Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 44: Thay đổi chế độ quản lý

Nguyễn Quỳnh Anh nhanh chóng đỏ mặt, tim đập rộn ràng.

Trần Vĩnh Hải chú ý tới động tác nhỏ của cô, tay lau tóc, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:

"Mau đi tắm đi."

"Vâng." Nguyễn Quỳnh Anh nhỏ giọng trả lời, ôm quần áo ngủ đi vào phòng tắm.

Cô nhìn nước trong bồn tắm, đột nhiên cảm thấy sững sờ.

Giờ phút này, tâm trạng cô hết sức phức tạp, vừa ngọt ngào vừa chua xót.

Có lẽ là bởi vì nước này do Trần Vĩnh Hải chuẩn bị, Nguyễn Quỳnh Anh không chịu nổi phải nhanh chóng đứng dậy, cho đến khi nước lạnh, cô mới đứng dậy tìm khăn lông để lau khô người.

Thấy cô bước ra, Trần Vĩnh Hải đóng sách lại để một bên: "Sao lại lâu như thế?"

"Em ngâm bồn một lúc." Nguyễn Quỳnh An đi về phía anh.

Anh tiến lại kéo cổ tay cô, ép cô xuống giường, cúi đầu ngửi ngửi cổ cô: "Không sai, đúng là rất thơm."

Hô hấp anh phả vào trên da thịt cô khiến cô cảm thấy có hơi ngứa.

Cô không nhịn được giơ tay sờ một chút.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải híp lại, bắt lấy tay cô: "Sao lại bị thương thế này?"

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ngón trỏ bị cắt trúng, không thèm để ý nói: "Lúc cắt thức ăn không cẩn thận cắt trúng."

"Đúng là hậu đậu." Trần Vĩnh Hải buông cô ra, nhìn cô với vẻ khinh thường.

Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi, không lên tiếng.

Đúng vậy, cô là một người hậu đậu, không có bản lĩnh.

Không chỉ phải bán mình để giữ được tập đoàn Nguyễn Thị, mà ngay cả làm cơm cô cũng cắt trúng tay mình.

Cô thật sự vô dụng.

Nguyễn Quỳnh Anh cười tự giễu.

Thấy biểu cảm của cô, Trần Vĩnh Hải cảm thấy không vui, nâng cằm cô lên: "Cô đang suy nghĩ gì đấy?"

"Không có gì." Tầm mắt Nguyễn Quỳnh Anh rơi vào nơi khác, không nhìn anh.

Sắc mặt Trần Vĩnh Hải trở nên lạnh lẽo, ngón cái sờ lên môi cô: "Nếu không có gì thì bắt đầu thôi."

Dứt lời, anh hôn xuống môi cô...

Không bao lâu sau, mọi thứ đều kết thúc.

Nguyễn Quỳnh Anh nằm trong ngực Trần Vĩnh Hải, cô chợt nhớ lại chuyện gì đó, nói:

"Anh Trần, sáng sớm ngày mai, công ty muốn tổ chức một buổi họp, anh có đến không?"

"Sao thế? Bây giờ vẫn chưa quên tôi là cổ đông của tập đoàn Nguyễn Thị sao?" Trần Vĩnh Hải nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiền ngẫm.

Nguyễn Quỳnh Anh lúng túng cười: "Xin lỗi anh Trần, trước đây là em không đúng, sau này em sẽ không quên đâu."

"Được, có chuyện gì ngày mai nói, bây giờ ngủ thôi." Anh với tay tắt đèn ngủ.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng nhắm mắt lại.

Chuyện mây mưa vừa rồi cũng khiến cô thật sự mệt mỏi.

"Anh Trần, ngủ ngon nhé."

Trần Vĩnh Hải không thèm trả lời cô, trông như đã ngủ.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không trông mong anh sẽ đáp lại, người cô động đậy, tìm một vị trí thật thoải mái trong lòng anh, sau đó dần chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng tối chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn.

Trần Vĩnh Hải đột nhiên mở mắt ra, con ngươi đen nhánh trông yên bình hơn cả ánh trăng.

Anh nhìn khuôn mặt người phụ nữ đang ngủ say trong lòng mình, giọng trầm thấp lên tiếng:

"Ngủ ngon..."

Sáng hôm sau.

Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải cùng nhau xuống lầu.

