Thấy Mùa Xuân

Chương 15: Chỉ biết giả bộ đáng thương

Tóc của Nguỵ Thanh Việt đã dài vượt quá tiêu chuẩn nhà trường, giáo viên chủ nhiệm nhẹ nhàng nhắc nhở cậu, em nên cắt tóc đi.

Chất tóc cậu rất đẹp, đen bóng bồng bềnh, từ xa nhìn lại trông đủ kiểu. Nguỵ Thanh Việt đến một cửa hàng nhỏ cắt tóc, kiểu 10 tệ một lần, rất đơn giản, cắt sửa tuỳ ý, không cắt ngắn quá, kiểu trông giống như minh tinh Hong Kong thập niên 1990.

Nam sinh có một chiếc áo sơ mi màu đỏ gạch, phong cách retro, phối với một chiếc áo khoác, giống như một cây xương rồng diễm lệ, cái vẻ này ở trường của cậu trông vô cùng lố. Bởi các bạn trang lứa không ai mặc vậy cả, giáo viên có gặp cũng không biết nói gì, Nguỵ Thanh Việt là hạng nhất, bố cậu lại là doanh nhân nổi tiếng trong vùng, thường xuyên tài trợ nhà trường, là kiểu người thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên bảng tin ấy. Để cậu tự tung tự tác, về cơ bản thầy cô đã nhắm mắt làm ngơ lắm rồi.

Cho đến khi cậu đang hút thuốc ngoài ban công thì bị dì quản lý kí túc kiểm tra đột xuất phát hiện, dì nhìn thấy kiểu ăn diện đấy của cậu, lại thấy cậu trông đẹp trai, liền kết luận rằng cậu là loại trẻ con không chịu học hành chỉ biết yêu đương, nên hết lời khuyên bảo.

Lúc đó trời trong xanh, ánh mặt trời chói chang, nhưng gió vừa khô lại vừa lạnh, thối tóc cậu bay che mắt, thỉnh thoảng lộ ra hai tròng mắt dựng đứng, trông như mây che mặt trời. Dì liếc nhìn Nguỵ Thanh Việt, hận không thể đem cái đầu cậu cắt trọc hết đi.

Cậu bị giáo huấn ở ban công, cũng từ lần này kí túc xá nữ đối diện mới phát hiện hoá ra Nguỵ Thanh Việt A1 sống ở tầng này. Mọi người xúm xít ngoài ban công xem, bàn tán sôi nổi: "Là Nguỵ Thanh Việt kìa!". 𝖳ru𝓎ện‎ ha𝓎?‎ 𝖳ìm‎ nga𝓎‎ 𝒕rang‎ chính‎ (‎ 𝖳Ru𝘔𝖳R𝖴Y𝔢‎ 𝘕.V𝘕‎ )

Nói cũng kì, các bạn lại không đi bàn tán cô gái xinh đẹp kia mặc bộ cánh xinh đẹp nào, mà lại đi theo dõi cậu. Nguỵ Thanh Việt thường xuyên không mặc đồng phục, kiểu tóc của cậu, quần áo của cậu, đều trở thành tâm điểm của các bạn học nói sau lưng, các bạn nữ đều nhất trí rằng hạng nhất thật ra khá là hào nhoáng.

Thế thì mọi người cũng hiểu lầm Nguỵ Thanh Việt rồi, cậu luôn là kiểu thấy cái gì thuận mắt thì mua, thích mặc gì thì mặc, cậu không phải vì để thu hút sự chú ý của người khác, một chút ý nghĩ như thế cũng không có.

Vương Kinh Kinh cứ mong chờ sẽ có thể thấy vẻ tã tượi như cho' ở phòng nam đối diện, tiếc là mãi vẫn không có, trên ban công quần áo nam treo phấp phới, cũng có người mặc loại quần xì trông như cái rẻ rách lại còn to rộng thùng thình, cũng ở đó bay phấp phới, các bạn nữ vô tình liếc thấy không nhịn được phàn nàn vài câu, thế mà lại có cả mấy loại màu đỏ tươi, càng khiến người khác chóng mặt hơn.

