Hào Môn Diễm Sự

Chương 2. Ở thư phòng bị ngón tay cha nuôi đùa giỡn đến xin tha

Tác giả: mnbvxz

Editor: Zen

Tần Hàm đã ngốc ở trong quân đội rất lâu, nên khi nói chuyện với người nhà ngữ khí không tự chủ được mà mang theo mệnh lệnh.

Nhưng đối với Trình Hữu bây giờ, mệnh lệnh không cho phép người phản kháng này còn muốn mạng cậu hơn là tin tức tố, một cỗ chất lỏng dính nhớp chậm rãi chảy xuống kẽ mông.

Trình Hữu không biết bản thân cậu thế nào mà làm được, quần cởi đến chỗ cong ở chân, đùi và mông dán trên ghế sô pha bọc da lạnh lẽo, mông dính đầy chất lỏng sền sệt khiến người mắc cỡ.

Tần Hàm trên tay có rất nhiều vết chai, còn có vài miệng vết thương rất nhỏ. Trình Hữu gắt gao nhắm mắt lại, chỉ một chút động chạm rất nhỏ cũng khiến cậu trở nên run rẩy.

Ngón tay thô ráp dọc theo đầu gối Trình Hữu từng chút một vuốt ve về phía trước, Tần Hàm dùng sức tự chủ, mới khống chế được cỗ xúc động quá mức kịch liệt nào đó.

Trình Hữu rất gầy, nhưng đùi và mông lại có một đường cong mượt mà. Tần Hàm sờ đùi có chút sưng của Trình Hữu, nóng cháy như là được đúc rèn. Hắn không nhẹ không nặng mà nhéo vài cái lên đùi thịt Trình Hữu: "Đau không?"

Trình Hữu không cảm giác được đau. Tin tức tố đáng sợ của Tần Hàm giống như đã thiêu hỏng đầu óc cậu, ngăn sách toàn bộ liên hệ với thế giới bên ngoài. Chỉ có da thịt tiếp xúc thân mật vẫn còn đó, chỉ có Tần Hàm vẫn còn đó. Tần Hàm khống chế thân thể cậu, nắm giữ linh hồn cậu, khiến cậu rêи ɾỉ, cầu xin.

Tần Hàm dùng chút lực, ở phần thịt non trong đùi Trình Hữu véo ra một vệt xanh tím.

Trình Hữu rốt cuộc kêu lên: "Đau...... ah a...... Ba ba...... Đau......"

Tần Hàm vừa lòng mà buông tay, tiếp tục sờ về phía trước. Giữa hai chân Trình Hữu đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đến lung tung rối loạn, hai cánh mông mượt mà đĩnh kiều đều dính đầy chất lỏng trong suốt sền sệt.

Mông ướt dầm dề bị bàn tay thô ráp mạnh mẽ xoa bóp, trên cặp mông tuyết trắng rất nhanh đã nhiều thêm chút vệt đỏ. Mông trắng nõn non mềm của nam hài bị bàn tay to phủ đầy vết thương của nam nhân xoa bóp tạo thành đủ loại hình dáng, huyệt khẩu hồng nhạt ở giữa kẽ mông bị lôi kéo như ẩn như hiện, hết sức mê người.

Tần Hàm xoa đến hai cánh mông cậu đều đỏ lên mới bằng lòng cho qua, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ nghe không ra một tia cảm xúc: "Mở chân ra."

Trình Hữu cảm thấy thẹn đến không dám mở mắt, run rẩy mở chân ra, đối với cha nuôi của mình lộ ra địa phương tư mật nhất.

Ngón tay thô ráp chậm rãi cắm vào tiểu huyệt đã ướt đến không thể chịu nổi. Cho dù trong kỳ động dục thân thể phá lệ mềm mại, nhưng ở địa phương lần đầu tiên bị khai thác vẫn cảm nhận được một chút khó chịu căng đầy. Ngón tay Trình Hữu sắp đem ghế sô pha bằng da dưới thân cào rách, thanh âm mang theo ngọt nị khóc nức nở: "Thật kỳ quái...... Ba ba...... Đừng...... Đừng chạm vào nơi đó a~......"

