Edit: Yangmimi912
Phó Duật Thành liếc nhìn cô một cái, lại không tiếp lời, chỉ mang sách của Lương Am Đạo đặt trên bàn, nói: "Thầy Tiết bảo tôi mang sách cho giáo sư Lương."
Lương Phù đang đứng trước bàn, Phó Duật Thành vì muốn bảo trì khoảng cách thích hợp với cô, làm động tác này còn phải cố ý hướng bên cạnh bước hai bước.
"Vậy anh chờ giáo sư Lương đến rồi tự mình đưa cho ông ấy, cái này ném đi tôi cũng không chịu trách nhiệm."
"Đây là văn phòng của thầy Lương." Sao có thể ném đi được.
Lương Phù đem chân hạ xuống, lưng dựa vào mép bàn, thẳng hướng miệng cho một múi quýt vào bên trong, quay đầu nhìn anh: "Chân trước anh vừa ra khỏi cửa, chân sau tôi liền đem nó ném vào thùng rác."
“Cô sẽ sao?”
“Nói không chừng,” Lương Phù cười nói, “Anh có thể thử xem.”
Phó Duật Thành chớp mắt một cái, đột nhiên đưa tay ra, đem quyển sách kia cầm về, hướng phía Lương Phù tiến gần một bước, một tay chiếm lấy quả quýt đang còn phân nửa trong tay cô, một tay đem sách dúi vào trong lòng cô, trầm giọng nói: "Cái này chỉ có thể phiền cô tự mình chuyển giúp."
Trong nháy mắt, một luồng hô hấp rơi vào giữa hơi thở của cô. Trên mặt Phó Duật Thành mang theo một chút ý cười, nhưng ánh mắt cũng không nhiệt tình, trong mắt cơ hồ có ba phần lãnh đạm, cả người lộ ra vẻ mâu thuẫn. Người này thật phức tạp, cùng với mấy nam sinh miệng còn hôi sữa trước đây cô từng gặp khác nhau hoàn toàn.
Lương Phù vội vàng không kịp chuẩn bị, thua một lần, lại chạm phải tầm mắt anh, cô hoảng hốt tránh đi, quả thực là tự mình chứng minh thực lực của mình ngoài mạnh trong yếu.
Luận tuổi tác, Lương Phù so với lứa nghiên cứu sinh lần này còn nhỏ hơn tới nửa tuổi, nhưng cô mười sáu tuổi vào đoàn múa, kinh nghiệm diễn xuất phong phú, từng đứng diễn trên sân khấu quốc tế, lãnh đạo, phóng viên cô đều có thể hòa hợp với họ. Bây giờ có rất ít trường hợp có thể làm cô rơi vào thế yếu, chỉ một lúc giao thủ liền bị người ta đánh cho hoa rơi nước chảy.
Lương Phù liền nghênh đón ánh mắt Phó Duật Thành, vẻ tươi cười càng tăng lên, "Được thôi, anh gọi tôi một tiếng sư tỷ, tôi liền giúp anh chuyển đồ."
Việc này có là cái gì, không phải gió đông thổi phạt gió tây thì chính là gió tây áp đảo gió đông.
"A Phù, con sao còn chưa đi?" Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lương Phù nhanh nhẹn nhảy khỏi chỗ kia.
Lương Am Đạo vào cửa, nhìn thấy con gái mình cùng với học sinh của mình giống như kẻ thù, đứng cách xa nhau một trượng ba thước. Chưa kịp nghĩ gì, Lương Phù đã nhào đến, đem quyển sách kia đưa cho ông, "Phó Duật Thành đến đem cái này cho cha."
Lương Am Đạo nói tiếng cảm ơn, hỏi: "Tối nay có giờ học sao?"
Phó Duật Thành nói, "Không có, em tới thư viện tự học."
Đối với học sinh Phó Duật Thành này, Lương Am Đạo rất hài lòng. Lúc phỏng vấn lên nghiên cứu sinh, Lương Am Đạo là một trong những giáo sư tham gia, đến lượt Phó Duật Thành, nghe cậu học sinh này vấn đáp trôi chảy, một giọt nước cũng không thể lọt, lý luận tri thức mười phần vững chắc, ông liền âm thầm lưu tâm.
