chưa?"

Huấn luyện viên cúi đầu nhìn nam hài trắng nõn xinh đẹp này, giữa đám hùng hài tử đang lộn xộn phảng phất như một cái tát quất vào mặt, khuôn mặt căng chặt nhịn không được trở nên hiền từ: "Đi sửa sang lại đồ vật rồi nghỉ ngơi một chút, buổi chiều 3 giờ tập hợp ở sân thể dục, nhớ chưa?"

Trình Hữu ngoan ngoãn gật đầu, xách theo hành lí của mình đến ký túc xá.

Tần Thành uống nước trái cây ngọt ngấy, tùy tiện ném một cái

Chân chó hắn mới thu lập tức đưa lên một ly cà phê, vui sướиɠlấy lòng vị tiểu thiếu gia này: "Tần thiếu, ngài xem tân sinh kia, nhìn không giống A chút nào, người gì mà nhỏ như con thỏ."

Tần Thành lười biếng mà cầm cà phê ấm tay: "Có gì kỳ quái, trường quân đội lại không phải không chiêu Beta," hắn nhìn theo hướng chân chó chỉ, đột nhiên trừng lớn đôi mắt, một câu chửi má nó thốt ra khỏi miệng, "Con mẹ nó cốt truyện này thật là tuyệt!"

Hai vị chân chó hai mặt nhìn nhau.

Chân chó số 1 nhỏ giọng hỏi: "Tần thiếu, đó là kẻ thù của cậu?"

Tần Thành không phản ứng bọn họ, eo cũng không đau chân cũng không què nữa, từ trên xe lăn nhảy dựng lên, vui vẻ chạy như bay đến kí túc xá tân binh.

Trình Hữu đứng ở cửa ký túc xá, có hai Alpha trước mặt cậu lộn thành một đoàn lăn qua, tính xâm lược của tin tức tố A khiến Trình Hữu theo bản năng lui lại, trong hoảng loạn đâm vào l*иg ngực một người.

"Người anh em thật xin lỗi," Trình Hữu nói xong muốn rời khỏi l*иg ngực người nọ, nhưng người phía sau lại không thuận theo, không những không buông mà còn dùng cánh tay gắt gao ôm cậu ở trong lòng. Hơi thở Alpha đem cậu toàn bộ bao vây lại, Trình Hữu có chút luống cuống, dùng sức giãy giụa, "Ngươi làm gì vậy?"

Sau tai truyền đến tiếng cười lạnh của tiểu chó săn: "Anh hai, anh đoán xem em đang làm cái gì?"

Trước mắt Trình Hữu tối sầm. Mẹ nó, rốt cuộc vẫn rơi vào trong tay tiểu tổ tông này.

"Anh hai, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn," Tần Thành ra vẻ lão luyện mà trộm véo ngực Trình Hữu một chút, "Bằng không, em liền nói cho mọi người nơi này biết anh là Omega. Tất cả người ở đây đều là Alpha một thân hỏa khí không chỗ phát tiết, anh nghĩ lại xem đó là hậu quả gì."

Trình Hữu nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu con mẹ nó muốn làm cái gì?"

"Đương nhiên là tìm anh hai tâm sự," Tần Thành nghĩ mình đã nắm chắc thắng lợi mà buông Trình Hữu ra, sau đó nói những lời này, nhưng hắn lại trái lo phải nghĩ, vẫn là sợ Trình Hữu nhân cơ hội chạy, vì thế ôm đến càng chặt, "Đến khi túc xá em nói chuyện không? Nhưng nếu anh hai muốn nói chuyện trước mặt đồng học mới, em đây đi ký túc xá của anh hai cũng được."

Trình Hữu sợ tiểu tổ tông này, nhấc tay đầu hàng: "Đi ký túc xá của cậu."

Ký túc xá của Tần Thành không thể nói là ký túc xá của học sinh, so với chung cư của quan quân còn xa xỉ hơn một chút. Phòng khách bày một quầy rượu rất lớn, mặt trên vứt đầy các loại bài và nước trái cây, nước có ga.

