Sắc Dụ

Chương 279: Có phải phần còn lại của hương vị món ăn của tôi không?

Ông Tào đã chặn đi việc làm ăn bên xưởng đóng tàu của Kiều Dĩ Thương, có thể làm cho đối phương biết rõ thế lực hiện tại của Kiều Dĩ Thương, còn đổi người hợp tác khác, chỉ có thể nói ông ta ở lĩnh vực này tương đối có địa vị, Hải Châu có Thường Bình Ngô đè ép quan thương hai ngả, ai cũng không làm gì được một tay che trời, ít nhất bày ra trên mặt bàn có rất nhiều người mua sổ sách của ông Tào.

Ban đầu tôi thấy ông ta cho rằng đó là con đường làm quan, nhìn khí chất lại quá tà ác, không phù hợp với bộ dáng của quan, đến bên này trải qua vài lần tiếp xúc với tôi suy đoán ông ta là kiểu nửa người giang hồ, là kiểu cờ bạc, nghiện ngập, không nghĩ tới ông ta lại là người làm ăn nghiêm túc, tôi càng cảm thấy ông ta thâm trầm giấu giếm, ý tứ kín đáo khó lường thần bí đến mức khiến người khác khó mà có thể nắm bắt được gì.

Kiều Dĩ Thương tay đang đặt ở góc bàn, thu hồi lại: “Nói như vậy, tôi với ông Tào là cùng chí hướng, phong cách làm việc đều rất giống nhau.”

“Dự tính rằng người trong giới này, đều am hiểu nội tình như vậy.”

Kiều Dĩ Thương hơi nhếch khóe môi, ông ta mang theo một cô gái ngồi ở phía sau tôi một cái bàn, rèm trúc được bồi bàn buông xuống, che khuất đường nét của bốn người chúng tôi trong tầm mắt đối phương, tôi không vội mà từ từ xoay xoay ly trong tay, nhìn chằm chằm bóng dáng khúc xạ từ trên cao.

Cô ta nũng nịu nói muốn ăn thức ăn cô Hà ăn, nhìn qua rất hấp dẫn còn thơm ngon nữa.

Vừa rồi tôi không hề nói xen vào, bọn họ cũng chưa từng gọi tên tôi, vây mà cô ta cách hai năm rồi còn nhớ rõ tôi là ai, tôi nhìn chằm chằm vào bình hoa thủy tinh, Kiều Dĩ Thương rất chiều chuộng những yêu cầu của cô ta, ông ta lập tức trực tiếp đóng thực đơn lại, phân phó bồi bàn chuẩn bị một bàn thức ăn này giống hệt bên kia đang ăn.

Ông Tào đối với những chuyện này đều không có phản ứng gì, ông ta ăn rất từ tốn, cũng rất có vẻ hưởng thục, luôn luôn tiếp lấy cho tôi thêm một chút thức ăn nóng vào đĩa mỗi khi trống thức ăn, không biết hai người bọn họ nói cái gì, cô gái một lát sau tuôn ra một trận cười nhõng nhẽo: “Thật sự có thể sao?”

Kiều Dĩ Thương hỏi lại tại sao không thể.

“Ông ta lợi hại như vậy, nhỡ đâu không thành công thì sao.”

Kiều Dĩ Thương uống một ngụm trà: “Đó chính là em đủ quyến rũ làm mê đắm lòng người.”

Cô gái phong tình quyến rũ nâng má, hướng về phía anh ta đưa ra lưỡi đỏ liếʍ liếʍ môi: “Em quyến rũ hay không quyến rũ, anh Thương không phải rất rõ ràng sao.”

Kiều Dĩ Thương lúc này không hề có dấu hiệu nhìn về phía tôi, cùng với cái ly trong tay, ông ta nhả ra một nụ cười hứng thú: “Không chút kiêng nể táo bạo vẻ nếu chỉ nhìn thôi cũng không phạm pháp, hà cớ gì phải nhìn một cái bóng mơ hồ.”