Nhưng Phó Duật Thành là học sinh trường ngoài, làm giáo sư cũng không tiện hỏi đến. Đến thời điểm phải liên hệ với các giáo viên hướng dẫn, ngày đó vừa đến viện, nhìn thấy Phó Duật Thành đứng trước cửa văn phòng mình, ông lập tức đem người này thu về nhận làm học trò.
Bây giờ sai Phó Duật Thành làm việc, anh đều làm thỏa đáng. Học sinh này cần cù hiếu học, so với học sinh khác tính chủ động, có mục đích lớn hơn. Bao nhiêu người thi lên nghiên cứu sinh vẫn còn mơ màng hồ đồ, không rõ mình vì sao phải học đến đây, cũng không biết vì cái gì mình học luật. Phó Duật Thành không giống bọn họ.
Lương Am Đạo rất vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng không quên nói đùa: “Tôi nghe nói nhiều học sinh muốn đi xem diễn tập, cậu không đi nhìn một chút sao?”
Phó Duật Thành khẽ cười, “Không cần xem, về sau cùng Lương sư tỷ cơ hội gặp mặt còn nhiều.”
Lương Phù không không nói chuyện, chợt nghe anh xưng “Lương sư tỷ”, rắn rắn chắc chắc lấy làm kinh hãi. Anh quả nhiên cố ý, ba chữ này anh nói ra ý tứ giống như nói đùa nhưng rất biết chọn thời điểm.
Lương Phù cười nói: “Cái này không chắc, anh hỏi thầy Lương xem, tôi một năm có thể tới trường học mấy lần?"
Cô dù sao cũng không muốn rơi xuống thế hạ phong.
Ba người nói chuyện phiếm một lúc, Lương Am Đạo nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ liền chuẩn bị đi. Ba người đều đi về hướng cầu thang, Lương Phù ở lầu hai liền tách ra, đi về phía phòng hoạt động.
Phó Duật Thành nhìn về phía hành lang lầu hai một cái, trước phòng hoạt động học sinh đến xem náo nhiệt đã vây chật như nêm cối.
Xuống lầu dưới, Phó Duật Thành và Lương Am Đạo quay lưng đi tiếp, rời khỏi phạm vi phòng hoạt động, anh phát hiện trong tay mình còn cầm nửa quả quýt kia.
Anh cho quýt vào miệng, hơi ngọt. Ngẩng đầu trông thấy giữa đỉnh đầu chạc cây dâng lên ánh trăng, cành lá đong đưa, là gió nổi lên.
Lương Phù mặc một bộ quần áo tập Yoga giản dị, tất nhiên không giống như kì vọng là cô sẽ mặc váy múa ba lê giống như quần chúng mong muốn, hơn phân nửa người vây xem tỏ ra thất vọng, nhiệt tình và tò mò đối với Lương Phù giảm đi không ít.
Tưởng Sâm gạt đám người ra để tự mình chào đón tiếp đãi, dấu vết chau chuốt của hắn quá rõ ràng, thần sắc câu nệ lại long trọng giống như đến đây phỏng vấn.
Lương Phù cảm thấy có chút buồn cười, nhịn không được, kết quả nụ cười này làm Tưởng Sâm hiểu lầm, càng thêm ân cần chu đáo.
“Sư tỷ khát không? Ở đây tôi đã chuẩn bị nước, cũng không biết thường ngày sư tỷ thích uống cái gì nên mỗi loại mua một ít cho sư tỷ chọn."
"Không cần, tôi vừa mới uống trà ở chỗ cha tôi." Lương phù đem áo khoác cởi ra thắt bên hông, vỗ vỗ tay, " Trước tiên sắp xếp, chuẩn bị tập múa"
Cửa phòng hoạt động không khóa, có người thấy Lương Phù bày ra tư thế làm nóng người lập tức lấy điện thoại ra để chụp ảnh.Tưởng Sâm bắt đầu giữ gìn kỷ luật, "Đều nhường đường một chút! Quấy rầy chúng tôi sắp xếp đội hình."
Hắn đóng cửa lại, đem mọi người cản trong hành lang, mình thì đến ngồi ở một chỗ hẻo lánh trong phòng hoạt động, ánh mắt si mê nhìn Lương Phù.
Phần lớn nữ sinh đều không có bản lĩnh nhảy múa, chỉ học được trên mạng một chút da lông, bố trí cho bọn họ xong cũng mệt lả. Lương Phù mỗi động tác chỉ điểm cho họ đều làm rất tinh tế, so với mình ngày thường luyện tập còn mệt hơn.