Ngón tay Tần Hàm bắt chước dươиɠ ѵậŧ giao hợp, động tác qua lại ra vào, phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp. Trình Hữu khó chịu mà khép lại đùi, phần thịt non bên trong đùi vô thức mà cọ xát cánh tay cường tráng của cha nuôi: "Đừng chạm...... Ba ba...... Đừng chạm nơi đó...... Thật nhức...... Mông thật nhức ưm a......"

Trời biết Tần Hàm phải dùng biết bao nhiêu sức lực mới khắc chế được xúc động muốn chiếm đứa nhỏ này thành của riêng ngay bây giờ, trên mu bàn tay đã nổi lên đầy gân xanh. Động tác thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay thô ráp hung hăng xoa thành ruột, xoa đến Trình Hữu vừa đau lại vừa ngứa, hai chân đem cổ tay hắn kẹp đến càng chặt.

Tần Hàm cong ngón tay hung hăng nhấn một cái, Trình Hữu dưới tay của hắn run run hét lên một tiếng, côn ŧᏂịŧ đằng trước bắn ra bạch dịch. Hậu huyệt dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từng cỗ lớn, dính đầy tay Tần Hàm.

Sau cao trào Trình Hữu biểu tình hoảng hốt mà tê liệt ngã xuống sô pha. Quần còn treo ở trên mắt cá chân chân phải, như là muốn đưa tới bàn trà, làm Trình Hữu không quá thoải mái.

Tần Hàm chậm rãi rút ngón tay từ trong thân thể cậu ra, lấy khăn giấy trên bàn thong thả ung dung mà lau đi dâʍ ɖị©ɧ trên tay, tựa như là lau mực bút không cẩn thận bắn lên vậy.

Trình Hữu hổ thẹn mà bưng kín mặt.

Cậu cư nhiên...... Cư nhiên bị ngón tay cha nuôi cắm đến bắn.

Hương vị tin tức tố tràn ngập khắp gian phòng, nồng đến làm người hô hấp có chút khó khăn.

Thế giới trở nên thực an tĩnh, chỉ có hô hấp của hai người trong thư phòng rộng lớn này thở hết đợt này đến đợt khác, giọt mưa tí tách rơi trên cửa kính, không chút ảnh hưởng.

Trình Hữu trong mơ hồ nhớ tới năm thứ hai cậu đến Tần gia, tuyết lớn bao phủ bậc thang thứ nhất trước cửa.

Trình Hữu nho nhỏ bị đống tuyết đó làm cho sợ hãi, cuồng loạn mà khóc chạy về hướng thành phố bên cạnh, phảng phất như muốn né tránh những bông tuyết trắng đến chói mắt đó.

Từ đó về sau, Tần Hàm liền trang bị thiết bị làm tan tuyết, trang viên Tần gia không còn có tuyết rơi.

Trình Hữu vẫn còn chưa khôi phục ý thức, đã cảm giác được Tần Hàm đứng lên.

"Ngủ ở đây một giấc đi," Tần Hàm kéo rèm lại, "Con hao phí thể lực quá nhiều, cần nghỉ ngơi."

Trình Hữu thật sự rất mệt, cậu trộm lấy đầu ngón tay chọc kim loại lạnh lẽo ở cổ tay áo Tần Hàm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại: "Vâng......"

Tiếng mưa rơi tí tách gõ lên cửa kính, Tần Hàm quân ủng đạp lên trên sàn gỗ ngoài hành lang, một tiếng so với một tiếng càng trở nên xa xôi.

Một giấc này Trình Hữu ngủ rất say, trong mơ bầu trời mờ nhạt và tuyết lớn vô hạn vặn vẹo đan xen cùng một chỗ, đèn đường lập lòe lúc sáng lúc tối, giống như là mật mã gì đó.

Một loạt vệ binh dáng người thẳng tắp như pho tượng đứng trong tuyết lớn.

Quân ủng màu đen ở trên mặt tuyết dẫm ra dấu chân rất sâu, tầng tuyết thật dày vang lên tiếng kẽo kẹt.

Trình Hữu ngẩng đầu, một con cự lang màu đen cúi đầu nhìn cậu, trong mắt mang theo một tầng huyết quang.

Nhưng thật kỳ quái, Trình Hữu một chút cũng không sợ nó. Cậu vuốt ve lông cự lang, cổ họng phát ra âm thanh non nớt của trẻ con: "Dẫn ta đi, được không?"

