“Đều… đều do lỗi của anh.” Tề Giai Niệm vẫn đang nói.
Cơ thể ngoan ngoãn nghe theo, một chân bị anh nâng lên và đặt lên trên khuỷu tay, tư thế như vậy, góc độ đi vào lại thay đổi, hơn nữa ngực bị anh chơi đùa trong tay, trong chốc lát xoa nhũ hoa, trong chốc lát lại vân vê quầng ngực, cơ thể cô mẫn cảm như vậy, làm sao chịu được?
Cô bé đành phải xin tha: “Không được, anh trai, chơi như vậy… em… đầu em sẽ nổ mất… sẽ ngất đi đó!”
Tề Ngạn Sơ không nghĩ đến tư thế này thoải mái như vậy, nơi đỉnh qυყ đầυ mẫn cảm nhất bị ép chặt, may cho anh kịp thời nhịn xuống, nếu không sẽ trực tiếp bắn vào bên trong cơ thể em gái.
Nhưng mà chơi cô lâu như vậy, mưa bên ngoài hình như đã tạnh dần, nhìn đồng hồ đoán chừng bố già cũng sắp đến rồi, anh quả thật phải nắm chắc thời gian.
Nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra, ngồi vào hai cặp sách xếp chồng chỉnh tề bên cạnh, Tề Ngạn Sơ vẫy tay với em gái đang dựa vào vách tường thở gấp: “Niệm Niệm, lại đây.”
Tề Giai Niệm xoay người lại, cô gái nhỏ không biết khi nào đã để lại không ít dấu hôn trên người, thoạt nhìn như một đám dâu tây đáng yêu như trên cổ cô, xương quai xanh, bả vai, còn có cửa huyệt, bên hông, cả người thoạt nhìn rất ngọt ngào, nếu ăn thử… Hẳn là vị dâu tây chăng?
Trên mặt Tề Ngạn Sơ nhẹ mỉm cười, nhìn qua hiền lành và vô hại, giống với ấn tượng học sinh ngoan ngoãn mẫu mực anh thường để mọi người nhìn thấy nhưng động tác trên tay đối lập với vẻ mặt của anh, hoàn toàn không giống cùng một người.
Thiếu niên ngồi trên ghế dài, đôi chân dài tùy ý để trên mặt đất, trên người anh còn mặc áo sơ mi đồng phục, chỉ là tùy ý cuộn cà vạt lên, côn ŧᏂịŧ phía dưới lõα ɭồ căng trướng, hồng hào, dươиɠ ѵậŧ thô to nóng rực chiếu xuống dưới ánh đèn mờ nhạt có kích cỡ kinh người, giờ phút này như có sinh lực nhảy lên nhảy xuống, mong chờ được cùng cô kết hợp lần nữa.
Tề Giai Niệm cố gắng đứng thẳng mình, vừa mới bị anh chơi đến kịch liệt, cô không thể hoàn toàn khống chế cơ thể mình, một bên dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống một bên run rẩy hai chân đi qua, vừa mới đi đến trước mặt Tề Ngạn Sơ đã bị bàn tay mạnh mẽ của thiếu niên giữ chặt, anh chen vào giữa hai chân cô, đôi tay đằng sau ôm thắt lưng cô đi xuống, cô gái nhỏ không giữ vững trọng tâm cả người ngã ngồi vào lòng anh.
Không biết tại sao xui xẻo như thế, huyệt nhỏ nhắm thẳng vào qυყ đầυ, bởi có dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, dường như không chút trở ngại, Tề Ngạn Sơ lại lần nữa đi vào, trở về huyệt nhỏ ấm áp mềm mại của cô khiến anh cảm thấy thỏa mãn khó miêu tả được, anh thở dài sảng khoái, giây tiếp theo, ngẩng đầu hôn lấy đôi môi mềm mại của cô, bắt đầu chơi lần cuối cùng.
“A, a, anh… Em, em không chịu được.” Tề Giai Niệm thật sự không nghĩ đến thể lực của anh trai tốt như vậy, cô cảm giác huyệt nhỏ bị chơi đến mức đau nhức, lần đầu làʍ t̠ìиɦ, đã bị chơi đến như vậy, có phải anh trai của cô không? Cô có chút tủi thân, phía dưới chắc chắn sẽ sưng lên.
Trong lòng Tề Ngạn Sơ hiểu rõ, chỉ là cơ thể cô quá hấp dẫn, anh nhất thời mất khống chế, làm có hơi mạnh rồi.
“Niệm Niệm, em lại muốn lêи đỉиɦ sao?” Tề Ngạn Sơ mυ'ŧ lấy một bên nhũ hoa, nhũ hoa bên kia đã bị hắn mυ'ŧ đến sưng lên, bên kia hồng hào vô cùng: “Anh trai cũng muốn bắn!”
Tề Giai Niệm cảm giác toàn bộ huyệt nhỏ đều cực kì tê dại, dươиɠ ѵậŧ to lớn đi vào, bởi vì tư thế này đi vào sâu quá mức, nơi bụng nhỏ trướng đến độ không chịu được, tối nay cô đã được trải qua cảm giác này, quả thật là từ tiết tấu đi đến cao trào.
“Anh, anh trai à, chúng ta cùng nhau… cùng nhau lêи đỉиɦ được không?” Cô thật sự sợ anh không được thỏa mãn sau khi cô lêи đỉиɦ, hu hu khóc lên, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, rất nhanh đã bốc hơi khỏi cơ thể nóng rực, đôi mắt như tơ, đôi môi khẽ hở, cả người thoạt nhìn gợi cảm lại đáng yêu, khiến người không thể rời mắt.
Tề Ngạn Sơ bị tiếng khóc của cô làm cho hưng phấn đến cực điểm, tinh triều mênh mông trong cơ thể gào thét muốn ra bên ngoài, lúc sau mãnh liệt đi vào huyệt nhỏ lần cuối, thiếu niên còn sót lại một tia lý trí, nhanh chóng rút côn ŧᏂịŧ ra.
Từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng phun lên bụng Tề Giai Niệm mà huyệt nhỏ Tề Giai Niệm đồng thời phun ra dâʍ ɖị©ɧ mãnh liệt.
Cô gái nhỏ lúc sau mới hoàn hồn, dùng ngón tay chấm lấy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ để lên chóp mũi cẩn thận ngửi ngửi, lập tức nhíu mi.
“Ồ, mùi này lạ quá!”
Tề Ngạn Sơ không để ý đến cô, sau khi nghỉ ngơi một lát, anh rút khăn giấy từ trong cặp sách giúp cô lau chùi, mặc lại quần áo, sửa sang lại mái tóc dài rối tung của cô.
Lúc bố anh gọi điện đến, hai người đều đã ăn mặc chỉnh tề.
Tề Ngạn Sơ đỡ em gái ra khỏi sạp báo, vẫy tay ý nói với bố mình ở chỗ này, thoạt nhìn, hoàn toàn là một cặp anh em bình thường.
Không ai biết bọn họ đã làm gì trong sạp báo.