Xin Hãy Ôm Em

Chương 345

Khi Lâm Uyển Bạch đặt tay xuống, cơn đau ập tới, cô bất giác kêu lên một tiếng suýt xoa.

"Chị đừng vội động đậy lung tung, chạm tới chỗ cánh tay bị đau rồi phải không!" Trịnh Sơ Vũ vội tiến lên, nhẹ nhàng xắn tay áo của cô lên: "Lúc đó chị giữ lấy bụng, khi ngã xuống đã dùng cánh tay và chân đỡ lại. Bây giờ xuất hiện không ít vết bầm, khuỷu tay cũng sưng lên không ít. Đã được bôi thuốc rồi, chắc phải hai ba ngày nữa mới bớt sưng được!"

Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, đúng là trên cánh tay trái có một khoảng bầm tím rất rộng. Chắc là lúc ngã xuống, do cô bám lấy tay vịn cầu thang giữ vững cơ thể tạo thành. Vừa tỉnh dậy, cô chỉ một lòng nghĩ tới con nên không cảm thấy gì, bây giờ khi chắc chắn con đã không sao, những giác quan khác mới từ từ tìm lại cảm giác.

Trịnh Sơ Vũ dìu cô ngồi dậy, chu đáo dựng gối ra sau lưng cho cô tựa vào, sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh, càm ràm suốt: "Tiểu Bạch, biết chuyện chị ngã cầu thang, tôi hết cả hồn!"

Lâm Uyển Bạch mỉm cười, bản thân cô lẽ nào không hết hồn ư!

Tai nạn xảy ra quá nhanh, lúc đó cô không biết phải làm sao, bảo vệ con cũng chỉ là bản năng tự nhiên. Lắc lắc bàn tay đang nắm chặt tay mình, cô vỗ về: "Cũng may bây giờ không sao rồi..."

"Thì đó!" Trịnh Sơ Vũ gật đầu, sau đó lại bực dọc mắng: "Cũng không hiểu người làm đó làm việc kiểu gì, tay chân vụng về, còn bất cẩn va phải chị, vô tâm quá rồi, tôi đang nghi ngờ không biết có phải người đó cố tình không! Cũng may chị phản ứng nhanh, chị mà phản ứng chậm một chút, lăn xuống cầu thang thật thì đừng hòng nghĩ tới chuyện giữ được đứa bé, nghĩ lại cũng thấy ghê người!"

"Tôi tin rằng người làm vô tình." Lâm Uyển Bạch nhíu mày nói.

Lúc đó thật ra cô cũng phẫn nộ y như Trịnh Sơ Vũ, có điều vẻ bối rối luống cuống của người làm không giống như đóng kịch. Nhất là sau khi thấy cô ngã, ánh mắt người đó chỉ toàn lo lắng, tự trách, thậm chí chỉ hận không thể tự bạt tai mình.

Có điều...

Lâm Uyển Bạch bỗng nhiên nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Người khác có cố ý hay không thì tôi không rõ..."

"Tiểu Bạch, chị có ý gì?" Trịnh Sơ Vũ sững người.

"Lúc đó ngoài người làm ra, Lục Tịnh Tuyết cũng có mặt!"

Trịnh Sơ Vũ sửng sốt bụm miệng: "Ý chị muốn nói..."

"Tôi nghi ngờ chính là cô ta!" Lâm Uyển Bạch thẳng thừng vạch mặt.

Khi sự việc xảy ra, ngoài cô và người làm, còn có Lục Tịnh Tuyết đi tới. Tuy rằng khi ngã xuống, cô có quay đầu lại nhìn và thấy Lục Tịnh Tuyết cách mình một khoảng nhất định, ở giữa là người làm kia, không thể liên quan tới cô ta.

