Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 13: Dùng bữa

Giang Thu Nguyệt theo bản năng muốn móc ra chén Khang sư phụ để đổ nước sôi ăn, cũng may lập tức phản ứng phanh động tác lại.

Túi lương khô Giang Hạ Nhật trước khi đi nhét cho cô ở ngay phía gần bàn chân cô, kéo dây thừng ra ngoài, lớp cùng là một hộp cơm bằng nhôm.

Trong này đều là đồ mẹ Giang chuẩn bị, cũng không biết có thứ gì.

Giang Thu Nguyệt mở hộp cơm ra phát hiện có hai hàng sủi cảo bằng nhau, đã hấp chín.

Vừa mở nắp hộp ra, một mùi hương đã bay ra.

Thơm ngon! Hẳn là nhân trứng, còn cho dầu mè thơm vào.

Cô đặt hộp cơm lên bàn nhỏ trước mặt, đưa tay vào trong túi lấy ra một đôi đũa, ngẩng đầu lại phát hiện hai đôi mắt đối diện gắt gao nhìn chằm chằm sủi cảo trong hộp cơm.

Đối với Giang Thu Nguyệt mà nói, bánh bao vỏ trắng trứng gà nhân hành, cho dù nhỏ dầu thơm cũng là đồ ăn chay, rất bình thường.

Nhưng hai người đối diện kia lại rất thèm ăn, sủi cảo bột mì ngô bình thường bọn họ đều phải tới ngày lễ mới được ăn, huống chi là sủi cảo trứng gà làm từ bột mì trắng?

Đó là lương thực tinh!

Từ khi ngửi thấy mùi thơm họ đã bắt đầu chảy nước miếng, mắt nhìn chằm chằm cũng thấy không đủ.

Đây là tình huống Giang Thu Nguyệt không nghĩ tới, nhưng cất lại cũng không kịp, dứt khoát trực tiếp ăn luôn.

Mẹ Giang thật sự bỏ hết vốn liếng, sủi cảo không lớn, từng ngụm từng ngụm ăn rất có vị.

Nhưng tầm mắt của hai người đối diện quá sáng chói không thể bỏ qua, nhìn cô tới mức không ăn nổi.

"Khụ, mẹ tôi làm, các ngươi có muốn nếm thử không?” Ý đồ của đối phương quá rõ ràng, cô dứt khoát trực tiếp hỏi, bằng không bữa cơm này đừng nghĩ được ăn ngon.

Quả nhiên sau khi cô hỏi, hai người không nói lời nào đã phát ra hào quang hân hoan, vừa nói sao có thể ăn linh tinh, vừa nói nhanh chóng nhận sủi cảo cô gắp qua.

Hai người vừa khẩn cấp lại cố gắng duy trì thể diện, sau khi nếm xong nói thẳng rất ngon, khen mẹ Giang có tay nghề tốt, còn khen cô, "Đồng chí Giang, cô thật sự là một người hào phóng.”

Cho hai người kia, Giang Thu Nguyệt vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cũng không thể một mình bỏ sót anh được.

"Bành Kính Nghiệp, anh muốn nếm thử một ít không?” Đẩy hộp cơm về phía anh, còn một hàng ở bên trong.

Vốn tưởng rằng anh sẽ khách khí, kết quả anh bình tĩnh nhìn cô, rồi đưa tay rút đũa trên tay cô, bưng hộp cơm lên, ném sủi cảo vào trong bụng.

Sau khi Giang Thu Nguyệt sững sờ nhìn thì có hơi muốn cười, Vương Hiểu Hồng và Lâm Văn Thanh đối diện trợn mắt há hốc mồm.

Vương Văn Thanh thấy Giang Thu Nguyệt không tức giận, chậc chậc chép miệng không lên tiếng.

Vương Hiểu Hồng biết rõ ràng mình là người ngoài, lại đau lòng lương thực, thấy vậy khuyên nhủ, "Chiến sĩ Bành, đó là bữa cơm tối của đồng chí Giang đấy, anh có thể để lại cho cô ấy một ít.”

Sủi cảo bột mì trắng rất ngon đó, cô ấy nhìn Bành Kính Nghiệp giải quyết xong thì không khỏi lộ vẻ mặt đáng tiếc.

"Hơi lạnh." Bành Kính Nghiệp ăn xong còn bình luận.