Trong lúc đến chỗ nghỉ, Tưởng Sâm liền đem khăn lông và nước tới.
"Không cần, tạm thời không muốn uống."
Cô cũng không lấy khăn lông, lấy áo khoác thắt bên hông gỡ xuống, cầm tay áo lau mồ hôi.
Tưởng Sâm không chút nào nhụt chí, lại hỏi Lương Phù cảm thấy dạy bọn họ thế nào.
Lương Phù cười nói: “Cũng được, mọi người học được rất nhanh.”
Lương Phù dựa vào cửa sổ, giống như nói chuyện phiếm hỏi: “Khóa này của các anh có mấy người?"
"Bố người, tôi, Phó Duật Thành, Tạ Dao, An Tiểu Nhã. Tạ Dao và An Tiểu Nhã là từ học viện thi lên, Phó Duật Thành là trường ngoài thi vào, tôi cũng vậy." không để Lương Phù hỏi nhiều, Tưởng Sâm tiếp tục nói, "Phó Duật Thành học đại học Giang Thành, tôi thì học trường chính quy bình thường nhưng thi lên nghiên cứu cũng được hạng hai."
Lương Phù nhớ kỹ trường của Phó Duật Thành, "À, vậy sao, anh cũng rất lợi hại."
Tưởng Sâm đứng thẳng lưng, tươi cười trên mặt không dấu được, "Cũng được."
Hắn còn nói thêm với Lương Phù hai câu, nhưng đang nói lại phát hiện cô tựa hồ không nghe, ánh mắt dao động, ý tứ có chút chán ghét.
Tưởng Sâm kịp thời im miệng, lại đem bình nước đưa qua, Lương Phù lắc đầu, vẫn như cũ không tiếp, hướng về phía đông nam trong một góc liếc mắt một cái, “Tôi đi qua đó nhìn xem.”
Chỗ đó có một nữ sinh đang tự mình luyện tập.Tư chất cô ấy hiển nhiên không tốt, sai lầm cơ bản sửa tới sửa lui vẫn không cải thiện.
Lương Phù đi qua, duỗi tay đỡ lấy eo cô ấy.
Nữ sinh kia bị dọa nhảy dựng, quay đầu liền nhìn thấy Lương Phù, "...cô Lương"
"Thẳng eo, mông phát lực, không phải bước lớn, thử lại lần nữa."
Nữ sinh không bắt được trọng điểm, làm không đúng, Lương Phù mười phần kiên nhẫn, một lần lại một lần uốn nắn, cuối cùng nữ sinh kia cũng tìm được cảm giác, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Lương Phù, có chút ngại ngùng, "Cảm ơn cô Lương." Nữ sinh gương mặt thanh tú, cười lên rất đẹp.
" Em tên là gì?"
" Đinh Thi Duy."
" Trường đại học lúc đầu là trường nào?"
"Là trường ngoài, từ đại học Giang Thành thi lên nghiên cứu sinh."
Lương Phù ngắt lời, "Em biết Phó Duật Thành không?"
"Em và Phó Duật Thành cùng lớp, trường học bọn em chỉ có hai người là em và cậu ấy thi vào đây." Đinh Thi Duy đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Lương Phù cười nói: "Vậy sao em không tìm cha tôi làm giáo viên hướng dẫn?"
"Từng liên lạc qua, thầy Lương yêu cầu nghiêm ngặt, chắc là em không đạt yêu cầu." Ánh mắt Đinh Thi Duy ảm đạm đi mấy phần.
Lương phù an ủi cô ấy: " Em chăm chỉ như vậy, cha tội không thu nhận em là tổn thất của ông ấy."
Trong lời nói của cô có một loại thành khẩn, Đinh Thi Duy cười, " Cảm ơn cô Lương."
Bên kia đã có nữ sinh thúc giục chỉ điểm, Lương Phù không cùng Đinh Thi Duy nói chuyện phiếm nữa mà tiếp tục quá trình chỉ đạo.
Sau khi xong việc, Lương Phù mệt đến quá sức, cũng không nghĩ sẽ phụ đạo thêm nữa, bảo mọi người trở về tự mình luyện tập. Nói xong liền muốn rời khỏi, lại bị bước chân nhanh như bay của Tưởng Sâm ở đầu cầu thang ngăn lại.