Đối với việc giờ này anh còn chưa tới công ty khiến cô rất kinh ngạc.

Mặc dù rất tò mò nhưng cô cũng không có ý định sẽ hỏi.

Sau khi ăn sáng xong, cô chuẩn bị một chút rồi rời khỏi nhà.

Trần Vĩnh Hải lái chiếc Maybach dừng lại trước mặt cô, hẹ cửa kính xuống, vẻ mặt không góc chết của anh xuất hiện trong mắt cô.

"Lên xe."

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ tay vào mình, lên tiếng hỏi: "Em sao?"

Trần Vĩnh Hải cau mày, dùng con mắt như đang nhìn một tên ngốc để nhìn cô.

Nguyễn Quỳnh Anh có chút rối trí, ở đây ngoại trừ cô ra thì cũng không còn ai khác.

Mà hành động vừa rồi của cô không phải của một tên ngốc thì là gì.

Cô đưa tay sờ chóp mũi, sau đó Nguyễn Quỳnh Anh mở cửa bước lên xe: "Anh Trần, anh cũng đến tập đoàn Nguyễn Thị sao?"

Trần Vĩnh Hải đánh tay lái, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Em còn nghĩ anh sẽ không đến chứ."

Tối hôm qua, sau khi cô hỏi anh, anh chỉ trả lời cô rằng "ngày mai nói sau".

Cô theo bản năng cảm thấy ý của anh là đang muốn từ chối vì thế sáng nay cô cũng không hỏi rằng anh có đi hay không.

"Nội dung buổi họp hôm nay là gì?" Chờ đến khi đèn đỏ, Trần Vĩnh Hải đột nhiên hỏi.

"Thay đổi chế độ quản lý của công ty." Nguyễn Quỳnh Anh sửa sang lại phần tóc bị gió thổi bay rối của mình.

Chủ yếu là nhắm vào Lê Diệu Ngọc.

Lê Diệu Ngọc làm chủ ở tập đoàn Nguyễn Thị trước cô vì thế chắc chắn rằng mối quan hệ của bà ta rất lớn.

Vì để làm tan rã những mối quan hệ của Lê Diệu Ngọc, cô đã cùng thư ký Diêm bàn bạc rất nhiều, sau đó mới đưa ra quyết định thay đổi chế độ quản lý.

Xe nhanh chóng tới tập đoàn Nguyễn Thị.

Nguyễn Quỳnh Anh là chủ ty vì thế trong công ty không ai không biết cô.

Trần Vĩnh Hải là chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Phát, vì thế người biết anh cũng không ít.

Hai người cùng xuất hiện đã gây ra một náo động không nhỏ, nhưng khi ở trong thang máy thì hai người đã tách ra.

Nguyễn Quỳnh Anh đi tới phòng làm việc của mình thì nhìn thấy thư ký Diêm đang in tài liệu bên trong.

"Chủ tịch, cô tới rồi sao?"

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu một cái, thả túi xuống: "Anh đang in tài liệu của buổi họp sao?"

"Đúng thế, lúc nãy vừa sửa đổi một chút vì thế phải in lại một lần nữa." Thư ký Diêm đóng các tài liệu đã in lại với nhau, sau đó đưa cho cô.

Nguyễn Quỳnh Anh chỉ nhìn sơ qua một lần: "Chắc chắn không có vấn đề gì đúng không?"

"Chắc chắn."

"Thế thì đi thôi, đã đến giờ rồi."

Trong phòng họp, Nguyễn Quỳnh Anh vừa bước vào thì tất cả mọi người đều quay sang chào hỏi cô.

Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu một cái, đáp lại họ: "Mọi người đã tới đông đủ rồi chứ?"

"Đều tới cả rồi, hơn nữa còn có thêm một người." Thư ký Diêm vừa nói, vừa nhìn về phía Trần Vĩnh Hải.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn theo, thấy một người không nên xuất hiện ở đây thì nhanh chóng nhíu mày.

‘Sao cô ta lại ở đây?’

Nguyễn Trâm Anh đang ngồi bên cạnh Trần Vĩnh Hải, đang nói chuyện gì đó với anh.

Cô đứng cách đó khá xa vì thế không thể nghe rõ hai người họ đang nói những gì, nhưng nhìn vẻ mặt không mấy kiên nhẫn của Trần Vĩnh Hải thì e rằng cô ta đang nói nhảm.

