Tác giả: mnbvcxz
Edit: Zen
Hương vị tìиɧ ɖu͙© tràn ngập toàn bộ căn phòng, Trình Hữu thần trí chậm rãi khôi phục. Cảm giác thẹn thùng và hối hận che trời lấp đất theo lý trí chậm rãi xuất hiện, sau tai là hô hấp thô nặng của thiếu niên, Trình Hữu cắn môi dưới cảm thụ ngón tay Tần Tịch đang chậm rãi rời khỏi thân thể mình.
Này con mẹ nó, này con mẹ nó......
Lời thô tục tiến thoái lưỡng nan mà đảo quanh trong cổ họng, nghẹn một lúc lại nuốt trở vào.
Này con mẹ nó là chuyện gì vậy!
Tần Tịch cũng như là ở trong mộng mới tỉnh, kinh hoảng thất thố chật vật lùi lại vài bước, loảng xoảng một tiếng ngã xuống sàn. Hắn nhìn qua còn sợ hãi hơn cả Trình Hữu, cơ hồ là nghẹn ngào nói: "Thực xin lỗi......anh hai, em ...... Em...... Thực xin lỗi...... Em không phải cố ý......"
Trình Hữu một ngụm máu chỉ có thể đi theo những lời thô tục nuốt vào trong bụng. Cậu cảm thấy kế hoạch của mình nên tiến hành, ngốc trong cái nhà nhiều thêm một ngày, cậu lo lắng sẽ chơi ra mạng người.
Không kịp chờ thử hiệu quả của thuốc ức chế, cậu muốn mua lượng thuốc đủ dùng trong nửa năm ở chỗ thương nhân kia, thuận tiện tự mình đi chợ đen hỏi thăm một chút, mỗi năm đều có rất nhiều người thể năng không đạt điều kiện trà trộn vào trường quân đội, nhất định là có phương pháp khác.
Trình Hữu xấu hổ mà quay đầu lại nhìn Tần Tịch một cái.
Tần Tịch mở đôi mắt chó tròn tròn đỏ đỏ mà nhìn cậu, như là Husky không cẩn thận nghịch hỏng đồ trong nhà.
Trình Hữu bị hắn nhìn đến không còn cách nào khác, hữu khí vô lực nói: "Em...... Em...... Anh sẽ coi như là tiểu hài tử tò mò không hiểu chuyện, em ngàn vạn lần đừng để cho những người khác biết."
Tần Tịch biểu tình hạ xuống mà ngồi ở trên sàn nhà, hắn vóc người đã nẩy nở, một cục to lớn ủy khuất mà ngồi xổm trên mặt đất, đáng thương đến khiến người ta muốn ném xương cho gặm.
Trình Hữu thở dài, đến đầu giường tự lấy đồ ăn cho mình.
Cậu đặc biệt thích ăn kẹo, vì thế phong cách trang hoàng trong phòng Tần Hàm phảng phất như là đang ở quân doanh nhiều thêm một hộp kẹo trái cây ngũ vị hương.
Trình Hữu trong lòng dâng lên một chút chua sót, đối với Tần Hàm càng thêm áy náy. Tần Hàm đối với cậu thật sự rất tốt, mặc kệ là lúc làm cha nuôi hay là chồng, kết quả bản thân lại ở trong lúc chồng ra ngoài, cùng với con của chồng...... Làm chuyện quá mức thân mật.
Tần Tịch thấy Trình Hữu không hề tức giận, thật cẩn thận thò qua:"Anh hai, em...... Em vừa rồi xuống tay có chút nặng...... Có khi nào đã làm anh bị thương......"
Trình Hữu cảnh giác cự tuyệt ý đồ kiểm tra thương tích của Tần Tịch, thanh âm vẫn khàn khàn như vừa mới bị chà đạp: "Anh không có việc gì."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tần Duyên một thân mùi rượu mà đứng ở cửa phòng ngủ, không dám tin tưởng mà nhìn em trai nhỏ nhất của mình, sắc mặt âm trầm đến đáy nồi: "Tần Tịch em đang làm cái gì vậy!"
Alpha có ở gien chiếm hữu dục cực mạnh, Tần Tịch ngay lập tức cũng trở nên bực tức, đứng ở trước người Trình Hữu đối với anh cả một bước cũng không nhường: "Em chỉ là làm chuyện anh cũng muốn làm!"
Tần Duyên rống giận: "Cái nhà này còn không tới phiên em nói chuyện với anh như vậy." Hắn kêu đến rung cả căn nhà, nhưng lại không có người làm nào lại đây xem một cái.