Lương Phù cũng không chán ghét người nhiệt tình rộng rãi, chỉ là người này dụng ý quá mức rõ ràng, làm cô không thể thản nhiên mà đỗi đãi. Nhìn chung giống như cô đang lợi dụng cảm giác bất an của người này.
Tưởng Sâm nhắm mắt theo đuôi, “Sư tỷ, là tôi đặc biệt mời sư tỷ tới đây hướng dẫn, tôi không thể để sư tỷ đi về một mình được, bằng không chính là tôi đãi khách không chu toàn."
"Không có việc gì, tôi lái xe tới."
"Vậy tôi đưa sư tỷ đến bãi đỗ xe."
Lương Phù dừng bước. Cô không phải loại nào cũng ăn, loại nào cũng yêu, mặc kệ mục đích của Tưởng Sâm có giống như cô nghĩ hay không, nhân lúc còn sớm phải làm cho hắn hiểu rõ, ở trên người cô, hắn sẽ không chiếm được điều hắn muốn.
Lương Phù cười nhìn hắn, “Tưởng đồng học, anh hiểu tôi sao?”
Tưởng Sâm vội nói, “Sư tỷ nói phương diện nào?”
"Ngoài việc trên trang web có thể tìm được thông tin, cùng với nghe được ở ngoài, anh hiểu về tôi sao?"
Biểu tình Tưởng Sâm cứng lại, giống như không chuẩn bị bài đột nhiên bị kiểm tra, đầu óc bay nhanh xoay chuyển để nghĩ ra đáp án thích hợp, nhưng mà theo thời gian trôi qua im lặng, càng kéo dài lại càng thêm xấu hổ.
Tưởng Sâm cùng Lương Phù gần gũi ở chung ba giờ, theo lý thuyết lúc này hẳn là đã khoe khoang ra rồi. Nhưng Phó Duật Thành ở thư viện một lúc về ký túc xá liền thấy cậu ta ngồi đó thở ngắn than dài, cả người tím như quả cà tím.
Chuyện này cùng mình không quan hệ, Phó Duật Thành cùng không hỏi nhiều. Tắm xong, anh ra ban công hút thuốc, lúc này Tưởng Sâm đi tới, bày ra bộ dạng muốn cùng anh tâm sự.
Phó Duật Thành cảm thấy, người khác đối với mình có rất nhiều hiểu lầm, anh cảm thấy hai chữ hiền hòa thật không liên quan đến mình. Anh thấy mình không được tính là một người tốt, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói là không xấu.
Anh có cực kỳ nhiều ý tưởng dung tục, cũng có nhiều du͙© vọиɠ ti tiện không chịu nổi, thế nhưng mọi người đều đem anh liệt vào hàng ngũ những người vô hại. Tưởng Sâm hiển nhiên cũng là một trong những người đó.
Lý Văn Diệu chơi game trong phòng, thanh âm mở rất lớn. Tưởng Sâm cùng cậu ta không hợp nhau, đầy bụng sầu oán không chỗ giải sầu, đành phải đến tìm Phó Duật Thành nói ra hết.
Tưởng sâm hỏi Phó Duật Thành điếu thuốc, châm lửa. Trên ban công không có bật đèn, đỉnh đầu còn phơi mấy bộ quần áo, mấy ngày nay thời tiết không tốt, quần áo phơi lâu liền có một cỗ mùi ẩm mốc nhàn nhạt.
Cửa sổ ban công đã hỏng, đẩy không được, cái khe kia liền trở thành nơi gạt tàn thuốc, chất đầy tàn thuốc cũng không ai dọn.
"Lão Phó, hôm nay Lương Phù nói một câu với tôi, cậu cảm thấy là có ý gì?"
Phó Duật Thành không lên tiếng, chờ cậu ta nói hết.
Tưởng Sâm thuật lại lời Lương Phù cho Phó Duật Thành nghe sầu mi khổ kiểm nói: " Cậu cảm thấy, lời này có ý tứ gì?"
" Bản thân cậu thấy thế nào?"
" … … Cô ấy có phải là đang kiểm tra tôi?"
Phó Duật Thành cười lên, nhả một ngụm khói," Cậu muốn nghe lời thật? "
" Cậu nói đi."
" Cậu không muốn thừa nhận chính là lời nói thật. "
Tưởng Sâm tu chính là bao nghiêng đạo*, cô lại muốn độ Trần Thương quan. Không phải người một đường.
*: Cái này mình không biết là cái gì, cũng không hiểu, để theo convert.