Bác Sĩ Mafia Chú Thật Tệ Bạc

Chương 50: Kết thúc

Hàn Như đau lòng đứng ngoài phòng bệnh đợi Hàm Phi tỉnh cô muốn rất muốn xin lỗi cô ấy.

Lương Hải ở bên cạnh nhìn Hàn Như tự trách vô cùng đau lòng, sự mất mát của Hàm Phi không phải nói một hai câu là có thể như trước.

" Ngày mai chúng ta quay lại, Jacky đang đợi em ở nhà."

Hàn Như thất thần đi về nhìn Lương Hải bên cạnh, nghĩ đến những việc đã qua cô cũng không muốn truy cứu nữa chỉ mong những người bên cô đều được bình an.

Về nhà Vũ Tuyết đang ngồi khóc đến đau lòng hình ảnh suri rơi xuống biển làm bà sợ hãi, đứa nhỏ bé như vậy tại bà không suy nghĩ tất cả là do bà.

Nhìn thấy Hàn Như, Vũ Tuyết đau khổ ôm lấy cô xin lỗi Hàn Như mệt mỏi nhưng thấy bà như vậy cũng không lên tiếng.

Tắm xong Hàn Như ngồi cạnh giường ngắm Jacky đang ngủ an tĩnh nước mắt vô thức lại rơi xuống.

Sáng hôm sau Hàn Như vào thăm Hàm phi đợi cô ấy tỉnh Hàn Như mới nhẹ giọng nói.

“Mình xin lỗi, mẹ chồng mình đã báo cảnh sát.”

Hàm Phi thoáng kinh ngạc sau đó cả người bừng bừng lửa giận hất tay Hàn Như.

“Tôi đã làm gì có lỗi với cậu chứ, không phải con cậu đã được chọn rồi hay sao, vì sao các người luôn dùng vết thương của mình để tổn thương người khác.”

“Hàm Phi mình xin lỗi.”

“Xin lỗi cậu có tư cách gì để xin lỗi tôi, khi cậu bị người ta vứt bỏ là tôi đã hết lòng cưu mang cậu, khi cậu mắc bệnh là tôi truyền máu cho cậu bây giờ cậu trả ơn tôi bằng cách gϊếŧ con tôi.”

Hàm Phi hét lớn Tôn Thất, Lương Hải từ bên ngoài chạy vào chỉ thấy Hàm Phi hai mắt đầy sát khí, Hàn Như đau đớn ngồi một bên.

Tôn Thất bảo Lương Hải đưa Hàn Như về trước bây giờ chính anh cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, chỉ cần nghĩ đến con gái của anh bị nhấn chìm vào biển đen lạnh lẽo là anh lại muốn gϊếŧ người.

Những ngày sau Hàn Như đều tới viện thăm Hàm Phi nhưng cô ấy không gặp.

Trước ngày Hàn Như về nước cảnh sát tìm thấy Thi thể của kẻ đã ôm Suri nhẩy xuống biển, Hàn Như nghe xong bật khóc lức nở.

Lương Hải ôm lấy Hàn Như để cô bình tĩnh lại chuyện đi đến ngày hôm nay bất kỳ ai cũng không thể quay lại nữa rồi.

“Lương Hải chúng ta sau này sống với nhau tử tế nhé.”

Bọn họ về nước trước khi về Hàn Như viết cho Hàm Phi một lá thư nhờ y tá mang vào.

"Hàm Phi.

Mình xin lỗi, mình biết bây giờ có nói gì thì cậu cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Mình cũng vậy cả cuộc đời mình sau này cũng sẽ không bao giờ có thể quên những gì mình đã gây ra cho cậu, Hàm Phi mình không xin cậu tha thứ chỉ mong cuộc sống sau này của cậu được bình an.

Mình phải về nước rồi không đến thăm cậu thường xuyên được nữa cậu giữ gìn sức khoẻ nhé. hẹn gặp lại."

Hàn Như và Lương Hải cũng coi như vượt qua sóng gió câu truyện trong quá khứ từ nay khép lại cô không còn muốn tìm hiểu nữa, dù cho ai đúng ai sai thì cũng lên khép lại rồi.

Bố mẹ cô quyết định chuyển xuống Hà Thành, Jacky có ông bà ngoại và bà nội chăm sóc vui vẻ hoạt bát hơn hẳn.

Hàn Huy thường xuyên gửi đồ cho Jacky những lúc Hàn Như đi diễn Hàn Huy sẽ nén đến thăm Jacky, cô biết nhưng có những truyện vẫn phải thuận theo tự nhiên.

Lương Hải gần đây luôn theo sát Hàn Như bởi vì cô mang thai, vào đoàn phim Hàn Như mới phát hiện mình mang thai hợp đồng đã ký không thể thay đổi nữa. Lương Hải biết tin chuyển đến chăm sóc Hàn Như một bước không rời.

Nhìn Lương Hải bây giờ Hàn Như thấy mình thật may mắn đến cuối anh đã không phụ lại tình yêu của cô.

Hàn Như mang thai đến tháng thứ sau Lương Hải đã bắt đầu lo lắng ban đêm anh ngủ, chỉ cần Hàn Như hơi động sẽ phát hiện ngay căng thẳng hơn cả cô.

Hàn Như sinh vào mùa đông cô được đưa vào phòng mổ lúc rạng sáng, khoảng ba tiếng sau một công chúa nhỏ ra đời Lương Hải ôm con bé trong tay nở một nụ cười mãn nguyện.

Hàn Như vừa tỉnh Lương Hải đã thơm lên trán cô nhẹ giọng thì thầm.

“Vợ cảm ơn em đã vất vả sinh các con, cảm ơn em.”

Cuộc sống có khó khăn có thất bại nhưng sau cùng tình yêu vẫn sẽ vượt qua tất cả, cô không hối hận vì những gì đã trải qua, quá khứ làm cô trưởng thành những gì đã qua như một giấc mơ có đẹp có xấu nhưng cuối cùng vẫn là viên mãn.

“Lương Hải mình đặt tên con là Nguyên An nhé, em mong con cả đời được bình an.”

The End