Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 42: Đó không phải là hào phóng, là ngu ngốc

Nhóm nam thanh niên trí thức trên bàn cơm không biết tình huống, đại khái cho rằng cô ta vừa mới trở về còn nhớ nhà.

Trong lòng nữ thanh niên trí thức lại đều biết rõ lúc trước cô ta làm gì.

Nhìn dáng vẻ của cô ta, phỏng chừng kết quả không tốt lắm.

Trần Trung Hoa gọi hai người ăn cơm, bảo Triệu Hướng Đông đi phòng bếp lấy bát cháo khoai lang.

Lý Vĩnh Hồng ân cần rót nước nóng, lau băng ghế.

Triệu Mỹ Lệ cũng nhận mặt mũi của Trần Trung Hoa, ngồi xuống trước bàn dài.

Cháo khoai lang và rau dại, cô ta không nhúc nhích chút nào, uống chút nước nóng, ngây người nhìn mặt bàn, sắc mặt tái nhợt.

Sau khi ăn xong, Giang Thu Nguyệt về nằm dưỡng người, Lưu Ái Anh ngồi làm đế giày.

Hai người bọn họ ở bên cạnh nhìn Triệu Mỹ Lệ phát tính tình.

Tốt xấu gì cũng là sinh ra ở thư hương môn đệ, tức giận cũng sẽ không hét lớn, chỉ là cởϊ áσ khoác ném ở đầu giường, ngực phập phồng bất định.

Chuyện này làm cho mấy người Giang Thu Nguyệt thấy rõ vóc người của cô ta, cùng chiếc váy dài Bragi trên người cô ta.

Lưu Ái Anh bĩu môi, dùng ánh mắt nhìn Giang Thu Nguyệt chỉ cô nhìn xem kìa.

Giang Thu Nguyệt trốn trong chăn, chỉ lộ ra đầu và hai con mắt.

Vừa nhìn Lý Vĩnh Hồng giống như một người giúp việc bị Triệu Mỹ Lệ sai khiến lật hành lý, vừa lặng lẽ nhét táo đỏ quế viên vào miệng.

Lý Vĩnh Hồng bình thường nhìn là một người tựa như gỗ mục, không ngờ làm lính dưới tay của Triệu Mỹ Lệ thì rất tốt, chỉ đâu đánh đó.

Quả nhiên là Chu Du đánh Hoàng Cái, một vật giáng một vật.

Thời gian buổi chiều thanh nhàn, Lưu Ái Anh làm một đôi đế giày, Giang Thu Nguyệt vụиɠ ŧяộʍ ăn uống. Triệu Mỹ Lệ ngồi ngay ngắn ở cửa, bảo Lý Vĩnh Hồng sửa sang lại đồ đạc của hai chiếc rương da.

Khi hoàng hôn buông xuống, Triệu Mỹ Lệ khôi phục bộ dáng thanh cao bình thản.

Cô nghe ta Lý Vĩnh Hồng nói đến sữa lúa mạch nhà Giang Thu Nguyệt gửi tới uống rất ngon, xoay người từ trong rương xách ra một lon, để mọi người chia nhau uống.

Không đợi những người khác phản ứng lại, cô ta dường như tìm được chỗ phát tiết, lại lấy ra một đống đồ.

Một túi nhỏ bột ngô, đưa tới phòng bếp để buổi tối ăn.

Một hộp trà mạt, đưa cho đám nam thanh niên trí thức phòng đông đánh răng.

Một gói đường trắng và một khối vải màu xanh, đưa cho Lý Vĩnh Hồng, được cô ta yêu thích cất đi.

Ngay cả Giang Thu Nguyệt và Lưu Ái Anh cũng chia một ít đồ vụn vặt.

Giang Thu Nguyệt nhìn bánh đậu trên tủ, có hơi đờ dẫn, cô gái này là bị tình lang kí©ɧ ŧɧí©ɧ choáng váng sao?

Lưu Ái Anh lại vui vẻ nhận lấy, giống như kinh ngạc trên mặt cô ấy lúc trước chưa từng xuất hiện.

Cô ấy vỗ vỗ tay Giang Thu Nguyệt, bảo cô nhận lấy, đừng ngốc ngại ngùng không dám lấy.

Lặng lẽ nói thầm với Giang Thu Nguyệt, nói những thứ này bình thường các cô ấy chưa từng thấy qua chút nào, đều bị Triệu Mỹ Lệ chuyển tay đưa cho tên mặt trắng.

Hiện tại phỏng chừng người ta bị nhà tên mặt trắng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bằng không làm sao có thể đưa đồ vật mang đến cho người trong lòng cho bọn họ hết.

Chẳng qua, đồ đạc cho ra ngoài cũng không phải sẽ lấy được về, Triệu Mỹ Lệ đừng có chuyện phản ứng lại sau đó lại lau mũi khóc.

Giang Thu Nguyệt yên lặng không nói gì, ai cũng nói cô thật sự hào phóng, lại không phải là dáng vẻ hào phóng của Triệu Mỹ Lệ khi lấy đồ của mình.

Đó không phải là hào phóng, là ngu ngốc.

Cô cất hộp bánh đậu vào tủ, tạm thời để đó trước.

Lưu Ái Anh tuân thủ ăn vào miệng mình mới xem như của mình, mở túi giấy ra, bỏ nửa gói kẹo xuống bụng.

Vỗ vỗ bụng, nói cảm ơn đồng chí Triệu đã cho cô ấy ăn no một bữa, đồng chí Triệu thật sự là một đồng chí tốt hào phóng khó có được.

Giang Thu Nguyệt giật giật khóe miệng.

Lúc hai người gặp mặt bất hòa, sau khi ăn lại nói lời này làm sao nghe như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ vậy.

Có lẽ là bình thường trong lời nói đã quen thói, khi Lưu Ái Anh và Triệu Mỹ Lệ nói chuyện khó tránh khỏi sẽ có mùi thuốc súng.

Triệu Mỹ Lệ không biết có nghe ra hay không, căn bản không để ý tới cô ấy.

Bữa tối tương đối tốt hơn nhiều, dù sao cũng có đồng chí Triệu "tài trợ".

Cháo sắn dây và bột mì ngô.

Giang Thu Nguyệt đã quen với thức ăn thô ráp ở đây, ăn sạch sẽ phần ăn của mình.

Trở về phòng còn uống sữa lúa mạch, giấu mọi người sửa soạn quần áo, thực tế là đang bổ sung thức ăn cho mình.

Trước đó đã phát hiện nguyên thân quá gầy, mười lăm tuổi còn chưa phát triển, cả người không được hai lượng thịt.

Gần đây tuy rằng ăn riêng tốt hơn chút, nhưng lại phải xuống ruộng làm việc, vẫn không lớn được bao nhiêu.

Cho nên cô ở bên ngoài ăn ít, tự mình lén trợ cấp thì không ai phát hiện.

Thừa dịp nông nhàn, Giang Thu Nguyệt quyết định dưỡng người cho tốt, thân thể là vốn liếng cách mạng, không có sức khỏe, nói gì khác cũng là uổng phí.