Cô kéo Giang Độ thích thú dựa vào lan can ngắm nhìn Nguỵ Thanh Việt, trên ban công là tiếng cười nói vui vẻ của các bạn nữ, ánh mắt Giang Độ lẫn vào ánh mắt tò mò của mọi người, thản nhiên hiếm thấy, cô lặng lẽ nhìn cậu, mặt khẽ nhăn lại.

Tính kỹ lại thì từ sau khi người kéo cờ được luân chuyển sang lớp khác, cơ hội cô nhìn thấy Nguỵ Thanh Việt của cô gần như bằng không. Mỗi lần đi qua A1, cô muốn giả vờ vô tình liếc vào tí, nhưng liếc quá nhanh, cũng không phân biệt được ai với ai, nên Giang Độ không còn cách nào chỉ đành phải thu ánh mắt lại.

Thì ra cách nhau một bức tường, muốn tình cờ gặp cũng khó thế.

Các bạn nữ đều khoác áo len dày cộp, cứ ba ngày không khí lạnh lại ghé thăm hai lần, sợ bị đông cứng, áo phao như dính chặt vào người. Nguỵ Thanh Việt luôn mặc rất mỏng, cậu còn mặc một chiếc sơ mi, bên ngoài khoác áo khoác bò như bị giặt phai trắng cả rồi, trông như không biết lạnh là gì.

Trương Hiểu Tường ở ban công bên cạnh, cách phòng ngủ Giang Độ cũng gần, các bạn nữ hai kí túc vươn người bàn tán, nói về Nguỵ Thanh Việt, gì mà bạn nữ lớp nào lại theo đuổi cậu rồi, gì mà cậu ấy trông tây quá, gì mà cậu ấy cá tính quá, linh tinh lộn xộn một hồi, Trương Hiểu Tường bỗng nói:

"Các cậu thật sự xem thường cậu ấy rồi, Nguỵ Thanh Việt là người có chí lớn, muốn ra nước ngoài học chuyên sâu hơn. Hơn nữa cậu ấy cũng không phải người cố ý giả cool giả ngầu, thế thì trẻ con quá."

Tiếng ồn ào im lặng trong giây lát, mọi người đều biết Trương Hiểu Tường có quan hệ tốt với cậu, bạn cấp hai, có thể hỏi bài xuyên lớp, giống như Trương Hiểu Tường mới càng có tư cách đánh giá Nguỵ Thanh Việt, còn bọn họ chỉ mãi mãi có những suy nghĩ hời hợt về cậu ấy.

Giang Độ cảm thấy trái tim mình như co lại, hết sức chăm chú hi vọng Trương Hiểu Tường có thể nói thêm chút về cậu, về Nguỵ Thanh Việt mà bọn họ không biết. Tất cả không khí đều ngưng đọng, tất cả tiếng gió đều dư thừa, cô chỉ muốn nghe rõ từng chữ trong miệng Trương Hiểu Tường, tất cả mọi thứ về cậu ấy.

Hi vọng sớm tiêu tan, Trương Hiểu Tường chỉ nói đến đây, nghĩ chắc chỉ muốn minh oan giúp cậu, nhưng không nguyện ý muốn nói thêm gì. Một cảm giác thất vọng nhàn nhạt chợt xoẹt qua tâm trí, Giang Độ thất thần nhìn Trương Hiểu Tường, lại bị Trần Tuệ Minh nhìn thấy, khi mọi người rời đi cô nói với Trương Hiểu Tường:

"Trưởng phòng, tớ cảm giác Giang Độ có chút ghen tị với cậu."

Vừa mở miệng, Trần Tuệ Minh liền nhớ tới ánh mắt cử chỉ của Vương Kinh Kinh khi mắng cô lúc đó.

Trương Hiểu Tường hơi sững người, lập tức cười hỏi: "Cái gì?"

"Lúc cậu nói về Nguỵ Thanh Việt, cô ấy cứ dùng ánh mắt kì quái nhìn chằm chặp cậu, dù sao cũng cứ sao sao ấy," Trần Tuệ Minh nhìn Trương Hiểu Tường nịnh hót, "Thành tích cậu tốt thế, bố mẹ lại giỏi, thật ra bị người khác ghen tị cũng không có gì lạ."