Tần Hàm lên tiếng, cả trường quân đội không ai dám mua rượu cho Tần Thành uống.

Vào phòng, khóa cửa, Tần Thành gấp không chờ nổi mà nhào lên đè Trình Hữu lên sô pha, tay chân không thành thật mà bắt đầu xé rách quần áo cậu.

Trình Hữu đã sớm có phòng bị, một chân đá vào trên bụng Tần Thành, đạp cho mặt Tần thiếu gia tím như gan lợn. Trình Hữu xé rách mặt nạ thỏ con ngoan ngoãn của mình, bẻ ngón tay kêu lên răng rắc: "Ngươi mẹ nó có tin ta đánh chết ngươi không?" Cậu phát hiện đối với tiểu vương bát con bê này thật sự không thể quá khách khí.

Tần Thành bị cậu đá một cái ôm bụng nằm nửa ngày, sau khi khôi phục sức lực liền lại nhào tới, lần này biết lường trước mà ôm lấy hai đùi Trình Hữu, liều mạng giữ lại đè cậu lại, dùng cách buộc dây do buổi diễn tập quân đội dạy chặt chẽ vây khốn hai chân Trình Hữu lại, từ đùi đến cổ chân toàn bộ đều bị bó đến vững chắc.

Trình Hữu chân không dùng được, dưới tình huống lực cánh tay còn lâu mới bằng A cuối cùng cũng thua.

Tần Thành cũng không quá tốt, khóe miệng bị nắm tay Trình Hữu đánh đến sưng lên một khối to, một dòng máu mũi chậm rãi chảy xuống cằm. Hắn đắc ý mà đè Trình Hữu lại, cột tay và chân cậu vào bàn trà, sau khi cố định xong mới lấy dao gọt hoa quả trên bàn xuống, chậm rì rì mà cắt ra một lỗ thủng lớn trên quần Trình Hữu, hai cánh mông trắng nõn đàn hồi nhún nhảy lộ ra dưới quân trang.

Trình Hữu kinh giận đan xen: "Tần Thành cậu dám!"

"Em tại sao lại không dám?" Tần Thành huy động bàn tay đập bùm bùm lên mông Trình Hữu, "Anh hai, mông của anh thật vểnh, còn rất mềm, em thật muốn cắn thử một ngụm xem thế nào," nói xong hắn liền ghé vào bên mông Trình Hữu, miệng lớn cắn một miếng thịt dùng sức hút một cái, "Thật thơm."

Trình Hữu căng thẳng đùi: "Tần Thành! Tôi và ba cậu đã kết hôn!"

"Thì sao, muốn em gọi anh là mẹ?" Tần Thành bẻ hai cánh mông trắng tuyết mang theo dấu răng của hắn ra, vươn đầu lưỡi hung hăng liếʍ một chút dâʍ ɖị©ɧ ướŧ áŧ trên tiểu nhục huyệt đỏ thắm giữa kẽ mông, "Chậc, dâʍ ŧᏂủy̠ của anh hai thật ngọt."

Thuốc ức chế mặc dù giữ cho đầu óc thanh tỉnh, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà có phản ứng, một cỗ tê ngứa kỳ dị chạy tới chạy lui trong hậu huyệt, chậm rãi phân bố nước da^ʍ khát vọng được dươиɠ ѵậŧ nam nhân sủng hạnh.

Tiểu vương bát đản này thật sự là muốn thượng cậu! Trình Hữu gấp đến độ thanh âm đều trở nên run rẩy: "Tần Thành cậu không thể đối với tôi như vậy ưʍ......" Ngón tay Tần Thành cắm vào trong hậu huyệt cậu, bắt đầu ngoáy lung tung rối loạn, "Tôi là ưm a...... Tôi là vợ hợp pháp của ba cậu a...... Tần Thành...... ba ba cậu sẽ gϊếŧ cậu...... Tần Thành, tên hỗn trướng này......"