Sau khi tỉnh lại, Trình Hữu vẫn cứ cảm thấy hôn hôn trầm trầm, trên bàn có thuốc, cậu xem cũng không xem liền nuốt xuống.

Trong thư phòng trống rỗng, chỉ có một mình cậu.

Kéo rèm ra, trời đã hoàn toàn tối.

Tuyết vẫn chưa dừng.

Tư liệu dự tuyển kiểm tra của Trường quân đội Trung Ương vẫn còn để ở trên bàn, tiêu chuẩn đầu tiên đào thải đó là: Tuyến thể có hoạt tính cơ năng hoặc có năng lực sinh dục của Omega, không trúng tuyển.

Trình Hữu suy sụp ngã ngồi trên thảm, gắt gao nắm tư liệu không tiếng động mà khóc thút thít.

Cậu hết thảy đều xong đời.

Tư liệu bị nắm đến nhăn nheo vẫn được Trình Hữu cất vào trong cặp sách, cậu trở lại phòng của mình liền bắt đầu lên mạng nghiên cứu các phương pháp ngụy trang thân phận.

Chợ đen trên mạng buôn bán các loại thuốc ức chế trái pháp luật và miếng dán X ứng phó kiểm tra sức khoẻ, nhưng cậu lại không có đủ quyền hạn để mua.

Trình Hữu tức giận đập bàn: "Mẹ nó, chợ đen này còn cần phải có quyền hạn a!" Thân thể cậu còn chưa khôi phục, một quyền đập xuống đau đến mờ mắt, đỡ bàn đứng thẳng thở dốc.

Dao diện đăng ký vẫn lẳng lặng hiện lên dòng chữ yêu cầu đưa vào mã số quyền hạn như cũ, Trình Hữu oán hận trừng mắt nhìn màn hình máy tính, nơi nơi tìm đám hồ bằng cẩu hữu hỏi thăm mã số quyền hạn.

Lúc này bên ngoài có người gõ nhẹ cửa. Nhẹ nhàng ba tiếng, tiếng gõ rất lễ phép.

Trình Hữu cuống quýt tắt giao diện, đi mở cửa.

Người gõ cửa là Tần Tịch.

Trừ những lúc đánh nhau với Tần Thành, Tần Tịch bình thường đều ngoan ngoãn đến không giống một Alpha. Tần Tịch ôm một chồng sách, đôi mắt vừa sáng vừa tròn, giống như chó nhỏ mới vừa đi nhặt đĩa bay về trông mong mà nhìn Trình Hữu: "Anh hai, mấy cuốn sách này em...... Em đều xem xong hết rồi."

Trình Hữu thân thể vẫn còn mệt, dựa vào trên khung cửa uể oải nói: "Được, để lên trên bàn đi."

Tần Tịch lo lắng nhíu mày: "Anh hai, anh có sao không?"

Trình Hữu trong lòng ấm áp. Tần Tịch thật sự xem cậu như người nhà, cho dù quản gia có nhắc nhở Tần Tịch như vậy là không thích hợp, thì Tần Tịch vẫn cố chấp gọi cậu là anh hai. Tên vương bát đản Tần Thành kia còn lâu mới đáng yêu được như vậy.

Trình Hữu ngửa đầu giơ tay sờ sờ đầu Tần Tịch : "Anh không sao, chỉ là có chút mệt ."

Tần Tịch chỉnh chỉnh tề tề để sách lên kệ, nghiêm trang nhìn Trình Hữu: "Anh hai, cuộc thi vào trường quân đội vẫn còn hơn nửa năm nữa, anh không thể hành hạ mình như vậy được."

Trình Hữu có nỗi khổ không thể nói, che mặt thở dài.

Khứu giác của cậu hình như càng trở nên mẫn cảm. Alpha tuổi trẻ ở trong phòng cậu lăn lộn chạy tới chạy lui một hồi, mùi vị tin tức tố nhàn nhạt làm Trình Hữu chân có chút mềm.

Trình Hữu gian nan mở cửa phòng ra, hít sâu một ngụm không khí tương đối sạch sẽ bên ngoài: "Tần Tịch em...... Em không phải nói có rất nhiều bài tập về nhà sao, đi về làm đi." Cậu vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tần Tịch giống như chó nhỏ bị thương mà gục hai tai xuống.