Nhưng cô tin rằng người làm là vô tội, vì phản ứng của người ấy ngay lúc đó không hề giả. Nếu không phải người làm cố tình thì đang yên đang lành nhường đường cho cô sao bỗng dưng lại va phải cô. Chỉ có một khả năng chính là Lục Tịnh Tuyết đã làm gì. Tuy không có bất cứ chứng cớ nào, nhưng cô vẫn khẳng định một trăm phần trăm là như thế.

"Còn cần phải nghĩ sao, nhất định là chị ta! Quá giống cách chị ta hay làm. Chuyện thuốc chuột lần trước cũng phải đến 99% là do chị ta giở trò, hại tôi gánh tội thay, bây giờ vì chuyện ấy, ông ngoại vẫn còn ý kiến với tôi đấy!" Nghe xong, Trịnh Sơ Vũ bỗng dưng nhảy dựng lên, giậm chân bình bịch: "Thật tức chết mất, không thể bắt chị ta trả giá vì những việc mình đã làm!"

Lâm Uyển Bạch mím môi trầm mặc hồi lâu rồi bất ngờ nói: "Thật ra... tôi có ý này."

"Ý gì vậy?" Trịnh Sơ Vũ có hứng thú.

Hai người họ thì thầm một lúc, Lâm Uyển Bạch chợt nghĩ ra chuyện gì, ngập ngừng hỏi: "À, Sơ Vũ, cô xác định muốn giúp tôi chứ? Nói gì thì nói, Lục Tịnh Tuyết cũng là chị họ của cô..."

"Vậy thì sao, chị còn vừa là chị họ vừa là bạn thân của tôi mà!" Trịnh Sơ Vũ ngước cao cằm.

Không chỉ xuất phát từ chính nghĩa, hơn thế nữa còn là ân oán cá nhân. Cô ấy muốn trả thù cho những oan ức mình từng phải chịu, ăn miếng trả miếng!

Khi Hoắc Trường Uyên gọi điện thoại xong đi vào thì nhìn thấy hai người họ một người ngồi trên giường bệnh, một người ngồi trên ghế bên cạnh, hai cái đầu ghé sát vào nhau thì thầm vẻ rất mờ ám. Nghe thấy động tĩnh, họ lập tức im miệng, lần lượt quay đầu lại nhìn.

Nhìn thấy anh, Trịnh Sơ Vũ cũng không ở lại lâu thêm, nháy nháy mắt với cô mấy cái rồi ra về.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người họ, nhất thời không biết nói gì, Hoắc Trường Uyên đành cúi xuống, ngồi bên cạnh giường.

Thấy anh áp lòng bàn tay lên bụng cô qua lớp áo, biểu cảm và động tác hết sức chân thành, sau pha thảng thốt đó, giờ đây trong lòng Lâm Uyển Bạch phần nhiều là áy náy: "Hoắc Trường Uyên, em xin lỗi, khiến anh lo lắng rồi."

"Nói lời ngốc nghếch gì vậy!" Hoắc Trường Uyên mắng cô một câu rồi chuyển sang vuốt ve chỗ bị thương của cô: "Vết thương trên cánh tay còn đau không?"

Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Cô không cố tỏ ra mạnh mẽ mà quả thật vết thương ngoài da không đáng ngại. Chỉ cần bảo vệ được con, cô thậm chí đã nghĩ, cho dù lúc đó cô ngã gãy tay hoặc gãy chân cũng không sao.

"Hôm nay em thật sự sợ tới mức hồn vía bay đi đâu hết. Lúc ngã xuống cầu thang, em cảm giác bụng đau, em sắp chết tới nơi rồi! Cũng may con không sao, vẫn yên lành ở trong bụng em, nó rất kiên cường!" Bắt lấy bàn tay anh đặt lại lên bụng mình, Lâm Uyển Bạch thề thốt: "Hoắc Trường Uyên, anh yên tâm, sau này em sẽ bảo vệ thật tốt cho con của chúng ta, nhất định sẽ không để nó gặp chuyện!"