Tần Thành mê muội mà đùa bỡn tiểu nhục động mềm mại ướt nóng này, ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của Trình Hữu. Hắn vui vẻ mà đem những dâʍ ɖị©ɧ đó bôi lên giữa kẽ mông và trên mông cậu, đem hai cánh mông trắng nõn đàn hồi xoa đến ướt dầm dề sáng lấp lánh, giống hai chiếc bánh pudding được tưới đầy nước đường và sữa dừa, hết sức mê người.

"Anh hai, hôm nay em muốn ȶᏂασ anh," Tần Thành đem dươиɠ ѵậŧ của mình chậm rãi cắm vào tiểu huyệt ướt nóng đầy dâʍ ŧᏂủy̠ kia, cắn lỗ tai Trình Hữu lẩm bẩm, "TᏂασ vợ, cái gì nhỉ, vợ hợp pháp của ba ba."

Tiểu huyệt còn chưa tiêu sưng lại bị bức bách hàm chứa một căn dươиɠ ѵậŧ thô to khác, hậu huyệt Trình Hữu trướng đến khó chịu, hồng hốc đứt quãng mắng: "Tần Thành ngươi mẹ nó...... ưm a...... Vương bát con bê...... Hỗn trướng......"

"Anh hai tại sao lại muốn tới trường quân đội?" Dươиɠ ѵậŧ Tần Thành tiến vào càng sâu, cảm giác được vách trong mềm mại quấn chặt làm hắn có chút lo lắng cho sức chịu đựng của mình, đành phải nỗ lực nhục nhã Trình Hữu, "Là bởi vì ba ba không ở nhà, tiểu huyệt phát da^ʍ không có ©ôи ŧɧịt̠ lớn mát xa cho anh sao? Cho nên mới đến trường quân đội, liền có thể được vô số Alpha tuổi trẻ lực tráng ấn ở trên giường, trên cỏ, trên sân thể dục, bàn học, cho bọn họ thay phiên nhau dùng ©ôи ŧɧịt̠ lớn cắm tiểu huyệt dâʍ đãиɠ của anh?"

Qυყ đầυ cứng rắn đỉnh lên thịt non ở hoa tâm, Trình Hữu bị đỉnh đến hàm răng cũng lên men, lời nhục nhã Tần Thành nói đều biến thành hình ảnh rõ ràng trong đầu cậu.

Cậu bị cởi sạch quần áo đè trên đài chủ tịch ở sân thể dục, hơn một ngàn Alpha của doanh trại dự tuyển xếp thành hàng, từng người từng người đến thao mông cậu. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhiều đến nỗi bụng không chứa nổi, phồng lên như mang thai.

Trình Hữu khóe mắt nổi lên thủy quang, liều mạng vặn eo giãy giụa: "Đừng nói nữa a a...... Tần Thành ngươi đi ra ngoài...... ưʍ...... Câm miệng......"

Tần Thành yêu chết bộ dáng muốn khóc nhưng lại không khóc này của Trình Hữu, hưng phấn mà dùng sức đẩy một cái, qυყ đầυ đỉnh nở thịt mềm, hung hăng cắm vào trong khoang sinh sản, qυყ đầυ chọc vào vách trong mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.

Trình Hữu thống khổ mà rêи ɾỉ một tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy, hữu khí vô lực mà ghé vào trên sô pha.

Tần Thành bị thịt huyệt bỗng nhiên run rẩy bọc đến thiếu chút nữa bắn ra, hắn cắn răng nhịn qua một đợt tra tấn triền miên nhu mị này, kinh ngạc lấy ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ đũng quần Trình Hữu.

Trình Hữu cư nhiên lại bị hắn ȶᏂασ đến bắn.

Không có giống Omega đã bị đánh dấu đau đến chết đi sống lại, ngược lại lại dâʍ đãиɠ đến trực tiếp bị ȶᏂασ bắn!

Chẳng lẽ ba ba căn bản không có đánh dấu Trình Hữu???