Tôi sợ tới mức tay run lên, vội vàng đẩy ly ra xa, không chạm vào nữa.

Nửa canh giờ tiếp theo, ánh mắt nóng bỏng phía sau mỗi chốc lát liền rơi trên lưng ta, hận không thể xuyên thấu ta, đυ.c ra một cái lỗ trên xương cốt.

Tôi biết Kiều Dĩ Thương lúc này từ đáy lòng đang tức giận, tôi cùng một người đàn ông khác đang nói chuyện vui vẻ không chút e ngại, nếu như ở địa bàn của ông ta, ông ta nhất định sẽ cưỡng ép bắt tôi đi, giam cầm tôi đến khi tôi với người kia cắt đứt quan hệ mới thôi. Nhưng hiện tại trên danh nghĩa tôi là người phụ nữ của ba vợ ông ta, bất cứ chuyện gì liên quan đến tôi ở Hải Châu đều có thể truyền đến tai Thường Bình Ngô, mối quan hệ con rể và ba vợ đã sắp tới bờ vực chuyển bạn thành thù, chuyện tình cảm nam nữ, ông ta chỉ có thể nhất thời chấp nhận nhẫn nhịn để sóng yên bể lặng.

Tôi đột nhiên nhớ lại lời Đường Vân Lan từng nói, người phụ nữ trên thế giới này có thể làm cho Kiều Dĩ Thương mất kiểm soát, chỉ có thể là tôi. Chưa từng trải qua mưa dông bão tố, như một hồ nước tĩnh lặng ngàn năm, đến cuối cùng cũng nổi lên những gợn sóng, thực sự là một điều rất thú vị.

Ông Tào lấy cho tôi một bát cháo thứ hai, ông ta cười hỏi có phải là hương vị này không tồi không, cô thực là một người có khẩu vị tốt đó.

“Vẫn đang có chút đói bụng.”

“Thường Phủ không lo cho ăn cơm đầy đủ sao?”

Tôi có một số chuyện nói có, mỗi bữa ăn không đủ, thường đói, nhưng cũng vẫn phải làm việc.

Ông ta cười vài tiếng: “Thì ra vất vả như vậy, vậy mỗi ngày tôi bật tường đưa cho cô một ít thức ăn, thuận tiện giúp cô làm việc.”

“Bức tường Thường Phủ cao, nếu như người trèo ở trên đó, tôi cũng không giúp ông xuống được.”

Khuôn mặt ông ta càng thêm hào hứng: “Không làm khó được tôi, cao hơn nữa tôi cũng bật qua được, nếu như cô cần.”

Tôi tiếp nhận bát cháo, đang muốn thổi bớt nóng để uống, bồi bàn bỗng nhiên bưng tới một đĩa hoa quả, ở giữa một miếng dưa hấu bị người ta lấy đi, những chỗ khác không vẫn nguyên vẹn, tôi nghi hoặc hỏi ông ta chúng tôi có gọi món này à?

Bồi bàn chỉ chỉ bàn Kiều Dĩ Thương: “Là vị khách bên kia yêu cầu tôi đưa tới.”

Ông Tào hơi nghiêng đầu, lướt qua bên người tôi nhìn về phía cái rèm trúc đang lung lay kia, Kiều Dĩ Thương giơ chén trà trong tay lên: “Tôi đoán ông Tào là người nhớ tình cũ, thích tiếp nhận đồ cũ của người khác, nếu đã muốn đồ tôi từng ăn, không bằng cũng nếm thử một chút đồ ăn này.”

Ông Tào nghe ra ý tứ của anh ấy, nhưng không có phản bác, mà là cầm lấy một miếng dưa hấu, đặt trong nước trà, nhấp xuống, anh ấy cắn một miếng, có vẻ như đang chút suy nghĩ gì đó một chút rồi nói: “Đổi cách ăn khác có cảm giác, mùi vị đích xác so với đĩa trên bàn này càng ngọt ngào hơn.”