"Được." Hoắc Trường Uyên cúi xuống, hôn lên trán cô.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, trầm ngâm giây lát rồi lẩm bẩm hỏi anh: "Anh bảo nó kiên cường như vậy, liệu có phải là một cậu bé không?"

Đôi mày vốn dĩ chưa dãn ra hẳn của Hoắc Trường Uyên bỗng chốc càng nhíu chặt hơn. Anh khẽ mím môi, hạ giọng nhấn mạnh một câu: "... Là con gái!"

Lâm Uyển Bạch phì cười. Thật ra cô cố tình chọc anh để anh thoải mái tinh thần hơn một chút thôi.

Hoắc Trường Uyên đưa tay ôm cô vào lòng, tâm trạng quả thực thoải mái hơn nhiều. Anh đưa ngón tay chấm lên đầu mũi cô: "Ban nãy em và Trịnh Sơ Vũ âm mưu chuyện gì vậy?"

Lâm Uyển Bạch thần bí ngoắc ngoắc tay với anh.

Sau khi anh đổ người qua, cô ghé sát vào tai anh, kể hết kế hoạch cho anh không chút giấu giếm.

Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày: "Em và Trịnh Sơ Vũ định tương kế tựu kế, giả vờ như đứa bé đã mất, để cô ta nghĩ kế hoạch đã thành công rồi dụ dỗ cô ta vào bẫy?"

"Dĩ nhiên vẫn cần sự phối hợp của anh!" Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Nếu muốn mọi người nghĩ đứa con này đã mất thì biểu hiện của anh là quan trọng nhất.

"Thâm độc vậy?" Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

Lâm Uyển Bạch cố tình chớp chớp mắt: "Học anh cả mà~"

Hoắc Trường Uyên yêu thương vuốt mái tóc cô, đôi mắt anh dần dần nheo lại, bên trong là những tia sáng nghiêm nghị: "Vừa hay, tới lúc đó có một vài món nợ cũng nên tính toán rồi!"

"Có phải anh đã tra ra ngọn nguồn khoản tiền kia rồi không?" Nghe xong, Lâm Uyển Bạch bất giác ngẩng đầu lên hỏi.

Hoắc Trường Uyên lạnh lùng gật đầu: "Ừm."

...

Sau khi truyền một chai nước dinh dưỡng, Lâm Uyển Bạch mới thay đồ, ra viện.

Từ trong thang máy đi ra, họ nhìn thấy một cô gái trẻ được một cậu thanh niên bế công chúa đi vào trong, hình như là hai sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, mặt non choẹt, trông có vẻ như là một đôi yêu nhau tới bệnh viện khám.

Vì hình ảnh ấy đập thẳng vào mắt nên Lâm Uyển Bạch cũng nhìn thêm một chút.

Đang chuẩn bị quay đi thì chân cô chợt nhẹ bẫng, cô cũng bị Hoắc Trường Uyên bế bổng lên, ôm chặt vào lòng.

"Này..."

Động tác này của Hoắc Trường Uyên cảm giác còn nhẹ nhàng hơn cậu thanh niên kia nhiều. Anh nhướng mày xốc cô lên: "Ban nãy em cứ nhìn người ta chằm chằm chẳng phải vì cũng muốn anh bế em sao?"

"Em nào có!" Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười, đung đưa hai chân giãy giụa: "Anh mau thả em xuống đi, người ta đang nhìn kìa..."

Đôi sinh viên ban nãy đã đủ trở thành một phong cảnh rồi. Sau khi ra khỏi thang máy, họ lại trở thành một phong cảnh khác, hơn nữa vì Hoắc Trường Uyên bẩm sinh đã tự toát ra một sức hấp dẫn nên nhận được càng nhiều sự chú ý hơn."

Hoắc Trường Uyên không buông tay mà càng ôm cô chặt hơn: "Bên ngoài có bậc thềm, anh bế em sẽ an toàn hơn!"