Tần Thành nhịn không được hưng phấn mà điên cuồng thọc vào rút ra, mỗi một lần đều nguyên cây rút ra sau đó lại hung hăng đỉnh vào vách trong khoang sinh sản. Trình Hữu vừa mới cao trào vô lực giãy giụa, suy yếu mà khóc cầu: "Tần Thành...... Tần Thành...... Ô ô...... Nhẹ chút......xin em...... ưm a...... Tần Thành...... Tha anh...... Nặng quá ...... Tần Thành ưʍ...... Tần Thành......"

Tần Thành nắm lấy tóc Trình Hữu cưỡng bách cậu ngẩng đầu, vừa nhanh vừa tàn nhẫn mà đỉnh lộng hậu huyệt Trình Hữu khiến cậu bủn rủn cả người: "Anh hai, anh hai, em ȶᏂασ anh có sướиɠ không? Có không???"

Trình Hữu bị thao đến đầu váng mắt hoa, giương miệng phát tiếng khóc nức nở ngọt nị: "Sướиɠ...... Tần Thành...... ưʍ...... em ȶᏂασ anh hai thật là sướиɠ......"

Tần Thành vẫn không hài lòng: "Anh hai chỗ nào sướиɠ nhất, hửm? Chỗ nào sướиɠ nhất?"

"Da^ʍ...... ưʍ...... da^ʍ huyệt......" Trình Hữu bị sự khó chịu bủn rủn tra tấn đến dục tiên dục tử, "Tiểu tao huyệt của anh hai...... ưʍ...... Cú© Ꮒσα da^ʍ bị Tần Thành...... A...... Côи ŧɧịt̠ lớn cắm thật sướиɠ...... Ô ô...... Cú© Ꮒσα sắp hỏng rồi...... Tê chết mất...... Cú© Ꮒσα tê quá......" Cậu vừa nói da^ʍ từ lãng ngữ mà Tần Thành thích, một bên liều mạng lay động mông ý đồ né tránh căn dươиɠ ѵậŧ muốn gϊếŧ người kia, tiểu vương bát đản này thế nào còn chưa xong!

"Anh hai, sao anh có thể da^ʍ đến vậy," Tần Thành dùng qυყ đầυ đỉnh vách trong dùng sức ma sát, "Dâʍ ŧᏂủy̠ so với nướ© ŧıểυ còn nhiều hơn, về sau ra cửa nếu không dùng tã giấy, vạn nhất dâʍ ŧᏂủy̠ đem quần làm ướt thì sao?"

Trình Hữu ngón tay run run gắt gao nắm chặt bộ da trên sô pha, khóc lóc mắng: "Tần Thành ngươi ưʍ...... Hỗn trướng vương bát đản......"

Tần Thành đắc ý mà rút dươиɠ ѵậŧ ra một chút, sau đó lại hung hăng thao vào: "Vậy anh hai bị hỗn trướng vương bát đản ȶᏂασ ra một mông đầy dâʍ ŧᏂủy̠ là cái gì, tiểu mẫu vương bát động dục, hửm?"

Trình Hữu cắn răng dùng một tia sức lực cuối cùng hung hăng co rút thịt huyệt lại một chút, Tần Thành không hề phòng bị mã mắt đau xót, trừng lớn đôi mắt chật vật mà bắn vào khoang sinh sản Trình Hữu.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đánh vào trên vách khoang sinh sản, Trình Hữu nức nở mà run run một chút, dươиɠ ѵậŧ đè ở dưới thân lại hộc ra vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trình Hữu từ trước đến nay sau khi bị nội bắn, tâm tình chưa bao giờ thoải mái như vậy. Cậu nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc kết thúc.

Tần Thành trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mông Trình Hữu, dươиɠ ѵậŧ nửa cứng vẫn còn cắm ở bên trong, hắn thở phì phò, hung hăng vỗ một cái lên mông thịt trắng nõn của cậu: "Bang!"