Tần Tịch tức khắc minh bạch, giống như con thú nhỏ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhe răng nhếch miệng với anh cả: "Anh đem người hầu đều đuổi đi, chẳng lẽ không phải là bởi vì muốn làm chuyện kia với Tiểu Hữu?"
Trình Hữu bị câu Tiểu Hữu này của hắn làm cho một thân nổi da gà, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đứa em so với mình còn nhỏ hơn nửa tuổi này, nghĩ thầm tên tiểu tể tử này là điên rồi sao?
Tần Duyên vừa muốn mở miệng, máy bàn đầu giường Trình Hữu bỗng nhiên vang lên.
Trình Hữu vội vàng nhận điện thoại ý đồ trốn tránh hai anh em đang tranh chấp, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp: "Tiểu Hữu, nhận nhanh như vậy, vẫn luôn ở trong phòng ngủ của ba ba sao?"
Trình Hữu chỉ nghe được âm thanh của Tần Hàm liền đỏ bừng mặt, nhỏ giọng"Vâng" một tiếng.
Tần Hàm hỏi: "Vậy Tiểu Hữu có phải hay không là đang ở trên giường ba ba, nhớ ba ba sao?"
Trình Hữu không dám bại lộ hai anh em đang ở bên cạnh mình, căng da đầu trả lời: "Nhớ......"
Tần Hàm cười nhẹ: "Là nhớ ba ba, hay là nhớ đại dươиɠ ѵậŧ của ba ba, hửm?"
Ông nghe của máy phát ra âm thanh không được tốt lắm, Tần Duyên và Tần Tịch hai người ánh mắt ám trầm mà nhìn lại đây.
Trình Hữu đành phải trả lời: "Đều...... Đều nhớ......" Dưới hai đôi mắt nhìn chú cùng Tần Hàm nói da^ʍ từ lãng ngữ, Trình Hữu xấu hổ mặt đỏ đến mức sắp nhỏ máu, thanh âm cũng ở hơi hơi phát run.
Tần Hàm hỏi: "Tiểu Hữu hiện tại đang mặc đồ à?"
Trình Hữu vừa định trả lời là mặc, lại bị Tần Duyên bỗng nhiên tiến đến một phen kéo chiếc quần vốn đã cởi đến trên đùi ra. Tần Tịch do dự một chút, cũng đi lên đem áo trên người Trình Hữu cởi ra đặt ở đầu giường.
Vì thế bay giờ Trình Hữu thật sự trần như nhộng.
Tần Hàm nghe được âm thanh cởϊ qυầи áo, thanh âm càng thêm ôn nhu: "Ba ba đoán Tiểu Hữu hiện tại đã cởi hết, đúng không?"
Trình Hữu ngượng ngùng mà "Vâng" một tiếng.
Tần Duyên nắm lấy một cẳng chân mảnh khảnh của Trình Hữu, từng chút từng chút liếʍ hôn từ từ mũi chân, liếʍ đến cả tâm Trình Hữu.
Trình Hữu ngứa đến rêи ɾỉ một tiếng, giãy giụa một chút, nhưng lại không có tránh được tay Tần Duyên, đành phải tùy ý hắn cắn cạnh bàn chân, cắn ra hai dấu răng nhợt nhạt.
Tần Hàm ở đầu điện thoại bên kia nói: "Tiểu Hữu, đem chân mở ra, giống như lúc trước ba ba thao con, được không?" Ngữ khí của hắn tuy rằng ôn nhu, nhưng vẫn cứ mang theo mệnh lệnh cùng uy nghiêm không cho phép phản kháng.
Trình Hữu không thể không đem hai chân mở ra thành hình chữ M, kinh hoảng thất thố mà nhìn Tàn Duyên vùi đầu vào giữa hai chân mình.
Tần Hàm nói: "Tiểu Hữu, tự mình sờ sờ tiểu nộn huyệt, nó có phát da^ʍ đến chảy nước không?"
Trình Hữu vô lực mà để tay lên gáy Tần Duyên, đầu lưỡi hắn chính xác liếʍ đến tiểu huyệt non mềm của cậu, đầu lưỡi ướŧ áŧ cẩn thận liếʍ từng khe hở tại huyệt khẩu, phát ra tiếng nước dâʍ đãиɠ vang dội.
Trình Hữu phát ra âm thanh nức nở khó nhịn: "Có...... Chảy ưm ah...... chảy tao thủy...... Ba ba......"
Tần Hàm không thuận theo không buông tha mà tiếp tục nói: "Tiểu Hữu nơi nào chảy tao thủy?"
