Chó lớn càng hưng phấn hơn, tiến lên vài bước cố nhét dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của nó vào cái lỗ mọng nước.
Dươиɠ ѵậŧ của chó lộ ra ngoài với màu sắc đỏ tươi lại rất to, nó giật giật muốn tiến vào nhưng nhắm không chuẩn.
Nó lại sủa hai tiếng.
Lúc này Giang Minh Y mới sực tỉnh lại, cậu thấy chó lớn muốn đâm vào bên trong hoa huyệt của mình thì sợ hãi đến mức bật khóc.
"Không muốn..." Cậu dùng chân đá Tiểu Hắc nhưng lại không dám dùng nhiều sức, Lương Việt rất cưng nựng con chó này, xem nó như bảo bối vậy, cậu sợ nếu cậu đá nó sẽ làm cho Lương Việt tức giận.
Giang Minh Y kéo chăn lên che đi cơ thể của mình, cậu thu mình ở một góc không muốn Tiểu Hắc đến gần mình.
Tiểu Hắc gầm nhẹ một tiếng, dươиɠ ѵậŧ lộ ra cũng chưa rút lại, lại càng ngày càng lớn.
Giang Minh Y vừa nhìn thôi đã thấy sợ, chỗ đó của cậu còn chưa để ai khác chạm vào, quay cả gậy message cũng chưa từng đâm vào, sao có thể để cho một con chó cướp đi lần đầu được chứ?
Giang Minh Y quấn chăn ngồi trên giường, hoa huyệt bị chó lớn liếʍ qua vẫn còn chảy ra da^ʍ thuỷ, thân thể cậu cảm thấy trống rỗng như muốn được thứ gì đó lấp đầy.
Dươиɠ ѵậŧ nhỏ ở trên hoa huyệt cũng cương lên, đυ.ng vào chăn mềm của Lương Việt.
Giang Minh Y di chuyển cơ thể qua lại nhẹ nhàng, cọ xát qυყ đầυ vào chăn.
Lỗ tiểu chạm vào lớp vải thô cứng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ đầu khấc, khác với da^ʍ thuỷ chảy ra từ hoa huyệt nhưng mùi vị đều giống nhau.
Nếu không thì để con chó lại thỏa mãn bản thân cậu.
Trong đầu cậu đột nhiên nảy ra ý định điên rồ như vậy, Giang Minh Y biết rõ điều đó hoang đường như thế nào nhưng hoa huyệt của cậu cứ cảm thấy ngứa ngáy không thôi, giống như bị lông vũ nhẹ nhàng trêu đùa, suýt chút nữa thì cậu đã gục xuống.
Không được, không được, Giang Minh Y giữa lấy chút lý trí cuối cùng này, cậu lắc đầu để xua đi suy nghĩ đáng sợ kia. Hàng lông mi dài khẽ rung, gò má ửng hồng khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Tiểu Hắc há mõm cắn chặt góc chăn bằng răng của nó, và rồi nó kéo chăn ra một cách thô bạo.
Giang Minh Y không có thời gian để chú ý đến hành động của nó, cậu đặt tay lên môi âʍ ɦộ để xoa nắn, dùng đầu ngón tay chà lên hoa huyệt đang ẩm ướt, ma sát với hoa huyệt mỏng manh, tay sờ vào hộŧ ɭε, viên thịt ấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhanh chóng sưng lên dựng đứng.
“A…” Cậu ngửa đầu ra sau để rêи ɾỉ, đầu ngón tay bị dính chất lỏng nhớt nháp, phần lớn là nước của cơ thể cậu chảy ra và lẫn vào một chút là nước dãi của con chó lớn kia.
Cậu mê mang xoa nắn hộŧ ɭε của mình mà quên hết tất cả, cảm thấy âʍ ѵậŧ dưới ngón tay tạo ra một cảm giác tê tê dại dại nhưng càng như vậy bên trong hoa huyệt càng cảm thấy trống rỗng, ngón tay cậu từ âʍ ѵậŧ đi xuống, kéo môi âʍ ɦộ đang ẩm ướt và mềm mại, đầu ngón tay dùng lực chạm đến khe đỏ tươi của âʍ ɦộ.
Hoa huyệt của cậu run rẩy đầy thèm thuồng, vách thịt bên trong lấp ló, cậu muốn đưa tay vào trong để thoả mãn hoa huyệt đang đói khát nhưng lại thoáng chần chừ vì cậu vẫn còn chút sợ hãi.
Nhưng bên trong thật sự rất ngứa, cậu muốn…
Cuối cùng du͙© vọиɠ vẫn chiến thắng, Giang Minh Y nhíu mày, do dự đưa vào bên trong khe hẹp, vừa mới tiến vào, vách thịt đã bắt đầu nuốt lấy, vừa nhớp nháp…vừa ướŧ áŧ…khiến cho cậu run rẩy.
Hoa huyệt mỏng manh chưa từng được tiếp xúc với thứ gì nên rất mẫn cảm, bị móng tay cào nhẹ cũng có thể xuất hiện vệt đỏ.
“Hưm…Đau quá…” Giang Minh Y rút tay ra, buồn phiền nhìn các đầu ngón tay, các khe của móng tay dính đầy da^ʍ thuỷ trong suốt, tích tụ đầy ắp.