Đừng Nói Nhảm Nữa

Chương 10

Cố Phán dùng một tay ôm eo cậu, một tay nhẹ nhàng xoa vυ' bên kia, ngón tay vỗ về chơi đùa đầṳ ѵú, cảm giác tê ngứa từ đầṳ ѵú làm Tống Quân run rẩy.

Dùng đầu lưỡi mυ'ŧ đầṳ ѵú sưng to vào trong miệng, đầṳ ѵú to như hạt đậu bị liếʍ láp một hồi, Cố Phán vừa liếʍ vừa hôn khắp nơi, ngực cậu toàn là chất lỏng khả nghi lóng lánh.

Căng sữa làm ngực Tống Quân càng thêm mẫn cảm, chỉ vuốt ve và liếʍ láp như vậy cũng có thể mang cho cậu kɧoáı ©ảʍ thật lớn, dươиɠ ѵậŧ đằng trước làm quần ngủ nhô lên, đỉnh chảy ra vệt nước dính lên quần ngủ.

"Ưʍ... anh nhanh lên... Ha a! "Tống Quân rêи ɾỉ giơ tay túm tóc Cố Phán, "Ưm a... lạ... quá..."

Cố Phán mυ'ŧ đến độ vùi hai má vào, còn không ngừng dùng đầu lưỡi đảo qua vυ', tay cũng không ngừng, ôm eo nhẹ nhàng lướt qua toàn bộ phần lưng, đảo qua eo, làm Tống Quân run rẩy.

"Ha a... ưʍ... đừng..." Tống Quân hoảng loạn muốn đẩy Cố Phán ra, cảm giác chưa bao giờ trải nghiệm làm cậu kháng cự, "Cố Phán... ưʍ... tránh ra..."

Đầu lưỡi lại đảo qua quầng vυ' một vòng, Cố Phán phun vυ' trong miệng ra, tay không chút để ý đảo quanh bầu vυ', "Nhưng không chảy sữa em vẫn đau."

"Nhưng, nhưng lạ lắm." Tống Quân vừa thở dốc vừa lui về sau, hai tay chống mặt bàn cách xa Cố Phán, "Anh chậm, chậm thôi, chờ một lát thử lại sau."

"Ừ." Cố Phán gật đầu, giơ tay vuốt tóc trên mặt cậu ra sau tai, thuận tay nhéo vành tai cậu, "Thả lỏng."

Tống Quân không nói gì, nhìn chằm chằm tường sau lưng Cố Phán đờ ra một lát, thở đều, chủ động vươn hai tay với Cố Phán.

Cố Phán cong người, cậu thuận thế ôm lấy cổ hắn. Cậu vẫn thở nặng nề, vùi mặt vào vai hắn nhỏ giọng nói, "Lên giường."

Cố Phán không nói gì, ôm cậu lên. Tống Quân vùi mặt vào vai Cố Phán, lúc được đặt trên giường thẹn thùng nghiêng mặt đi không dám nhìn hắn, "Em, em chuẩn bị xong rồi."

Áo ngủ mỏng bị ném xuống giường, Tống Quân đỏ mặt, đôi tay bất giác siết khăn trải giường bên dưới, cắn môi ưỡn ngực, đầṳ ѵú được liếʍ láp lại dựng đứng, bị người nhìn chăm chú còn run run.

Cố Phán cúi đầu ôm mặt Tống Quân, cạy môi cậu ra càn quét môi răng cậu, ngậm lấy môi dưới bị cậu cắn trắng bệch mυ'ŧ vào thật mạnh. Tống Quân được hôn gốc lưỡi tê dại, yết hầu phát ra tiếng nức nở mơ hồ.

Căn phòng tràn ngập tiếng nước ái muội môi lưỡi dây dưa.

Bầu vυ' không bị bỏ quên, ngón tay theo tiết tấu nụ hôn sâu vỗ về chơi đùa xoa bóp, đầṳ ѵú lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sưng to.

Tống Quân hứng tình ôm gáy Cố Phán, ngón tay không ngừng cọ xát chỗ thịt mềm, nước miếng chảy xuống khóe miệng lúc môi lưỡi quấn quýt.

Cố Phán lại hôn bờ môi sưng đỏ của cậu, ngước mắt lên bất cẩn chạm mắt Tống Quân. Cậu có cảm giác xấu hổ vì bị bắt quả tang, liếc mắt sang chỗ khác, mở miệng nói, "Bảo anh làm cái gì, anh làm thế à?"

"Em bảo anh làm gì?" Cố Phán buồn cười nói, lại cúi đầu hôn bờ môi của cậu, "Em muốn anh làm gì?"

"Thì anh định... a..." cảm giác đầu ngón tay vuốt đầṳ ѵú quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khi Tống Quân trả lời hơi không cam lòng, "Muốn anh, anh..."

"Hửm?"

Tống Quân quay mặt đi, bất chấp tất cả lớn tiếng nói, "Em muốn anh hút sữa cho em, được chưa!"

"A!" Tống Quân bị hắn thình lình mυ'ŧ làm cho hét lên một tiếng. Nhớ bài học vừa rồi, Cố Phán quyết định lần này tốc chiến tốc thắng, ngậm lấy đầṳ ѵú mυ'ŧ mạnh, đầu lưỡi bắt chước hành vi làʍ t̠ìиɦ thè ra rụt vào, Tống Quân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ eo mềm, chỉ có thể túm lấy tóc hắn cao giọng rêи ɾỉ.

Miệng dùng sức đồng thời còn không quên bóρ ѵú từ hai bên, dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai phía như vậy, Tống Quân chỉ cảm thấy như thể có cái gì đó mở ra, đầṳ ѵú tràn ra vài giọt sữa tươi vàng nhạt.

Sữa người có vị tanh ngọt, Tống Quân vội vàng muốn Cố Phán nhổ ra, lại thấy hắn nuốt hết sữa trong miệng.

"Sao anh, sao anh nuốt vào thế?!"

Sữa non rất ít, Cố Phán chỉ mυ'ŧ được một ít, nghe vậy nói, "Ngọt lắm."

"Không phải, anh cũng không thể nuốt vào vậy chứ!" Tống Quân nắm cằm hắn, muốn hắn nhổ ra.

"Không nhổ ra được." Cố Phán duỗi tay xoa vυ' bên kia, "Lần này anh sẽ nhổ ra."

Tống Quân không tiếp thu được chuyện Cố Phán uống sữa của mình, bình thường chơi hăng quá thì thôi, nhưng thế này thì hơi quá.

"Anh đừng uống nữa đấy!" Tống Quân ưỡn ngực như hiến thân, nhắm mắt lại nói, "Anh nhanh lên."

Cố Phán ngoài miệng đồng ý, nhưng bên này chảy sữa lại vẫn uống.

"Sao, sao anh?!" Tống Quân thẹn quá hóa giận đánh cánh tay Cố Phán, "Anh vừa đồng ý xong cơ mà!"

"Anh quên." trong miệng Cố Phán đầy mùi sữa, "Lần sau anh sẽ nhớ."

"Lượn đi!!"