Tôi quay đầu trừng mắt nhìn Kiều Dĩ Thương, anh ấy đang mặt mày mỉm cười uống trà, chạm vào ánh mắt của tôi bình tĩnh bỏ ly xuống, không nói gì nữa.

Ông Tào cười cười, tôi có chút ái ngại nói: “Gần đây công ty có chuyện rắc rối gì à?”

Anh ấy uống hết nửa tách trà: “Có một chút thăng trầm, không có gì đáng ngại.”

“Có phải anh ta làm hay không.”

“Ở Hải Châu, ngoại trừ ông Thường, cũng chỉ có ông ta có bản lãnh thao túng, chuyện này người thường ai không làm được.”

Tôi nhặt cốc, đổ trà nguội đi, chờ anh ta thêm một ly nóng cho tôi: “Thật có lỗi, nguyên nhân là do tôi.”

“Cho dù không có cô, tôi cũng cản trở đường của ông ta, với tính cách của ông ta cũng sẽ không dung cho tôi, huống chi tôi cũng không nhất định thua.”

Ông ta dừng một chút: “Hà Linh San...”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, trầm mặc mấy giây, có vẻ như muốn mở miệng nói tiếp cái gì đó, người phụ nữ Kiều Dĩ Thương mang đến đứng dậy tìm bồi bàn gọi hai ly rượu vang đỏ rồi đi về phía chúng tôi, cắt đứt nửa câu tiếp theo của anh ấy, cô ấy cười chào hỏi ông Tào, đem một ly đưa đến trước mặt anh ấy, vẻ mặt anh ấy không chút thay đổi không đáp lại.

“Nghe nói ông Tào ở Hải Châu rất lợi hại, bình thường tôi kết giao quyền quý nhiều, nhịn không được tới chào hỏi người.”

Ông Tào bình tĩnh nói: “Chúng ta có biết nhau không?”

Cô gái lắc đầu: “Không, nhưng bất cứ ai để trở nên quen thuộc không phải là đều bắt đầu từ người lạ sao.”

Ông Tào đưa tay ra hiệu cho ly rượu đó: “Ăn chay không uống rượu, xin lỗi.”

Người phụ nữ kia không biết có phải cố ý hay không, dưới chân cô ta chao đảo dường như đang không đứng vững, trực tiếp nhào lên người ông Tào, ly rượu trong tay cũng đổ ra, đem áo sơ mi trắng phía trong âu phục của ông ta cũng đều bị nhuộm màu, cô ấy hoảng hốt phủi vết rượu còn sót lại: “A, xin lỗi ông Tào, gót chân của tôi quá cao không đứng vững, bẩn quần áo người, không bằng người cởi bỏ cho tôi giặt sạch, rồi sẽ tự mình đưa đến nhà cho người?”

Ông Tào rút mấy tờ giấy lau, phát hiện căn bản không thể lau sạch được, ông ta hơi nhíu mày, đứng dậy đẩy thân thể cô ta ra: “Tôi đi vào nhà vệ sinh.”

Ông ta vẫn duy trì khoảng cách, không muốn để cho cô ấy chạm vào, nhưng khuôn mặt dày của cô ta dây dưa nam giới đã quen, căn bản không để ý tới, cô ta theo sát phía sau Ông Tào, đuổi theo ông ta đi vệ sinh nam.

Tôi biết là Kiều Dĩ Thương làm vậy chỉ để lừa gạt, để cho cô gái kia đem Ông Tào đi, tôi xoay người nhấc rèm trúc lên, giọng điệu không vui hỏi: “Thế nào, anh Kiều ghen tuông rồi à? Ngay cả một bữa ăn cũng không cho tôi ăn ngon lành được.”

Anh ấy bất động nhìn ba cái bát trống rỗng của tôi: “Cô còn muốn ăn bao nhiêu nữa, cộng thêm cái bàn này của tôi nữa thì có đủ không?”