Suy nghĩ một chút, Nguyễn Quỳnh Anh chuẩn bị thu hồi ánh mắt của mình thì Trần Vĩnh Hải đột nhiên nhìn về phía cô.

Cô đột nhiên chạm phải con ngươi u tối của anh khiến cô hoảng hốt.

Sắc mặt Nguyễn Trâm Anh trông thật khó coi, cô ta nhanh chóng cúi đầu xuống, trong ánh mắt cô ta đều là vẻ dữ tợn.

Ngay trước mặt mình mà dám nhìn vị hôn thê của mình như thế, đúng thật là người phụ nữ đê tiện Nguyễn Quỳnh Anh này không hề coi mình ra gì.

"Chủ tịch." Thư ký Diêm nhẹ nhàng đẩy Nguyễn Quỳnh Anh.

"Xin lỗi." Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh lại, vội vàng thu hồi ánh mắt của mình, cầm microphone trước mặt lên: "Nội dung của buổi họp hôm nay chắc hẳn mọi người đều đã biết được, trước tiên để thư ký Diêm nói đôi lời."

Với tư cách là người quản lý của cô vì thế nếu giao cho thư ký Diêm chủ trì buổi họp này thì cô rất yên tâm.

Thư ký Diêm cũng rất dứt khoát, trực tiếp phát tài liệu của buổi họp cho tất cả mọi người.

Sau khi mọi người đọc xong thì số người phản đối chiếm hai phần ba.

Người trong bộ phần này, hầu như đều là đồng minh của Lê Diệu Ngọc

Lê Diệu Ngọc cũng không hề để ý xem đây là đâu, đập tài liệu xuống bàn, hung hăng trợn mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh:

"Thay đổi chế độ quản lý sao? Nguyễn Quỳnh Anh, chuyện lớn như thế mà cô lại không bàn bạc với chúng tôi mà đã tự quyết định, cô xem công ty này là trò đùa đấy à?"

Bà ta chắc chắn sẽ không đồng ý vì một khi chính thức thay đổi chế độ quản lý thì quyền lợi của bà ta ở công ty sẽ bị suy yếu đi, thậm chí bà ta có thể bị đẩy ra khỏi vị trí trung tâm, thế thì mạng lưới quan hệ của bà ta cũng sẽ tan rã. Đến lúc đó, đừng nói là chiếm đoạt tập đoàn Nguyễn Thị mà ngay cả lời nói của bà ta trong công ty cũng không còn tí trọng lượng nào.

Bà ta biết rất rõ việc thay đổi này là đang cố ý nhắm vào bà ta.

Đối mặt với vẻ mặt hung hăng của Lê Diệu Ngọc, vẻ mặt Nguyễn Quỳnh Anh vẫn bình tĩnh, không hề sợ hãi, cô còn bình tĩnh uống một ngụm nước:

"Tổng giám đốc Lê, hình như bà có chút hiểu lầm rồi. Tôi là chủ tịch của công ty, là cổ đông lớn nhất, nói tóm lại tôi muốn làm gì cũng không cần phải bàn bạc với các người, cứ trực tiếp thông báo là được rồi, bà hiểu chứ?"

Sắc mặt Lê Diệu Ngọc tái mét, bà ta muốn nói gì đó thì Trần Vĩnh Hải đã lạnh lùng cắt ngang bà ta.

"Chủ tịch Nguyễn nói đúng, với tư cách là người đưa ra quyết định của công ty, nếu mệnh lệnh đó có ích cho sự phát triển của công ty được ban hành, và hai phần ba số cổ đông phản đối thì tôi nghĩ rằng những vị cấp cao thiếu kinh nghiệm nên được loại bỏ và thăng chức cho một nhóm khác."

Lời nói của anh khiến tất cả mọi người khϊếp sợ. Chỉ có hai mẹ con Lê Diệu Ngọc khó tin nhìn Trần Vĩnh Hải.

"Anh Hải, sao anh lại nói giúp chị ta thế?" Nguyễn Trâm Anh chỉ về Nguyễn Quỳnh Anh, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu.

Nguyễn Quỳnh Anh không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Nguyễn Trâm Anh, cô nhìn Trần Vĩnh Hải, cô cũng muốn biết vì sao anh lại giúp cô.