Tần Tịch âm thanh ủy khuất đến như là sắp khóc: "Vâng...... Vậy anh hai chú ý nghỉ ngơi, em đi đây."

Trình Hữu bị ánh mắt cún con đáng thương của hắn làm cho lòng chua chua.

Tần Tịch chân giống như là bị cột thêm bao cát 50kg, chậm rãi dịch tới cửa, đôi mắt không chớp nhìn Trình Hữu.

Trình Hữu không thể không lại giơ tay xoa đầu xoa Tần Tịch, có chút đau đầu nói: "Đừng nhìn, em mà còn nhìn nữa, anh sẽ không kiềm lòng được mà lấy xương cho gặm đâu."

Tần Tịch bỗng nhiên dùng sức ôm Trình Hữu vào l*иg ngực, trịnh trọng mà nói: "Anh hai, qua sinh nhật lần này, em liền đến tuổi có thế xin kết hôn."

Trình Hữu trong lòng dâng lên dự cản xấu, vừa định chạy đi lại bị Tần Tịch chặt chẽ giam cầm ở trong l*иg ngực.

Tần Tịch đỏ bừng mặt, run rẩy nói: "Em muốn...... Em muốn...... Anh hai em nghĩ, em đã suy nghĩ thật lâu thật lâu thật lâu, cho nên anh đừng nói là em nhất thời xúc động nói linh tinh, em......"

Trình Hữu trước mặt xuất hiện một hàng sao Kim, dứt khoát nửa thật nửa giả ngất đi.

Nghe không thấy nghe không thấy nghe không thấy, cậu cái gì cũng không nghe thấy.

Tần Tịch kinh hoảng thất thố ôm Trình Hữu đang mềm mại ngã xuống trong l*иg ngực hắn: "Anh hai, anh hai anh sao vậy? Anh hai đừng làm em sợ em đưa anh đi bệnh viện!"

Trình Hữu rêи ɾỉ chậm rãi mở to mắt, suy yếu trả lời: "Anh...... Anh không sao...... Anh muốn nghỉ ngơi một chút."

Tần Tịch ngoan ngoãn ôm cậu về trên giường, khẩn trương đến nỗi đôi mắt cũng không dám chớp một cái.

Trình Hữu thật sự mệt mỏi, nằm xuống một lát liền nặng nề ngủ, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.

Tần Tịch không biết nên làm gì, ngồi xổm mép giường. Hắn giống như là ngửi thấy được hương vị của món điểm tâm ngọt nào đó, mùi hương ngọt nị như là hỗn hợp hoa hòe và hoa hồng vậy.

Mềm mại như vậy, điềm mỹ như vậy.

Trình Hữu sau khi ngủ say, trong mắt Tần Tịch phảng phất như biến thành một miếng bánh pudding bơ vừa trắng vừa mềm, cánh môi hồng nhạt hơi hơi mở ra chính là nước đường hoa hồng trang trí lên trên pudding.

Tần Tịch khẩn trương thò lại gần một chút, nhẹ giọng kêu: "Anh hai."

Trình Hữu không dao động, hết sức chuyên chú giả bộ ngủ, chỉ sợ tiểu Husky này lại nói ra cái lời gì kinh người.

Tần Tịch tích đủ dũng khí, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ lên môi Trình Hữu một cái

Chính là, một cái thực nhẹ thực nhẹ.

Đầu lưỡi rốt cuộc nếm được tư vị ngọt ngào của nước đường hoa hồng.

Tần Tịch mặt đỏ lên, dùng sách che hạ thân lại mà chạy đi như cướp.

Trên giường Trình Hữu cắn răng, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, lúc tím lúc nhạt.

Này con mẹ nó...... Con mẹ nó chuyện nào rốt cuộc là như thế nào a!

------

Mẩu truyện nhỏ của editor:

Trình Hữu: Ba ba, người hôm nay cư nhiên không đánh dấu con, có phải là người không được hay không? (⊙_⊙)

Tần ba ba: Không cần vội, chờ chúng ta kết hôn đã.

-------

Tần - chó con - Tịch : Anh không cần phải hành hạ mình như vậy.(˘・_・˘)

Trình Hữu: ༎ຶ‿༎ຶ Không, anh không học, mà là bị ngón tay của ba ba thao thành như vậy.

------

Chương sau: Gả cho ba ba là phương pháp đơn giản nhất