Tôi nghẹn cười: “Ông Tào có thể ăn nhiều, ăn mấy bàn cũng không no, hơn nữa dù ăn nhiều cũng không cần anh nuôi, quan tâm lo lắng đồ ăn của người khác làm gì?”

Anh ấy giơ ngón tay cái lên chỉ ngón áp út của mình: “Có phải lần trước tôi đã không nói rõ ràng.”

Tôi chỉ tay vào tai trái: “Nghe rất rõ ràng.”

Anh ấy híp mắt, biết tôi còn có một chiêu tiếp theo, quả nhiên tôi lại chỉ chỉ vào tai phải: “Nhưng mà tiếc là lúc ấy từ bên này liền thoát ra.

Anh ta lạnh lùng cười nhạt: “Còn cần phải nhắc nhở nhiều lần nữa.”

Tôi đặt cằm vào lưng ghế dựa: “Lầm trước anh Kiều nhắc nhở tôi, tôi ý thức được bản thân là người có chồng, nếu tôi nói với vợ của anh về tình nhân cũ của anh, chuyện ngày hôm nay...”

Tôi vẫn chưa nói xong liền bị anh ta ngắt lời: “Thì ra người ghen tuông là cô Hà.”

Sắc mặt tôi biến đổi, vừa muốn tranh cãi với anh ta, đúng lúc này liếc mắt nhìn thấy ông Tào cùng cô gái kia quay trở lại, đành phải nuốt trở về không nói thêm nữa.

Sau khi ông ta ngồi xuống, cô gái đó không còn đi theo nữa, xem ra quần áo của Ông Tào, ngoại trừ vết rượu không rửa được trên đó, cũng không có dấu vết gì còn lại, chúng tôi ngồi một lát, tôi để ông ta ăn xong thì chúng tôi cùng rời khỏi nhà hàng.

Để tránh cho anh ta đem lại thêm chuyện gì thị phi, tôi nhất quyết từ chối ý tốt của anh ấy muốn đưa tôi về Thường phủ, bất luận anh ấy nói như thế nào, tôi chính là không chịu lên xe, đúng ở thời khắc chúng tôi không ai chịu nghe ai, Kiều Dĩ Thương trên chiếc xe màu đen Mercedes chậm rãi từ phía sau vượt qua, dừng lại trước xe Ông Tào.

Cô gái không ở trong xe, chỉ có anh ta đang ngồi ở ghế sau, vệ sĩ mở cửa xe để cho anh ta đi xuống, anh ta bước đến cực kỳ tự nhiên ôm lấy vai tôi, tôi kinh hồn chưa kịp hiều đây là tình huống gì, trong khi vừa cố gắng thoát khỏi vừa nhìn xung quanh, anh ta ghé sát cảnh báo bên tai tôi một cách trung thực.

Ông Tào không chờ đợi túm lấy tay anh ta: “Sao vậy, anh Kiều muốn làm sứ giả bảo hộ hay sao?”

“Tôi vừa tiện thuận đường với cô ấy, hơn nữa lần này điểm đến ở Thường phủ, nếu bị phát hiện, ông Tào có lẽ về thế lực không bằng tôi càng nắm chắc chu toàn hơn, đúng không?”

Vệ sĩ mở cửa xe cho tôi, Ông Tào đẩy tây anh ta ra, ánh mắt nhạt nhẽo như nước của anh ấy cố định trên mặt tôi: “Sau đây tôi không bận, tôi đưa cô về.”

Kiều Dĩ Thương nghiêng đầu nhìn tôi, tôi vốn định bước lên xe của anh ấy, tôi vẫn có thể tự biết, tình yêu nam nữ tôi không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ấy, không bằng để cho anh ấy nếm thử một chút, anh ấy hiểu lầm tôi là tự mình lựa chọn, đè tay lên bả vai tôi dùng vài phần lực: “Cô dám đi với ông ta, trong vòng ba ngày tôi không tiếc vẩy tay để cho công ty của ông ta sụp đổ.”

