Đừng Nói Nhảm Nữa

Chương 3

Tống Quân có sức khỏe tốt, trong lúc mang thai trừ thích ngủ thì không có bệnh trạng khác. Bụng cũng không to lắm, cho đến lúc sắp bảy tháng bụng mới to hơn chút, áo thun che là không nhìn ra được. Phiền nhất là quần trước kia cũng không mặc vừa, khóa kéo kẹt ở dưới bụng. Sau khi cậu có ý đồ cậy mạnh kéo khóa lên bị Cố Phán phát hiện, quần của cậu bị hắn đổi thành quần chun.

Tống Quân chê xấu không thích mặc, nói cái này có gì khác đồng phục lúc trước? Xấu không chịu được.

Cố Phán không nói lại câu gì, lại mua cho cậu một đống váy, nói không thích mặc quần thì mặc váy đi.

"Đàn ông con trai nào mặc cái này?! Cố Phán anh cố ý phải không?" hormone làm Tống Quân như pháo nổ, động một cái là nổ tung, phàm là có một chút không vừa ý là quậy tưng bừng.

Cố Phán không nói lời nào, duỗi tay cầm váy bị Tống Quân vứt lung tung, kéo cậu vào trong lòng dỗ dành: "Vậy không mặc cái này, mặc quần được không?"

Tống Quân bị lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, bỗng nhiên cảm thấy quần xấu xí cũng không phải không được, theo động tác của hắn ngây ngốc gật đầu. Lúc hoàn hồn, cái quần xấu xí kia đã ở trên người cậu.

"Má chứ, xấu thật đấy!" Nói thì nói vậy, Tống Quân cũng không cởϊ qυầи ra, vừa oán giận vừa lắc mông tìm một vị trí thoải mái trên đùi Cố Phán. Tuy rằng Cố Phán rất đáng ghét, nhưng vì con cậu vẫn ở cạnh hắn.

Đó là nhu cầu của con, có liên quan gì đến Tống Quân cậu đâu?

Thế là Tống Quân ngồi đến là càng yên tâm thoải mái. Chỉ là mang thai thời kỳ cuối, du͙© vọиɠ của cậu càng thêm mãnh liệt, mỗi ngày không biết thay qυầи ɭóŧ bao nhiêu lần, động tác hơi lớn một chút là phía dưới đã trở nên ướt đẫm, làm qυầи ɭóŧ có thêm một vệt ướt.

"Lại ướt?" Cố Phán thấy cậu ngồi không yên, thò tay sờ phía dưới, quả nhiên tay ướt.

Tống Quân vùi đầu vào cổ hắn, giọng điệu rầu rĩ, "Nhanh lên, đừng lần mần, ưʍ..."

Cố Phán cách qυầи ɭóŧ xoa xoa cho cậu, qυầи ɭóŧ cotton hút no nước trở nên hơi dính, vải dệt cọ xát thật mạnh môi âʍ ɦộ, âm đế ngượng ngùng nhanh chóng lòi ra, bị vải dệt cọ xát đến sưng to.

Lỗ nhỏ được đàn ông đút no mở ra cái miệng nhỏ, vải dệt cọ xát miệng lỗ non mềm, Tống Quân sướиɠ đến độ run rẩy, lỗ nhỏ lại phun ra chất lỏng, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không chặn được, chảy hết xuống lòng bàn tay Cố Phán.

"Ưʍ... anh nhanh... nhanh cắm vào đi..." Đã sớm hưởng cảm giác được lấp đầy, chỉ sờ thôi rất khó thỏa mãn được du͙© vọиɠ của cậu. Nhưng cố tình Cố Phán không muốn tiến vào, cho dù dùng ngón tay cũng chỉ cắm qua loa, đâm vào điểm G đưa cậu lên cao trào. Tống Quân nằm trên giường chủ động tách mông ra xin hắn, hắn cũng chỉ đâm dươиɠ ѵậŧ ở ngoài một chút, Tống Quân tức giận đến độ vừa rêи ɾỉ vừa mắng.

Cố Phán không để ý đến cậu, chỉ xoa lỗ nhỏ, dùng mấy ngón tay làm lỗ nhỏ vừa ướt vừa mềm, rút tay ra ôm cậu lên bàn làm việc.

Quần rộng thùng thình kéo một cái là xuống đầu gối, tư thế này Tống Quân không dễ dùng lực, chỉ có thể một tay ôm bụng, một tay chống trên bàn. Cố Phán giơ tay tách hai chân cậu ra, lộ ra lỗ nhỏ non mềm bị sờ đến chảy nước.

Qυầи ɭóŧ sũng nước dán chặt ở ngoài lỗ, phác họa ra hình dạng môi âʍ ɦộ đầy đặn, bị người nhìn chăm chú vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© làm Tống Quân cảm thấy xấu hổ, bản năng muốn khép đùi lại.

Cố Phán ngẩng đầu nhìn cậu, tháo kính trên mũi ra, hai tay nắm lấy đầu gối cậu mở rộng chân cậu ra.