"Chắc là cậu nghĩ nhiều rồi, lúc tớ nói Nguỵ Thanh Việt, mọi người đều nhìn tớ mà, phải không?" Trương Hiểu Tường rất ngắn gọn, trong lòng như tấm gương vậy, cô đương nhiên còn nhớ Trần Tuệ Minh từng có mâu thuẫn với Giang Độ Vương Kinh Kinh.

Trần Tuệ Minh bỗng chốc đỏ mặt lúng túng, chỉ đành bổ sung: "Vậy có thể do tớ nghĩ nhiều thật rồi, cậu nói đúng, quá nhiều người thích Nguỵ Thanh Việt, Vương Kinh Kinh còn viết thư tình cho cậu ấy. Nhưng chắc chắn Nguỵ Thanh Việt không để ý cậu ấy đâu."

Trương Hiểu Tường cười, không tiếp lời.

"Trưởng phòng, cậu đã báo cáo tiết mục cho hội diễn tết Dương chưa?" Trần Tuệ Minh vẫn tìm chủ đề hỏi, bầu không khí kì lạ mất tự nhiên, cô lại hỏi.

Trương Hiểu Tường gật đầu: "Báo rồi, không biết có được duyệt không." Cô không những đã báo cáo tiết mục, mà còn kéo theo Nguỵ Thanh Việt, cô biết Nguỵ Thanh Việt có chơi nhạc cụ, hai người cùng biểu diễn một tiết mục, vẫn rất là có ý nghĩa. Nhiều năm sau nhìn lại, đây là quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp thuộc về riêng cô và Nguỵ Thanh Việt.

Thay vì nói là thích Nguỵ Thanh Việt, không bằng nói là ngưỡng mộ cậu, Trương Hiểu Tường từ nhỏ đến lớn luôn tuân theo quy tắc, vẫn luôn là "con nhà người ta", chuyện gì cô cũng hoàn hảo, gần như chẳng mấy khi phạm lỗi, là một học sinh gương mẫu tiêu chuẩn - thành tích ưu tú, đoàn kết bạn học, yêu lao động. Nguỵ Thanh Việt trước giờ không như vậy, cậu là người có thành tích tốt trong một đám người, thực ra ai cũng ngưỡng mộ cậu, chỉ cần từng làm bạn học với cậu, không ai có thể phớt lờ được Nguỵ Thanh Việt.

Cái tuổi này đang là thời kì hình thành bản thân nhanh chóng, ai cũng muốn khác biệt, hoặc là nói, cảm thấy bản thân rất đặc biệt. Đợi nhiều năm sau nhìn lại, thật ra thanh xuân mỗi người đều như nhau, nội tâm thăng trầm, tâm tư thay đổi, đợi bị xã hội vả mặt đủ rồi, những thứ đó cũng phai nhạt dần, mới ngỡ ngàng với dáng vẻ mình đã từng có. Tuổi trẻ thật tốt, chỉ là có nhiều người đang ở tuổi thanh xuân mà lại không trân trọng, đến lúc hoang mang ngỡ ngàng thì cũng đã già rồi.

Nguỵ Thanh Việt chưa từng nghĩ về sự khác biệt, chỉ là sự tồn tại của cậu đã là duy nhất rồi. Dì quản lý kí túc tìm thấy giáo viên chủ nhiệm A1, chủ nhiệm chỉ biết cười bất lực, nói rằng sẽ dạy dỗ cậu thật tốt. Bọn con trai trong phòng thì đang nói về các bạn nữ, chê bọn họ mê trai, nhìn thấy Nguỵ Thanh Việt cứ như là truy tinh vậy. Giữa các bạn nam cũng có chút chua ngoa tinh tế, ví dụ như Nguỵ Thanh Việt hay nhận được thư tình, các loại quà tặng, cái gì mà lọ thuỷ tinh ngôi sao, socola, bánh quy tự làm, CD, mấy thứ nhìn là thấy tâm tư khéo léo của các bạn gái. Mấy thứ này đều thuộc về Nguỵ Thanh Việt cả, các bạn nam ăn đồ Nguỵ Thanh Việt ném qua sẽ pha trò nửa đùa nửa thật, nhưng cũng không phải chuyện to tát gì.

