Lưu Vĩnh Hồng thở dài, cảnh cáo cô lần này xem như xong, lần sau ngàn vạn lần đừng làm như vậy.
Người trong thôn có thiếu đồ ăn thì thanh niên trí thức có thể không thiếu à? Nhà dân làng không nấu ăn còn có thể tìm ra mấy đồ ăn được. Lên núi xuống sông tìm đồ ăn, trong đại đội sẽ không nói gì.
Nếu Thanh niên trí thức dám trắng trợn đi lấy đồ lâm sản hay xuống sông bắt cá, bí thư thôn lập tức dẫn người tới phê bình bọn họ, có tin hay không!
"Đứa nhỏ đòi ăn, đòi được sẽ còn tới đòi, không dứt được." Lý Vĩnh Hồng cảm thấy tính cách Giang Thu Nguyệt quá mềm mại, còn có hơi ngốc.
Giang Thu Nguyệt khiêm tốn nhận dạy dỗ, tỏ vẻ sau này sẽ chú ý hơn chút.
Trời mưa rất lâu, một cuốc đi xuống đào ra hố nước nông.
Giang Thu Nguyệt bệnh nặng mới khỏi, trên cổ tay không có sức, kéo dài nửa ngày cũng không đi được mấy bước.
Cô đứng thẳng dậy nhìn, phát hiện thế mà đồng đều, có rất nhiều người ở cùng một đường với cô, tất cả mọi người đều đói tới không có sức lực.
Một trận gió thổi qua, xen lẫn không khí ẩm ướt, chung quanh nhất thời vang lên một hồi tiếng ho khan.
Nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, có người ngất xỉu, ngã xuống đất. Cuốc ở ngay bên cạnh mặt, thiếu chút nữa dập đầu vào.
"Đây là người thứ mấy rồi?" Lưu Ái Anh ở một bên thổn thức.
Lý Vĩnh Hồng không nhìn xung quanh, vùi đầu cuốc đất, tiếp lời, người thứ năm.
Người thứ năm đói tới ngất xỉu.
Ăn không đủ no thậm chí không được ăn, còn phải làm việc mỗi ngày, vừa mệt vừa đói, lớn tuổi sẽ không kiên trì được.
Người ngất xỉu được đưa đến trạm hợp tác y tế trong thôn, bác sĩ già chỉ nói khí huyết hai lỗ cần bổ sung.
Nhưng mà nhà dân bình thường nào có thứ tốt để ăn.
Trải qua việc này, buổi sáng hoàn thành lượng nhiệm vụ, thanh niên trí thức nhóm kết bạn trở về ăn cơm.
Sau cơn mưa, các loại rau dại mới vừa mọc lên, vẫn chưa thể ăn, bữa trưa chỉ có cháo.
Mười người một người một chén cũng là lượng không nhỏ, một túi cám ngô đã hết một nửa.
Lúc đi làm không thấy Lâm Văn Thanh, hỏi Lưu Ái Anh mới biết gần đây anh ta và Cao Vân Mai thành đôi, không biết có phải đang là đối tượng hay không.
Buổi tối trước khi nấu cơm Lâm Văn Thanh trở về, trên tay cầm khoai lang khô nhai nhai, trong túi phình to, nam thanh niên trí thức nhìn thấy rất hâm mộ.
Giang Thu Nguyệt âm thầm nghĩ, tên này sẽ không muốn ăn cơm mềm chứ?
Cô lắc đầu, mặc kệ mèo đen mèo trắng, có thể lấy được thức ăn lấp đầy bụng chính là bản lĩnh rồi.
Lúc sắp ngủ, cửa chính khu nhà Thanh niên trí thức đột nhiên bị gõ bộp bộp liên tục, người tới rất gấp gáp.
Trần Trung Hoa chạy tới mở cửa, phát hiện đội trưởng Liễu Kiến Quốc đang đứng ở ngoài cửa, thở hồng hộc nói muốn tìm Giang Thu Nguyệt.
Ban đêm Liễu Kiến Quốc đột nhiên đến thăm khu nhà Thanh niên trí thức, điểm danh tìm Giang Thu Nguyệt.
