Tống Quân mang thai mấy tháng cuối trở nên càng thêm mẫn cảm, bị Cố Phán sờ soạng như vậy, phía dưới đã ướt đẫm. Cậu ngủ mơ màng kháng cự đẩy tay hắn ra, mình tự kẹp chặt đùi bất giác cọ cọ.
Vừa nãy con đá dọa Cố Phán sợ, hiện tại cũng không rảnh lo Tống Quân quậy, chỉ là lấy càng nhiều kem, vén vạt áo cậu lên theo bụng hướng lên trên mát xa.
Tống Quân trong lúc ngủ mơ khó nhịn cắn môi dưới, thò tay vào giữa hai chân kẹp chặt, thịt mềm ở đùi bị ấn ra. Cậu nhắm hai mắt thở dốc, miệng rêи ɾỉ không rõ nghĩa.
Nhưng lỗ nhỏ đã hưởng qua sự đời sao kẹp chân là thỏa mãn được.
Tống Quân vừa cọ vừa nửa híp mắt dùng một tay khác đè lại tay trên bụng mình, kéo xuống chỗ đang chảy nước, "Chỗ này vẫn chưa bôi..."
Cố Phán theo tay cậu xoa nắn đùi. Tống Quân mở hai đùi đang khép lại ra, tay bị kẹp lấy hơi đỏ lên, cậu không e dè bỏ bàn tay đầy nước da^ʍ ra, cho hắn xem chỗ đang ướt đẫm của mình.
"Anh bôi rồi." Cố Phán dùng ngón tay quệt nước da^ʍ, đặt ở đầu ngón tay chà xát, "Vẫn còn ướt."
Mẹ nó, giờ này còn làm bộ làm tịch cái gì! Tống Quân tức giận khẽ cắn môi, kéo tay hắn ấn vào trong lỗ nhỏ, "Ưʍ... Không đủ... muốn bôi thêm..."
Cố Phán kệ cậu lấy tay mình tự an ủi, Tống Quân ấn ngón tay to lớn của hắn vào âm đế. Cách qυầи ɭóŧ cọ xát âm đế của mình, Tống Quân sướиɠ đến độ bất giác kẹp chặt chân, một tay khác cũng không nhàn rỗi, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cương lên nhẹ nhàng vuốt ve.
Chỉ dựa vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế và dươиɠ ѵậŧ không đủ để làm Tống Quân cao trào, cậu cau mày kéo qυầи ɭóŧ ra, ấn tay Cố Phán vào miệng lỗ, "Ưm a... chỗ này cũng muốn..."
Lúc này Cố Phán không thể làm lơ, hắn rút tay ra, ấn âm đế của Tống Quân bắt đầu xoa bóp. Khác với sự mềm nhẹ lúc bôi kem, hắn vừa xoa vừa day, còn cầm tay Tống Quân cùng hắn vuốt dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng, thỉnh thoảng dùng lòng bàn tay cọ qua qυყ đầυ, Tống Quân sướиɠ không ngừng run run, miệng trừ tiếng rên ngọt ngào không nói được gì khác.
Tuy sướиɠ mơ màng, nhưng Tống Quân vẫn nhớ nhung côn ŧᏂịŧ cắm vào trong cơ thể, vừa kéo tay Cố Phán ra vừa lắc đầu, nói, "Không cần cái này... Muốn cắm vào..."
"Không được." thật ra Cố Phán cũng không nhịn được, hiếm khi Tống Quân mềm như bông quấn lấy hắn như vậy, phía dưới của hắn đã phồng to, nhưng hắn lo cho sức khỏe của cậu, hiện tại cậu không chịu nổi vận động như vậy.
"Mẹ nó, Cố Phán anh là đồ khốn!" Tống Quân tức giận đỏ mặt, gương mặt mũm mĩm bởi vì mang thai hồng lên, lúc này nóng giận lại còn phồng lên, Cố Phán nhìn càng đỏ mắt, nhất thời nóng đầu hôn mấy cái, còn dùng hàm răng ngậm lấy thịt má khẽ cắn.