Buổi chiều sau khi đến lớp, ba phút nhiệt tình của Vương Kinh Kinh lại nổi lên, cô lẩm lẩm: "Aiz, thật hi vọng Nguỵ Thanh Việt sẽ hồi thư, thật muốn biết cậu ấy hồi âm sẽ viết cái gì! Aiz,aiz..." Một lần hát ba lần ngâm "Aiz" không ngừng, thật ra đã rất lâu không viết thư cho Nguỵ Thanh Việt rồi, cậu không hồi âm thì ai có cách gì được.

Đặc biệt là sau kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh là một mạch đến tết Dương lịch, giữa khoảng này cả tháng 11 tháng 12 đều không có ngày nghỉ nào. Vương Kinh Kinh cảm thấy buồn chán, một mình buồn chán muốn "n*ng", đây là điều Lâm Hải Dương không biết xấu hổ nói đó, khi Giang Độ lần đầu tiên nghe thấy, hoàn toàn chết lặng.

Nhưng cũng khâm phục kiểu gì ấy, rằng lời thô tục như thế của Lâm Hải Dương lại... phù hợp với tuổi mới lớn?

Vương Kinh Kinh chuyện cũ nhắc lại, không biết tại sao, Lâm Hải Dương phía sau như mọc thêm tai lừa, cộng thêm đôi mắt cười sáp lại, hỏi hai người có phải đang bàn bạc mê Nguỵ Thanh Việt như nào không?

"Liên quan gì đến cậu!" Câu cửa miệng của Vương Kinh Kinh chính là như này, cô cùng các bạn nam quan hệ rất tốt, hoà nhập, trừ Trương Hiểu Tường ra thì cô cũng là cô gái rất được hoan nghênh, cô tính khí đàn ông, tính cách trong mắt các bạn nam lại khá mơ hồ.

Ồn ào nhốn nháo, Trần Tuệ Minh âm thầm nhìn về hướng bọn họ, khoé miệng lộ lên nụ cười khinh thường, Vương Kinh Kinh là đồ ngốc, Giang Độ thích tỏ vẻ yếu đuối, thật đúng là trời sinh một cặp bạn thân chó chết mà.

Bởi vì sắp cuối tuần, lại cộng thêm gần tết Dương rồi, lòng người dao động, mọi người đều không thể yên tĩnh được, ban cán bộ lớp bàn bạc bố trí lớp học như nào, ai chủ trì, nối từ viết ra nào, âm thanh thì sao mượn loa của ai... Chỉ có Giang Độ yên lặng nằm xuống đống bài tập chất như núi, bắt đầu viết thư.

Cô muốn nói trước với Nguỵ Thanh Việt trong thư một câu "Chúc mừng năm mới".

Chỉ là chút tâm nguyện nhỏ nhoi đơn giản vậy thôi.

"Giang Độ?" Trương Hiểu Tường qua tìm cô, Giang Độ bị doạ sợ tới mức toàn thân cứng đờ, não như bị gỉ sét, vừa dừng bút, cô vô thức kéo tập bản đồ che đi giấy viết thư, cô cười rất mất tự nhiên, đương nhiên Trương Hiểu Tường nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của cô, nhưng cô cũng không có ý muốn thăm dò sở thích riêng người khác, ánh mắt tràn đầy sự nhiệt tình và thẳng thắn:

"Cậu viết từ nối giúp lớp mình nhé?"

Giang Độ đơ.

Trương Hiểu Tường cười: "Ôi xem tớ này, quên không hỏi cậu, cậu có định đăng ký tiết mục không?"

Giang Độ thở phào nhẹ nhõm, cô lắc lắc đầu: "Tớ không biết làm gì hết, ngũ âm không đều, chân tay cứng đờ."

Câu này khiến Trương Hiểu Tường cười haha lớn, lợi cũng hiện ra rồi. Cô nhìn ra ngoài, nói: "Cậu đi mua bóng bay với tớ đi? Vừa hay tớ với cậu nói về tiết mục từ nối viết như thế nào luôn."

Giang Độ muốn từ chối, cô thật sự không thích tham gia mấy hoạt động này lắm, làm khán giả là được rồi, tiếc rằng cô là người ghi dấu ấn môn Văn đầu tiên trong lòng mọi người, đương nhiên phải xuất hiện ở mấy hoạt động nghệ thuật như này.

Trời tối sớm, cửa hàng nhỏ trước cổng trường đèn sáng trưng, dạo này buôn bán phát đạt. Mai Trung nhiều lớp như vậy, trừ khối 12 ra tất cả đều náo nhiệt vì tết Dương sắp tới.

