Mỗi Ngày Phản Diện Hắn Đều Tưởng Bò Ta Giường Qaq

Chương 6: Thanh xuân tôi mang tên em (5)

Ôn Triển Bình vốn nổi tiếng là một cậu học sinh tốt bụng, thích nhất là hay lo chuyện của người khác, ngay cả chó mèo lang thang ngoài đường cũng muốn đem về nhà chăm sóc hết.

Vì thế khi cậu vừa liếc mắt thấy Nại Lạc liền vội vội vàng vàng chạy tới, thò tay lấy trong balo ra một bịch khăn giấy khô còn chưa dùng lần nào.

Cậu mau lẹ rút một sấp khăn giấy, đầy mặt lo lắng thay Nại Lạc cầm máu, bộ dáng đúng chuẩn là người cha tốt của năm.

Khi thấy máu ngừng chảy, Ôn Triển Bình mới dám thở mạnh, cậu chớp chớp mắt, quan tâm hỏi hắn:

"Ông còn chỗ nào khó chịu không? Có khó chịu thì nói nhe, tôi đưa ông xuống phòng y tế liền"

Nại Lạc khẽ lắc đầu, nghĩ tới cậu vì một người dưng như mình mà lo lắng như vậy, mỉm cười ôn hoà bắt chuyện với cậu: "Cảm ơn cậu nhé, à hôm qua thầy Trần có giao bài tập, cậu đã làm chưa vậy?"

Ôn Triển Bình ngẩn người, đây là lần đầu tiên Nại Lạc chủ động cùng cậu nói chuyện phiếm nha, trước giờ cậu vốn tưởng hắn chỉ biết đọc sách, thi và đứng thứ hai toàn trường thôi đấy!

"Hì hì tui làm gần xong hết rồi, chỉ còn có hai bài cuối là vẫn chưa làm xong thôi á" - Ôn Triển Bình nhanh chóng kéo ghế ngồi đối diện Nại Lạc tán chuyện phiếm, cậu cười ngốc nghếch nhìn Nại Lạc, càng nhìn càng thấy hắn rất đẹp trai rất dễ gần nha, không hề khó gần như mọi lần cậu thấy chút nào.

Nại Lạc trí nhớ trước giờ vẫn luôn rất tốt, hắn nhớ cậu bạn này sau mỗi kì thi luôn xếp thứ mười mấy trong lớp, thực lực rất tốt lại còn rất chăm chỉ, nếu không phải bị môn toán kéo chân, có lẽ cũng là một đối thủ đáng gờm đối với hắn.

"Thật ra tôi cũng chưa làm xong bài tập, nếu không ngại thì cậu có thể làm chung với tôi này"

Nại Lạc cong mắt cười, hắn không hề nói dối, hôm qua hắn về nhà rất trễ, tắm xong liền lập tức trèo lên giường đánh một giấc tới sáng nên bài tập vẫn chưa làm là thật.

Cơ mà với thực lực của hắn, chút bài tập cỏn con này hắn chỉ cần dành 10-15 phút liền giải xong, bất quá hiện tại hắn lại cảm thấy học tập cùng người khác rất mới lạ, cực kỳ muốn trải nghiệm một lần.

Mà tên nhóc Ôn Triển Bình này đối với môn toán giống như đã mất hết liêm sỉ, nghe Nại Lạc đề nghị giải chung liền không thèm khách khí cấp tốc bê hết sách vở sang, nghiêm túc cũng muốn học hỏi Nại Lạc.

Hạ Nhiên bị bọn họ coi như người vô hình từ đầu đến giờ, vốn định ngủ thật, ai ngờ cứ cách vài phút lại nghe bọn họ chít chít nói thứ ngôn ngữ kì lạ nào đó của toán học, thực sự phiền não gần chết.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, hệt như chó chạy ngoài đồng, nháy mắt đã bắt đầu một tiết học đầu tiên của buổi sáng hôm nay.

"Cả lớp đứng dậy, nghiêm" - Lớp trưởng là một cậu trai khá cao ráo, đầu cắt tóc húi cua nhưng nhờ sở hữu gen ba má tốt nên vẫn đẹp trai ngời ngời như thường.

Cậu đứng dậy đầu tiên, dõng dạc hô lớn, cả lớp lập tức đứng dậy theo.

Bạch Trần trên tay cầm theo một quyển sách giáo khoa chậm rãi đi vào lớp.

Y đứng trên bục giảng, hai chắp ở đằng sau, đôi mắt sắc bén giấu dưới cặp kính khẽ quét quanh một vòng qua mọi gương mặt, mọi góc khuất trong lớp học, gần như chả bỏ sót cái gì, kể cả hột bụi nhỏ còn bám trên kính.