"Anh, anh còn cắn em!" Tống Quân mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm người đàn ông không chiều theo ý mình còn cắn mình. Tính tình thay đổi thất thường lúc mang thai bùng nổ, nước mắt chảy ra, Tống Quân vừa khụt khịt vừa mắng hắn khốn nạn.
Lúc bị xoa âm đế, lỗ nhỏ càng thêm trống rỗng, nước da^ʍ dính nhớp làm qυầи ɭóŧ không chứa được, chảy xuống khắp đùi. Cố Phán cố tình tránh miệng lỗ nhỏ, chỉ tập trung hầu hạ một viên đậu đỏ, kɧoáı ©ảʍ âm đế bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Tống Quân càng cảm thấy trống rỗng, càng thêm tức giận.
Cố Phán vốn tưởng cậu chỉ khóc một lát, sướиɠ rồi sẽ không khóc nữa. Nhưng Tống Quân càng khóc dữ hơn, không mắng chửi nữa, chỉ mở to mắt đã đỏ lên nhìn hắn khóc. Cậu còn không cho hắn chạm vào mình, hất tay hắn ra, nghiêng người đi kẹp chân cọ xát.
"Thế cắm đằng sau được không?" Sợ cậu khóc như vậy không tốt cho sức khỏe, Cố Phán thỏa hiệp, ngoài miệng là hỏi, thật ra tay đã theo xương cùng sờ đến lỗ sau của cậu.
Tống Quân không đáp, nhưng lúc Cố Phán cởϊ qυầи cho cậu thì phối hợp nâng chân lên. Cố Phán biết cậu đồng ý, xoay người lên giường nằm nghiêng cùng cậu, vừa xoa lỗ nhỏ vừa dùng một tay khác vén tóc mái đầy mồ hôi cho cậu, lộ ra đôi mắt khóc đỏ bừng.
"Không khóc được không? Nhé?" Cố Phán nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, hôn chóp mũi cậu, "Còn khóc nữa em bé cũng sẽ đau lòng."
Tống Quân không muốn để ý đến hắn, nhưng được ôm vào lòng như vậy lại không thể tránh đi, chỉ có thể siết áo Cố Phán, vùi đầu vào ngực hắn, từ chối giao lưu với hắn. +
Nước da^ʍ từ lỗ trước đã làm lỗ sau ướt mềm, nhưng Cố Phán vẫn lấy kem dưỡng thể ra bôi vào. Hắn vừa dùng ngón tay nới lỏng lỗ nhỏ đang khép lại, vừa đặt cằm ở đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói, "Vừa nãy con đá, anh thấy tay con."
Tống Quân bị ngón tay kia đâm nhẹ nhàng thở dốc, nghe thấy lời này mới phản ứng lại, khóc quá lâu làm yết hầu hơi khô, "Ưʍ... lúc nào thế?"
"Lúc anh xoa bụng em." Cố Phán vừa nói vừa nhét thêm một ngón tay, lỗ nhỏ bị nới căng.
Tống Quân không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng, lại không kiềm chế được tính tò mò, "Ha a... Ưʍ... trông thế nào..."
"Nho nhỏ, đáng yêu lắm." Cố Phán dừng một chút lại bổ sung một câu, "Giống em."
Tống Quân không chịu nổi những lời này của Cố Phán, mặt càng đỏ, tai cũng đỏ lên. Cậu nhanh chóng ngẩng đầu, dùng tay che miệng hắn, không cho hắn nói nữa.
Trong mắt Cố Phán tràn đầy ý cười, hắn rút ngón tay ra, giúp đỡ Tống Quân trở mình, cậu có thể nằm trong lòng ngực hắn. Hắn kề bên tai Tống Quân hỏi, "Anh đi vào được chưa?"
"Anh, anh còn hỏi cái gì? Còn không mau vào...A!"