"Là...... Ưʍ...... Là Tiểu Hữu ưm a...... Tiểu c̠úc̠ Ꮒσα...... Tiểu tao huyệt...... chảy tao thủy......" Trình Hữu xấu hổ đến sắp khóc, Tần Duyên ngẩng đầu, cố ý dưới ánh mắt của cậu mà vươn đầu lưỡi, thong thả ung dung liếʍ từ huyệt khẩu đến đáy chậu, lại chậm rãi liếʍ trở về, đầu lưỡi chọc vào tiểu huyệt bị đùa bỡn đến thập phần mềm mại. Trình Hữu chịu không nổi mà nức nở ra tiếng.
Tần Hàm hỏi: "Vậy núʍ ѵú của Tiểu Hữu thì sao, núʍ ѵú của tiểu Hữu có phát da^ʍ không?"
Trình Hữu còn chưa kịp đáp, Tần Tịch đã cúi người một ngụm cắn lên đầṳ ѵú bên phải của cậu, giống như đang uống sữa, không hề có kết cấu mà dùng sức mυ'ŧ vào. Tê dại cùng rất nhỏ đau đớn ảnh hưởng đến thần kinh, Trình Hữu sợ hãi mình quá mức kịch liệt phản ứng sẽ bị Tần Hàm nghe ra manh mối, đành phải đứt quãng thở hổn hển trả lời: "Núʍ ѵú...... ưm a...... Núʍ ѵú cũng phát da^ʍ...... thật ngứa...... Ba ba...... Ba ba ăn núʍ ѵú của Tiểu Hữu......"
Tay Tần Tịch cũng không nhàn rỗi, nắm lấy ngực bên phải Trình Hữu, đem bộ ngực không có mấy lượng thịt mạnh mẽ nắm lên thành một cục nắm vào trong tay, mạnh mẽ xoa bóp.
Tần Hàm ở đầu điện thoại bên kia hít sâu một hơi, đem tay vói vào đũng quần cầm dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, nhắm mắt lại ảo tưởng thân thể trắng nõn của vợ nhỏ, vòng eo mềm mại tinh tế, bờ mông mượt mà đĩnh kiều. Tiểu huyệt trong kẽ mông vốn nên là màu hồng nhạt bị hắn thao chín, biến thành màu đỏ tươi càng thêm mê người, lúc mở lúc đóng mà phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Tần Hàm nói: "Tiểu Hữu, ghé vào trên giường nhếch mông lên, ba ba muốn thao tiểu nộn huyệt của con."
Trình Hữu run rẩy quỳ bò ở trên giường, mông nhếch lên cao cao với Tần Duyên, phảng phất như là một con thú cái đang càu hoan.
Tần Duyên không dám lại làm đau Trình Hữu, miễn cưỡng bản thân một chút, đem hai chân cậu khép lại, cắm đại dươиɠ ѵậŧ của mình vào giữa hai chân Trình Hữu, dán lên kẽ mông và đáy chậu, bắt chước động tác thao làm liều mạng thọc vào rút ra.
Trình Hữu sợ hãi Tần Duyên sẽ lại thao vào khoang sinh sản, lại sợ hãi bị Tần Hàm phát hiện, tiếng khóc nức nở càng ngày càng rõ ràng: "Thật lớn...... Côn ŧᏂịŧ lớn thật thô...... a ha...... Không cần...... Ô ô...... Không cần cắm...... Đau......" Dươиɠ ѵậŧ Tần Duyên mỗi lần từ giữa hai chân chân cậu cắm vào, đều cọ xát làm cho thịt non trong đùi đau xót. Cơ bụng rắn chắc của nam nhân từng chút từng chút đánh vào trên mông cậu, đâm cho mông thịt tuyết trắng run lên, âm mao dày đặc dưới háng chen vào kẽ mông non mềm, trát đến Trình Hữu vừa đau vừa ngứa.
Hai đầṳ ѵú trên ngực bị Tần Tịch niết trong lòng bàn tay, lúc thì vừa nhéo vừa xoa, lúc lại đem toàn bộ bộ ngực chộp vào trong lòng bàn tay, lực đạo mạnh đến như muốn xoa ra sữa tới mới bỏ qua.