Trong tiệm chật ních bóng dáng nữ sinh, hai người hoà mình vào trong, rối mắt chọn đồ trang trí, còn có cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Trương Hiểu Tường lắc lư theo nhạc, thuận miệng hỏi Giang Độ thích ca sĩ nhạc Hoa nào.

"Tớ không có thích ai cố định, gần đây có thích Huỳnh Gia Câu." Cô thành thật trả lời Trương Hiểu Tường, "Cậu thì sao?"

Ánh mắt Trương Hiểu Tường sáng lấp lánh, nghĩ tới cái gì đó, cô nói: "Tớ thích Pu Shu (Phác Thọ), anh ấy rất đặc biệt, không phải sao? Tớ thích người đặc biệt, kiểu người không đi theo số đông ấy."

Không biết tại sao khi nữ sinh nói đến câu này, nụ cười càng rạng rỡ hơn, giống như một vì sao chói lọi.

Muốn khen đối phương hai câu, nhưng Giang Độ không giỏi khoản này lắm, ngưng lại một lúc mới nén được một câu: "Tớ thấy cậu cũng rất đặc biệt."

"Thật sao? Trùng hợp ghê, tớ cũng cảm thấy vậy với cậu, haha!" Trương Hiểu Tường lại cười lên, cô nói thế làm Giang Độ càng thêm ngại rồi.

Khi hai người từ tiệm đi ra, sạp đồ ăn thưa thớt, hơi nóng lặng lẽ bốc lên, bây giờ không phải giờ cao điểm ăn uống của học sinh, trong cái sạp bán mì, ánh đèn mờ ảo, có một cậu bé đang ăn miếng mì to.

"Nguỵ Thanh Việt!" Trương Hiểu Tường bỗng lên tiếng, Giang Độ sửng sốt một chút, cô ngẩng đầu lên, quả nhiên ánh mắt cậu thiếu niên đã nhìn sang phía đây.

Cuộc gặp gỡ mong đợi bấy lâu lại xảy ra đột ngột như vậy, nhưng phản ứng đầu tiên của Giang Độ lại là thấy mình thừa thãi - Nguỵ Thanh Việt và Trương Hiểu Tường mới là người quen.

"Hay là, cậu về trước đi?" Trương Hiểu Tường quan tâm hỏi Giang Độ, bóng bay trong tay cô đương nhiên nhét vào tay Giang Độ, theo như cô biết thì Giang Độ và Nguỵ Thanh Việt không có liên quan gì đến nhau, có lẽ sẽ ngại ngùng. Cô bảo Giang Độ về trước xuất phát từ thiện ý.

Lòng tốt vậy lại khiến Giang Độ trong phút chốc rơi vào đầm lầy cay đắng, cô có chút hoảng loạn, nhưng mượn màn đêm che giấu lại cũng tốt:

"Ừm, vậy tớ về trước đây."

Cô cố kiềm chế ham muốn liếc thêm vài cái, đứng thẳng lưng đi về phía trường học không nhìn lại, phía sau láng máng có tiếng người, cô biết hai người họ bắt đầu nói chuyện, nhưng nghe không rõ họ nói gì.

Thật thảm thương, Giang Độ lặng lẽ đi về phía cổng trường, cổng trường phả bóng xuống, cô đứng trong bóng tối, rồi giờ mới khẽ quay đầu lại nhìn. Khoảng cách có chút xa, chỉ có thể thấy bóng ông chủ bận rộn lấp ló trong lều, còn có cả nồi sắt, đốm lửa phía dưới bắn tung toé, tuy nhiên lại không thấy Nguỵ Thanh Việt, cảm giác này giống như tia lửa nhỏ bị dập tắt trong tay, đến nhiệt độ cũng không còn.

Cô thất vọng quay người đi ra khỏi bóng tối, cái bóng đen bị đèn đường kéo ra rất dài.

Trong lớp khá hỗn loạn, lúc Giang Độ đi vào, cô nhìn thấy Trần Tuệ Minh đang đứng chỗ bàn mình, tay cầm cái gì đó.

Trong tích tắc Giang Độ cảm thấy máu đều đổ dồn lên mặt, cô như mất kiểm soát chạy lại giật lấy thứ trong tay Trần Tuệ Minh.