Trần Trung Hoa không rõ, mở cửa muốn cho ông ấy vào nói, bị ông ấy xua tay từ chối, thoạt nhìn có chuyện rất gấp gáp.
Giang Thu Nguyệt nghe được động tĩnh, khoác áo khoác đi ra, may mắn cô còn chưa ngủ.
Liễu Kiến Quốc chờ cô đi ra, xoa xoa tay bất chấp hàn huyên, hỏi trong tay cô có thuốc không.
Trần Trung Hoa và Giang Thu Nguyệt đồng thời sửng sốt, thuốc? Thuốc gì?
"Bì Đản lạnh quá mức, bác sĩ chân đất nói chỗ cô có thuốc, bảo tôi tới hỏi thử." Liễu Kiến Quốc nhíu mày giải thích, trên khuôn mặt đỏ bừng là một mảnh lo lắng.
Nói đến đây, Giang Thu Nguyệt đã hiểu được thứ ông ấy muốn đại khái là tây dược trên tay cô.
Nhưng mà thuốc cảm không thể uống lung tung, Giang Thu Nguyệt hỏi Liễu Kiến Quốc, biết được bác sĩ chân đất trước mắt đang ở nhà ông ấy, lúc này quyết định cùng anh đi qua xem thử.
Giang Thu Nguyệt vội vàng trở về phòng lấy túi vải, Lưu Ái Anh và Lý Vĩnh Hồng không rõ nguyên nhân nhìn cô chạy về lại vội vàng đi ra ngoài.
Trần Trung Hoa kiên trì đi cùng, ba người đạp ánh trăng sải bước đi nhanh, từ bên cạnh thôn chạy tới nhà đội trưởng thôn.
Những ngôi nhà gạch ngói xanh trong đêm tối lộ ra chút ánh sáng, vào cửa nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt của bóng đèn nhỏ trong phòng.
Trong phòng có vài người, bác sĩ chân đất ngày đó thăm khám cho Giang Thu Nguyệt cũng ở đây.
"Thế nào rồi?" Liễu Kiến Quốc vào cửa đã hỏi, con trai đội trưởng nói còn đang ho ra máu, không hạ sốt được.
Trong phòng truyền đến một hồi tiếng khóc và tiếng ho khan không ngừng của trẻ con, con dâu đội trưởng vừa chăm sóc con trai vừa lau nước mắt.
Bác sĩ chân trần đang lật hộp thuốc của mình, là thuốc đông y Trung Quốc, nhưng thuốc đông y Trung Quốc cần phải được nấu chín, hiệu quả lại chậm.
Giang Thu Nguyệt nghe ông ấy nói Bì Đản đã ho khan mấy ngày, lúc đầu không để ý, chờ sốt nặng mới đến trạm y tế lấy thuốc uống.
Ai ngờ tối nay đột nhiên ho khan không ngừng lại, còn nôn ra máu.
Tác giả có một điều để nói: Khi còn nhỏ, đứa trẻ hàng xóm được cho bất cứ thứ gì ngon, thì nó sẽ đến liên tục vào lần khác để đưa tay yêu cầu, đây là "Diều hâu đòi đồ ăn".
Nữ chính không phải thánh mẫu tâm, chỉ là vừa mới từ hiện đại bình yên tới, lại vì tránh bị người nhà nguyên chủ phát hiện manh mối mà lập tức xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, còn chưa tiếp xúc quá nhiều tới sự đói khát và hắc ám, cho nên cơ bản vẫn là thái độ bàng quan và thương hại, hào phóng cho đồ ra ngoài là vì những thứ đó không phải thứ cô để ý, mà người bên ngoài lại rất cần, nghĩ thử nếu như ở hiện đại mình ăn thịt uống canh trên tay còn có đồ ăn vặt còn không muốn ăn, mà bên cạnh có một đứa nhỏ đang ăn xin sắp chết đói...
Đồ đạc trong không gian mới là thứ nữ chính coi trọng, là thứ cô dựa vào.
Sau này cô sẽ dần dần thay đổi, hòa nhập vào thời đại đó!