Trình Hữu bị hai nam nhân khi dễ, lỗ tai nghe được âm thanh ôn nhu trầm thấp của Tần Hàm, khóc thút thít rêи ɾỉ: "Ba ba...... Ô ô...... Không cần...... Không cần khi dễ con......ưm a...... Ba ba cứu con...... Ba ba...... Núʍ ѵú...... A...... núʍ ѵú Tiểu Hữu thật trướng...... Ô ô...... Ba ba...... sắp bị xoa ra sữa rồi...... Cứu cứu Tiểu Hữu......" thiếu niên Tần Tịch xúc động xuống tay không biết nặng nhẹ, toàn bộ ngực của cậu đều sắp bị Tần Tịch xoa đến sưng lên.
Tần Duyên nắm côn ŧᏂịŧ Trình Hữu vào lòng bàn tay thô lỗ mà hung hăng xoa một cái, Trình Hữu liền khóc lên bắn ra trong lòng bàn tay hắn.
Sau cao trào Trình Hữu vô lực mà xụi lơ ở trên giường, tiểu huyệt không được cắm càng thêm xót ngứa khó chịu.
Trình Hữu đôi tay suy yếu ôm ống nghe điện thoại nghẹn ngào: "Ba ba...... Người trở về được không......" Cậu không thể bị người khác cắm huyệt, nhưng Tần Duyên và Tần Tịch lại cố tình tra tấn cậu như vậy, Trình Hữu khó chịu muốn chết, chỉ muốn Tần Hàm sớm trở về, dùng căn dươиɠ ѵậŧ đã từng đánh dấu cậu, hung hăng cọ xát tiểu huyệt.
Tần Hàm cũng là nhẫn đến vất vả, hắn đợi rất nhiều năm mới ăn được thịt non vào miệng, nhưng còn chưa ăn được mấy miếng liền phải tách ra thời gian dài, thật sự có chút khó chịu. Hắn ảo tưởng bộ dáng vợ nhỏ rúc vào trong l*иg ngực mình, thấp giọng an ủi: "Tiểu Hữu, ba ba rất nhanh sẽ trở về, em chờ nửa tháng nữa, không, một tuần. Một tuần sau ba ba liền về nhà, dùng côn ŧᏂịŧ lớn hảo hảo an ủi em."
Trình Hữu nghẹn ngào mà "vâng" một tiếng
Tần Tịch nắm đầṳ ѵú sưng đỏ kéo ra một cái, kéo đến tiếng "Vâng" kia của Trình Hữu thiếu chút nữa thay đổi âm điệu. Cậu không biết Tần Hàm có nghe được gì không, tiểu côn ŧᏂịŧ tinh tế mới vừa bắn xong lại bị Tần Duyên ngậm vào trong miệng, ý đồ mυ'ŧ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn thừa bên trong.
Tần Hàm nghe âm thanh nức nở của vợ nhỏ, tự mình giải quyết xong, nhắm mắt lại ý đồ tạm thời xua đuổi thân thể mê người của Trình Hữu ra khỏi đầu. Ôn hòa nói: "Tiểu Hữu, đi ngủ sớm một chút."
Trình Hữu gian nan cực lực dùng âm thanh bình thường đáp một tiếng: "Ba ba ngủ ngon." Sau đó hốt hoảng cắt đứt điện thoại.
Trình Hữu mới vừa cúp điện thoại, Tần Tịch liền gấp không chờ nổi mà nhào lên hôn môi cậu. Thiếu niên Alpha làm cái gì cũng đều vô cùng lo lắng, như là đã đói bụng vài ngày điên cuồng liếʍ cắn cánh môi Trình Hữu, đem hai cánh môi cậu đều cắn đến sưng lên, lại bất mãn mà đem đầu lưỡi vói vào trong miệng, liếʍ láp nước bọt ngọt ngào trong đó.
Trình Hữu nức nở giãy giụa ý đồ nói một chút đạo lý với hai người, lại bị chặt chẽ ngăn chặn không thể động đậy. Đầu lưỡi bị Tần Tịch liếʍ cắn, còn côn ŧᏂịŧ ở trong miệng Tần Duyên. Đầṳ ѵú và hậu huyệt đều bị ngón tay đùa bỡn, mún vυ' nhỏ đáng thương trước ngực sắp bị Tần Tịch chơi đến trầy da.
Tần Tịch ở môi răng giao triền gian nỉ non: "Anh hai, em rất thích anh...... Rất thích anh......"
Tần Duyên nghe vậy không vui mà hừ một tiếng, phun côn ŧᏂịŧ Trình Hữu, từ trong túi móc ra một cái trứng rung nhét vào hậu huyệt cậu.
Tiểu cầu plastic bóng loáng nhét vào tràng đạo nóng như lửa, có một chút lạnh, nhưng cũng không khó chịu. Trình Hữu hơi hơi giãy giụa một chút liền từ bỏ, tiếp theo một cái trứng rung khác cũng bị nhét vào trong thân thể cậu.