Không phải thư, chỉ là Trần Tuệ Minh va vào làm rơi bài tập cô thôi, nhưng cô không biết chuyện gì trước đó.

Động tác của Giang Độ rõ ràng là rất thô lỗ, mặt cô nóng bừng, tim vẫn còn đập thình thịch như muốn xông ra khỏi ngực. Trần Tuệ Minh kinh ngạc nhìn cô, các bạn nam phía sau cũng thấy hết cảnh này.

"Đến nỗi thế không Giang Độ?" Trần Tuệ Minh cả mặt rõ ràng không vui, nói nhanh một tiếng.

Ý thức tự bảo vệ bản thân mạnh mẽ đã hoàn toàn khống chế Giang Độ, âm sắc cô thay đổi: "Cậu tự ý cầm đồ tớ làm gì?"

"Gì thế?" Trần Tuệ Minh đảo mắt giận dữ, "Tớ không cẩn thận va vào, chả nhẽ không nhặt lên sao? Cậu làm sao thế, chút chuyện nhỏ thế cũng phát hoả được à? Con mắt nào của cậu thấy tớ tự tiện cầm đồ cậu thế?"

"Giang Độ", Lớp trưởng ở phía sau ra hoà giải, "Trần Tuệ Minh nói thật đó, tớ có nhìn thấy, chắc cậu hiểu lầm rồi."

Giang Độ cảm thấy xấu hổ vô cùng, mở miệng muốn nói "Tớ xin lỗi", nhưng Trần Tuệ Minh đã mở mồm cười lạnh: "Không phải bình thường trông cậu cũng khá yếu đuối sao, cổ họng to thế cơ à?"

Vừa nói vừa nhìn Giang Độ với bộ mặt "Cậu cũng thật đạo đức giả đấy nhỉ."

Không biết Vương Kinh Kinh chạy đi đâu rồi, nếu như cô ấy ở đây, chắc chắn sẽ thành trận ác chiến. Giang Độ tự thấy mình đuối lý, không phản bác, chỉ khẽ giọng nói "Xin lỗi".

"Thật là, chỉ biết đóng giả thục nữ", Trần Tuệ Minh oán trách, "Hung dữ gì chứ, nói chuyện với con trai thì là Lâm Đại Ngọc, nói với con gái thì là súng máy."

"Được rồi, Trần Tuệ Minh, chút chuyện nhỏ nói rõ ra không phải ổn rồi sao? Mọi người đều là bạn học, dĩ hoà vi quý."

Lớp trưởng ra mặt ngăn lại, Trần Tuệ Minh khá không phục, lườm lớp trưởng một cái, cô rất bất bình trước thái độ ba phải kiểu này, "Ai diễn giỏi cậu nói người đó phải không?"

Lớp trưởng vừa nghe cũng thấy không vui: "Cậu nói gì thế, chuyện gì ra chuyện đó, sao tớ lại biến thành kiểu cậu nói rồi?"

Trần Tuệ Minh không muốn cãi nhau cùng lớp trưởng, mặt tối sầm lại, về chỗ ném mạnh quyển sách của mình, cả lớp bỗng im bặt trong phút chốc, lúc định thần lại Trần Tuệ Minh đã tức giận chạy ra khỏi lớp rồi.

Lên trước thì gặp phải Trương Hiểu Tường và Nguỵ Thanh Việt đang đi cạnh nhau đến.

Thấy cô biểu hiện khác lạ, Trương Hiểu Tường gọi cô: "Trần Tuệ Minh, cậu sao thế? Đi đâu đấy sắp vào tiết rồi."

Đôi mắt Trần Tuệ Minh bỗng đỏ lên, cô dừng bước nói: "Tớ không cẩn thận làm rơi sách Giang Độ, tớ nhặt lên cả rồi, mà cậu ấy vẫn không phân đúng sai phải trái phát hoả với tớ, trông rất ghê gớm, lớp trưởng còn thiên vị cậu ấy. Con người cậu ấy thật đáng ghét, chỉ biết giả bộ đáng thương trước mặt con trai, tớ biết con trai rất thích kiểu làm bộ như cậu ấy, tớ không biết diễn, chỉ có thể bị xa lánh!"