Trần Trung Hoa làm mẫu vài lần, thật ra chỉ là cuốc đất lật đất, cuốc xốp đất thổ nhưỡng, chia thành lũng để gieo hạt giống.
Cụ thể trồng gì trồng thế nào, Giang Thu Nguyệt không biết, cô bắt chước động tác cuốc đất của người khác, lại hạ chút sức lực là được.
Về phần chân trước cung chân sau đạp gì đó, không tồn tại.
Thành thật cuốc một lúc lâu, Giang Thu Nguyệt đứng dậy lau mồ hôi.
Tuy rằng mới tháng ba, nhưng công việc mặt hướng về phía đất vàng lứng hướng lên trời cũng quá mệt mỏi, làm một hồi mồ hôi nóng chảy đầm đìa.
Đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh đều là người đang làm việc, cũng có người đứng lên uống nước lấy mũ rơm quạt gió, các loại biến tướng nghỉ ngơi.
Một mảng lớn màu xám lam đen, cũng nhìn không ra ai là ai, Giang Thu Nguyệt muốn tìm ra người cũng khó.
Nam chính trong sách là một thanh niên văn nhược quanh năm mặc áo sơ mi trắng quần đen, trong sách miêu tả ngũ quan thanh tú vóc người có hơi cao, có xưng hô mạch thượng nhân trung như ngọc.
Cũng không biết cụ thể có bộ dạng gì, khiến nguyên chủ sau khi được cứu một lần đã vừa thấy đã yêu, tình nguyện đưa lương thực và thuốc bổ, cuối cùng mất cả tiền lẫn mạng.
Khi Giang Thu Nguyệt xuyên qua, thời gian khá sớm, nên không biết chuyện anh hùng cứu mỹ nhân kia còn sẽ xảy ra hay không.
Lúc này, Lưu Ái Anh vừa cuốc vừa cọ xát bên cạnh Giang Thu Nguyệt, hỏi nàng, "Ai, có đi giải quyết không?”
Giang Thu Nguyệt uống một ngụm nước, vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn nàng muốn nói lại thôi nháy mắt, giống như có việc?
Lập tức gật gật đầu, bị đối phương lôi kéo xuyên qua bờ ruộng, đi đầu đâm vào rừng cây bên cạnh cánh đồng.
Hai người đi sâu một đoạn, Lưu Ái Anh tùy tiện tìm một bụi cỏ rậm rạp giải quyết tại chỗ, Giang Thu Nguyệt tỏ vẻ không chịu nổi, đứng bên ngoài cho cô ấy tự nhiên.
Nghe cô ấy ở bên trong vừa giải quyết lẩm bẩm vừa hỏi, "Đồng chí Giang, cô có mang theo nhiều kem bách tước linh không? Tôi muốn đổi một hộp với cô.”
Giang Thu Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới cô ấy lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Đối phương lại oán giận dầu ngao quá nhờn, mùa xuân bôi lên mặt không thoải mái lại khó coi, cả khuôn mặt đầy dầu dưới ánh mặt trời chiếu xuống quả thực rõ đến từng lỗ chân lông và vết đen sạm thô ráp.
Cô ấy thà lấy ra một ít tiền và phiếu mua một hộp, có thể sử dụng cả mùa xuân và mùa hè.
Giang Thu Nguyệt nhìn vào không gian, nhìn qua thì có khá nhiều, lúc tới mẹ Giang nhét thêm hai hộp ở trong túi.
Bản thân cô cũng đã chuẩn bị các sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm khác trong không gian, chẳng qua hiện tại không thích hợp để dùng.
"Vậy tôi cho cô một hộp, dù sao tôi cũng không dùng thương hiệu này." Chờ sau này có cơ hội có thể lấy kem bông tuyết trong không gian ra, Giang Thu Nguyệt nhớ rõ thứ kia vào lúc này rất thịnh hành.
Lưu Ái Anh xách quần đi ra, vẻ mặt vui mừng vì tâm nguyện đạt được.
"Tôi dùng phiếu vải đổi với cô, phiếu lương vẫn nên để cứu mạng."
Cô ấy có chủ ý khá tốt, phiếu vải bình thường đều theo tiêu chuẩn mấy thước, đưa đến tay có thể làm gì, tích góp một năm cũng chưa đủ làm một thân quần áo.
Phiếu lương không thể dùng, chờ khẩu phần ăn hết thì sẽ là đồ cứu mạng.
Giang Thu Nguyệt cười cười không lên tiếng, cô trông giống như người thiếu vải sao? Cô lại không ngốc, sẽ không để người ta chiếm lời.
"Ai trời, tôi lại thêm một hào tiền, toàn bộ phiếu vải trên tay đều đưa cho cô!" Lưu Ái Anh cắn răng bổ sung.
Giang Thu Nguyệt ngẫm lại có thể tích góp phiếu vải lại để dự phòng, hơn nữa Bách Tước Linh ở địa phương nhỏ tuy rằng quý trọng khó có được, nhưng ở thành phố lớn dùng phiếu và vài hào là có thể mua được.
"Được rồi, trở về đổi cho cô." Cô gật đầu đồng ý.
Lưu Ái Anh vui vẻ, kéo tay cô đi về, còn nhắc nhở cô làm việc không thể cứ miệt mài mãi được, bằng không sẽ mệt chính mình, cũng hao tổn lương thực của mình.
Thật ra tất cả mọi người đều đang lần lữa chậm rãi làm việc, ăn cũng không ăn đủ no, chỗ nào còn có sức lực làm việc. Đội trưởng đến trước mặt thì cuốc vài cái, người vừa đi lập tức tùy tiện ứng phó.
Giang Thu Nguyệt: "..." Thì ra có loại thao tác này!
Kinh nghiệm không tốt này, cô gật đầu để tỏ vẻ cô đã học được.
Hai người nói chuyện lặng lẽ, vừa mới trở về vài bước, đột nhiên nghe được bên kia có động tĩnh.
Ánh mắt Lưu Ái Anh sáng ngời, nháy mắt ra hiệu cho Giang Thu Nguyệt đuổi theo.
Giang Thu Nguyệt cảm thấy không giải thích được, lại không muốn trở về một mình, lập tức nhẹ nhàng đuổi theo.
Trong phút chốc nghe thấy tiếng nói chuyện, tựa như một nam một nữ.
Trong đầu Giang Thu Nguyệt trong nháy mắt hiện lên các loại tiểu thuyết nông thôn khá tục trong những cánh đồng ngô, lấp đầy một đống trong đầu.
Lưu Ái Anh ở phía sau bụi cây lặng lẽ dọn ra một góc để nhìn, thất vọng nhỏ giọng nói, "Còn tưởng rằng gặp phải con sóc hay gà rừng gì đó, kết quả là tên mặt trắng nhà bí thư đang hẹn hò với người khác.”
Cô ấy vừa nhắc tới mặt trắng, Giang Thu Nguyệt nhớ tới một người, nam chính trong chuyện!
Cô ở phía sau nhân cơ hội nhìn trộm qua, mạch thượng như ngọc ở đâu vậy, cô không nhìn ra.