Ba cái...... Bốn cái......
Bốn cái trứng rung bị tràng đạo đè ép, đỉnh tới trên thịt non ở hoa tâm. Trình Hữu có chút sợ hãi cùng hưng phấn khó có thể miêu tả, cậu sợ hãi mà túm chặt ống tay áo Tần Duyên run giọng cầu xin: "Anh cả...... Không thể...... Ưʍ...... Không thể cho thêm nữa...... Tiểu huyệt...... ưm a...... Tiểu huyệt đã đầy......"
Tần Duyên lau mồ hôi trên trán Trình Hữu, cười lạnh: "Tiểu tao huyệt chỉ như vậy đã no rồi?"
Trình Hữu vội vã không ngừng gật đầu: "Đúng...... No rồi...... Tiểu tao huyệt của Tiểu Hữu đã...... Đã ăn no...... A......"
"Vậy chúng ta bắt đầu." Tần Duyên lấy ra một cái điều khiển từ xa, ấn xuống nút thứ nhất.
Trình Hữu đột nhiên kêu thảm một tiếng, hai chân gắt gao dây dưa ở một chỗ: "Ưm a...... anh cả...... anh cả không cần...... Dừng lại...... Mau dừng lại." Cậu duỗi tay ý đồ đem mấy cái trứng rung kia lấy ra, lại bị Tần Tịch đè lại không thể động đậy.
Tần Tịch nghi hoặc mà nhìn về phía Tần Duyên: "Anh cả, anh làm gì vậy?"
Trình Hữu bị mấy quả trứng rung kia tra tấn đến nói không ra lời. Trứng rung vốn dĩ tròn nhẵn bỗng nhiên mọc ra vô số gai nhọn mềm mại, điên cuồng chấn động. Phần mềm nhô ra tra tấn mỗi một tấc thành ruột, kịch liệt ngứa ngáy điên cuồng tràn lan, Trình Hữu mặt đầy nước mắt chịu không nổi mà xin tha: "Lấy ra đi...... anh cả...... Ô ô...... xin anh...... anh cả...... Lấy ra đi...... Chịu không nổi...... Tiểu Hữu chịu không nổi......"
Tần Duyên lôi kéo dây trứng rung dùng sức kéo ra ngoài một cái, lấy ra một viên trong đó. Theo trứng rung đi ra kéo theo một chút thịt ruột đỏ thắm
Thịt ruột bại lộ ở trong không khí, dòng khí rất nhỏ quét qua làm cho cậu ngứa đến cào tâm cào phổi. Đôi tay Trình Hữu bị đè lại không động đậy được, chỉ có thể liều mạng vặn vẹo eo mông khóc cầu: "Thật ngứa...... anh cả...... Ruột...... Ruột ra rồi...... thật ngứa...... Ô ô...... Tần Tịch em buông anh ra...... Buông anh ra......xin em...... a ha......"
Tần Duyên dùng dươиɠ ѵậŧ của mình chọc thịt ruột tràn ra kia, cố nén xúc động muốn cắm vào, hắn không dám làm Trình Hữu bị đau lần nữa.
Tần Tịch nghĩ nghĩ, nắm lấy tay Trình Hữu, để Trình Hữu túm chặt dây trứng rung. Hắn mềm mại làm nũng: "Anh hai tự kéo trứng rung còn lại ra được không, em muốn nhìn tiểu tao huyệt của anh hai nở hoa là như thế nào, được không?"
Trình Hữu trong tay cần dây rứng rung, run rẩy dùng sức kéo ra ngoài. Gai mềm nhô lên cọ xát vào thành ruột non mềm, Trình Hữu phát ra tiếng khóc nức nở khó nhịn, trong tay một chút sức lực cũng không còn.
"Anh hai," Tần Tịch nắm lấy tay Trình Hữu, giúp cậu từng chút một kéo trứng rung thứ hai ra ngoài cơ thể, "Tiểu c̠úc̠ Ꮒσα của anh hai nở hoa rồi, thật xinh đẹp."
Càng nhiều thịt ruột bị kéo ra bên ngoài cơ thể, Tần Duyên bẻ cánh mông Trình Hữu ra tùy ý liếʍ láp một phen, lại chụp thật nhiều bức ảnh. Trình Hữu bị hắn chơi đến bắn ra lần nữa. Tần Duyên lúc này mới hơi chút vừa lòng, dùng lòng bàn tay thô ráp xoa thịt ruột mềm mại kia, từng chút từng chút giúp cậu nhét trở lại.