Anh ta nói xong những lời này, xoay người khom lưng ngồi vào trong xe, để lại một vị trí chờ tôi, ông Tào hiểu được suy nghĩ của tôi, cũng nhìn ra Kiều Dĩ Thương bất luận như thế nào cũng sẽ không để cho anh ấy đạt được như ý, anh ấy cười nói không sao, bình an trở về là được rồi.

Lòng bàn tay anh ấy đặt che chở ở bụng, duy trì âu phục không bị ép nếp gấp, cũng ngồi vào trong xe, hai chiếc xe lao người đi qua, tôi bị Kiều Dĩ Thương kéo vào trong lòng, anh ta rũ mắt âm u hỏi tôi: “Cô vốn dự định như thế nào.”

Tôi nói tôi đã có ý định đi bộ trở lại một mình.

Anh ta mơ hồ tức giận, và tôi bật cười dưới ánh mắt chăm chú của anh ta.

Xe đậu ở Thường Phủ không xa ở cửa ngõ, mấy tên vệ sĩ đang đứng canh, tôi nằm sấp ở cửa sổ xe quan sát tình hình, anh ta nhìn tôi một cái buồn cười hỏi: “Sao còn không xuống, luyến tiếc sao?”

Tôi hung hăng giẫm gót chân mình lên chân anh ta, có vẻ đau nhức tê dại, tôi cúi đầu nhìn mũi giày phẳng của anh ta, tâm tình rất phấn khích nói: “Quả thật luyến tiếc.”

Lúc này tôi lại nằm dựa ở ngực anh ta: “Khi nào lại đến tìm tôi.”

Bàn tay nóng hư hỏng của anh ta luồn lách thăm dò vào làn váy của tôi, cách qυầи ɭóŧ dùng sức sờ sờ, chạm vào một mảnh mềm mại cùng ấm áp, anh ta xác định tôi không có chuyện hàng tháng tới: “Tối nay.”

Tôi nhíu mày: “Tôi cũng rất mong muốn, đáng tiếc tôi hẹn Đường Vân Lan rồi, trở về phòng cúng phải rạng sáng, Hoa Yên sẽ ở trong phòng canh đêm, anh Kiều không có cơ hội.”

Kiều Dĩ Thương biết tôi đang nói dối anh ta, Thường Bình Ngô không đến ngủ với tôi, ông ta sẽ tìm Đường Vân Lan thay thế này thèm muốn, cô ta nào có khả năng cùng tôi điên đến rạng sáng, đáy mắt anh hiện lên trò đùa: “Nếu cô ta căn bản không hẹn cô, cô đoán xem cô sẽ như thế nào.”

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh ấy: “Tôi sẽ được bình an vô sự, nhưng anh Kiều sẽ trở lại nơi tình yêu chấm dứt lần trước, trái tim đau khổ khó chịu, mà không thể làm gì.”

Tôi lưu lại những lời này nghiêng người hôn lên khóe môi anh ta, đẩy cửa xuống xe, anh ta ở phía sau tôi kinh ngạc vài giây, phục hồi tinh thần lại tràn ra một trận cười ấm áp.

Tôi lén lút lẻn vào Thường phủ, xác định không ai phát hiện hành tung của mình, cũng không có ai nhìn chằm chằm tôi, tôi thở phào nhẹ nhõm, không tiếng động xuyên qua hành lang còn chưa từng đến Tú Lâu, xa xa nhìn thấy Hoa Yên vội vàng chạy tới, giọng điệu của cô ấy lo lắng nói với tôi: “Cô đã trở về rồi, lão gia đã chờ cô rất lâu, không trở về lão gia cũng phải phái người đi tìm cô.”

Trong lòng tôi nhảy dựng lên, chẳng lẽ ông ta phát hiện tôi cùng người đàn ông khác qua lại nghĩ rằng tôi nɠɵạı ŧìиɧ.

“Chờ tôi làm gì.”

Hoa Yên lắc đầu: “Chỉ nói là báo người đến sảnh chính, còn lại không nói, cô cẩn thận coi chừng một chút.”