"Tất cả ngồi xuống đi"

Bạch Trần vẫy tay ra hiệu học sinh của mình ngồi, bản thân cũng tiến về phía bàn giáo viên ngồi xuống, y nâng tay đẩy gọng kính như một thói quen, bắt đầu giở ra trang sách giáo khoa đã được đánh dấu từ trước.

"Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục học về chương hôm trước" - Bạch Trần lại đẩy gọng kính, mỉm cười hiền từ với cả lớp: "Cả lớp đã giải bài tập tôi giao hết rồi đúng không? Giờ tôi gọi em nào thì em nấy lên bảng giải bài tập cho cả lớp cùng nhau sửa nhé"

"Cậu nam sinh bàn đầu, em lên giải bài tập đầu tiên"

"Bạn nữ cuối dãy 3, em lên giải bài tập tiếp theo"

"Cái cậu bạn đang bụm cười kia, cậu cũng lên giải đi"

"Bài cuối cùng, Hoắc đại ca, em lên giải cho tôi xem"

Bạch Trần lưu loát điểm danh từng người một, đến người cuối cùng là Hạ Nhiên thì hơi ngừng lại vài giây, biết thừa thằng nhóc con này có cái rắm làm bài tập y giao hết ấy.

Vì sao y biết à?

Vì y chính là anh họ của thằng nhóc con đó đấy!

Thằng nhóc này từ thời còn quấn tả ở mông, chính tay y một tay cho ăn, thay tả, tắm rửa, dắt đi vệ sinh rồi cho ru ngủ, cho nên tất tần tật về Hoắc Tu, y còn rành hơn cả học thuộc lào bảng nội quy nhà trường.

Với cái trình độ học vấn cùng tính tình thối nát kia của Hoắc Tu xếp vào một lớp chót của chót toàn khối là điều hiển nhiên, thế nhưng cố tình Hoắc Tu lại là em họ y, cộng thêm dưới đủ loại uy hϊếp từ Hoắc Thiên Kình - cha của Hoắc Tu đồng thời cũng là chú của Bạch Trần, y không thể không giả mù, một mắt một mắt mở để Hoắc Thiên Kình nhét con trai cưng vào lớp mình để y thuận tiện uốn nắn.

Quả thật uổng cho Bạch Trần mười mấy năm cố gắng gây dựng hình tượng lạnh lùng cấm dục, công tư phân minh, cuối cùng lại bại dưới "nhất quan hệ nhì tiền tệ".

Haiz, suy cho cùng y cũng chỉ có một đứa em họ này thôi, không thương nó thì thương ai đây.

Bạch Trần thở dài, xem bộ dạng Hạ Nhiên lúng túng khi bị y điểm tên chỉ mặt, trăm phần trăm là chả làm bài tập thật rồi.

Y nhướn mày, dù thừa biết nhưng vẫn hỏi cho vui: "Hoắc đại ca, không làm bài tập à?"

Hạ Nhiên bị nói trúng tim đen, lười luôn biện minh, há miệng định hào sảng thừa nhận thì đúng lúc này, một cục giấy thần bí không biết từ nơi nào đến lặng lẽ đáp lên bàn.

Hạ Nhiên thức thời ngậm miệng, nhanh chóng mở cục giấy ra, trên tờ giấy là cách làm tỉ mỉ không sót một bước và đáp án cuối cùng của bài tập.

Anh vo tròn tờ giấy lại, thoáng nhìn qua Nại Lạc bộ dáng tao nhã bình thản lật từng trang sách, dáng vẻ rất đường hoàng, giống như cái người lúc nãy ném cục giấy sang không phải là hắn vậy.

"Thưa thầy, em cũng định làm bài tập thầy giao lắm mà khổ nổi nhà em qua bị cúp điện, mà thầy cũng biết đó, trong môi trường thiếu ánh sáng mà làm bài tập thì hỏng mắt lắm đó thầy, nên là em lựa chọn không làm bài tập mà đi ngủ sớm để bảo vệ đôi mắt cũng như sức khỏe của bản thân" - Hạ Nhiên ném cục giấy trở về nơi sản xuất, dựa theo kinh nghiệm ở đời trước, ưỡn ngực thẳng lưng, nói dối không chớp mắt.

Đáng tiếc lời Hạ Nhiên nói có quỷ mới tin được.

Ai mà chả biết Hoắc Gia giàu nứt vách đổ tường, ghét ai thì chỉ cần dùng tiền đè bẹp là xong, cho nên hai từ "cúp điện" này xảy ra với nhà ai chứ tuyệt đối sẽ không thể xảy ra ở nhà họ Hoắc được, mà cứ cho là có đi thì Hoắc Gia chẳng lẽ chả có nổi dăm ba chục cái máy phát điện để phòng hay sao?

Bạch Trần thật sự cạn lời luôn với thằng em họ ngỗ nghịch này.

Y chán nản đưa tay gỡ kính xuống bóp trán, tùy tiện chỉ tay còn lại về phía cuối lớp: "Em ra đứng cuối góc lớp tự mình xám hối trong một tiết này đi"

Hạ Nhiên vui vẻ "vâng" một tiếng, thực nghe lời Bạch Trần ngoan ngoãn xách mông đi về phía cuối lớp, ôm tay đứng tựa lưng vào tường, nhắm hai mắt lại bắt đầu xám hối trong giấc mơ.

...

Giờ ra chơi, trong khi các bạn học khác đang phân vân suy nghĩ nên ăn món gì ở căn-tin trường thì Nại Lạc trên tay ôm một chồng vở bài tập cao ngất đi vào văn phòng giáo viên, nhẹ nhàng đặt lên bàn làm việc Bạch Trần.

Hắn quy củ lùi về phía sau hai bước, thấp giọng nói với nam nhân còn đang say mê đọc quyển manga có bìa ngoài khá bắt mắt.

"Thưa thầy, bài em đem đến rồi"

Bạch Trần giật mình, luống cuống nhét quyển manga vùi dưới đống tài liệu phi tang, hình tượng thầy giáo nghiêm khắc được tỉ mỉ xây dựng bao năm nháy mắt vỡ tan tành theo cấp số nhân.

Mặt già đỏ lên, Bạch Trần cười "haha" vài tiếng hòng vớt vác lại chút hình tượng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu: "Ồ Nại Lạc đấy à, xin lỗi em nhé, thầy mãi nghiên cứu quyển manga mới tịch thu được từ mấy đứa nhỏ khối dưới em nên mới không để ý em đến"

Ngụy biện.

Hệt như cậu ta.

Nại Lạc không vạch trần, cụp mắt, nhớ tới người nọ bướng bỉnh thà chấp nhận chịu phạt còn hơn là chịu ơn nhận đáp án từ hắn, trong lòng tự dưng ẩn ẩn có chút khó chịu.

Bạch Trần luyên thuyên lải nhải cả buổi vẫn không nhận được hồi đáp, định mở miệng trách cứ thì liền trông thấy bộ dạng đang suy nghĩ gì đó của Nại Lạc bèn đổi thành giả vờ "khụ khụ" vài tiếng tạo cảm giác tồn tại với hắn.

Nại Lạc bừng tỉnh, thầm tự mắng bản thân từ hôm qua đến giờ như bị trúng tà, đầu óc cứ nghĩ linh ta linh tinh, bị Hoắc Tu đánh thành như cái đầu heo như vậy mà còn nảy sinh tình cảm được thì nhất định là có bệnh rồi.

Hắn kéo khoé môi cười nhẹ, đối với Bạch Trần lễ phép gật đầu một cái: "Thưa thầy, em xin phép đi về lớp trước"

Bạch Trần vốn cũng không định giữ hắn ở lại lâu, như thường lệ xong việc liền trở mặt đuổi người nhưng khi y định hắn cho rời đi thì đột nhiên lại sực nhớ đến chuyện của Hoắc Tu cần nhờ đến hắn.

"Đợi một chút, tôi có chuyện cần nói với em"

Nại Lạc vẫn đứng ở chỗ cũ, mỉm cười nói: "Vâng, thầy cứ nói đi"

Bạch Trần đột nhiên nghiêm túc hơn ngày thường, y đẩy đẩy kính, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Tuần sau em qua chỗ Hoắc Tu ngồi đi, thuận tiện kèm cậu ta học giúp thầy một chút"

Nại Lạc khó hiểu nhìn Bạch Trần, toàn trường ai cũng thừa biết hắn và Hoắc Tu như chó với mèo không hợp nhau, đυ.ng mặt nhau không đổ máu mới là lạ, Bạch Trần cũng không phải không biết chuyện này.

Hắn cúi đầu thoạt nhìn như có chút buồn bã, trong giọng nói lộ ra chút ủy khuất: "Vâng, thầy bảo sao thì em đành nghe vậy"

Bạch Trần xem mà chẳng đành lòng, một bông hoa tươi sáng rực rỡ như vậy mà y nở lòng nào cưỡng ép đem cắm vào một bãi phân trâu thối hoắc, y đúng là ông thầy táng tận lương tâm nhất của năm nay mà.

Vì quá bị cắn rứt lương tâm, Bạch Trần ngó quanh văn phòng xem có xuất hiện người thứ ba không mới dám lén lút đào ví ra hào phóng rút một sấp tiền polymer nhét vào tay Nại Lạc.

"Nại Lạc à, vết thương trên người em và cặp mắt kính là do Hoắc Tu làm đúng không? Nếu là thằng nhóc ấy làm thật thì thầy xin thay mặt xin lỗi em, à thầy có chút tiền, em nhận đi, cứ coi như là phí không làm tròn trách nhiệm của một người thầy này"

Nại Lạc: "..."