Lâm Uyển Bạch nghe ra được sự căng thẳng và lo lắng qua ngữ khí của anh, tuy rằng anh hơi lo lắng thái quá. Bậc thầm trước cửa cộng vào cũng chỉ hai, ba bậc, nhưng có lẽ sau chuyện này anh đã bị ám ảnh tâm lý, hơn nữa được anh cưng trên tay thế này cũng khiến cô rất hạnh phúc.

Bên ngoài trời đã tối dần, những tòa nhà cao tầng phía xa đều đã sáng đèn.

Bước xuống bậc cuối cùng, Lâm Uyển Bạch vốn dĩ đang giãy giụa muốn xuống chợt bắt gặp một chiếc ô tô đen đang đi tới. Họ đều nhận ra biển số xe, là của nhà họ Lục. Cô chợt khựng lại, nghiêm chỉnh ôm chặt cổ anh.

Họ đưa mắt nhìn nhau rồi cô cúi mặt xuống.

Không phải cô cố tình diễn mà ngay từ lúc ra khỏi phòng bệnh, Hoắc Trường Uyên đã cởϊ áσ khoác ngoài trùm lên người cô, chiếc áo vừa to vừa rộng lại càng khiến cô trông yếu ớt, mỏng manh.

Sau khi xe đỗ lại, họ thấy bên trong có không ít người.

Hai anh em Lục Học Lâm và Lục Học Phương nghe tin đều vội tới, theo sau còn có Lục Tịnh Tuyết, Trịnh Sơ Vũ lúc trước đã tới thăm cô, lúc này đang đứng giữa họ.

Sau khi chuyện xảy ra, khắp trên dưới nhà họ Lục đều hoang mang. Ở nhà, Lục Học Lâm đợi mãi không yên tâm, vừa có thông tin bệnh viện là lập tức tới ngay.

Lục Học Lâm nhìn thấy cô yếu ớt trong vòng ôm của Hoắc Trường Uyên, đầu tựa vào vai anh, khí sắc và tinh thần trông đều có vẻ không ổn. Còn Hoắc Trường Uyên thì lạnh lùng, mặt không cảm xúc, trái tim ông chợt đập lỡ một nhịp.

"Uyển Bạch, sao rồi con?"

Lục Học Lâm sải bước tiến lên trước, khẽ nắm lấy tay cô, căng thẳng hỏi.

Nghe xong, cả người Lâm Uyển Bạch cứng đờ, cô cúi đầu không nói câu nào, trong gió đêm, cô chỉ ra sức mím môi.

Thấy vậy, Lục Học Lâm đã đoán ra kết quả, ông hỏi dò: "Đứa bé..."

"Mất rồi ạ." Hoắc Trường Uyên hạ giọng và lắc đầu với vẻ kìm nén.

Nghe được tin này, tất cả đều trợn tròn mắt, không khỏi sửng sốt và đau lòng cho sinh mạng còn chưa kịp chào đời. Trong lúc tất cả thở dài tiếc nuối, chỉ có một người, ngoài mặt đau buồn cùng mọi người, thật ra trong lòng đang nở hoa.

Đến tận khi chiếc Land Rover trắng chìm vào dòng xe, Lâm Uyển Bạch mới từ từ buông đôi môi mím chặt ra, khóe miệng khẽ rướn lên.

Nắm chặt lấy bàn tay anh đưa qua, cô nói một câu gần như làm nũng: "Đói quá..."

Khuôn mặt vô cảm của Hoắc Trường Uyên cũng đã có chút nhiệt độ, ngón tay anh quẹt lên lòng bàn tay cô, khóe môi mỏng khẽ rướn lên: "Trước khi em được rút kim tiêm anh đã gọi điện thoại cho thím Lý rồi, thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi hết cả."

"Hử?"

Thấy cô nghiêng đầu, nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, anh cũng bất giác liếc sang.

Lâm Uyển Bạch ngả người vào cánh tay anh, ngước mặt lên hỏi: "Hoắc Trường Uyên, chị Triệu nói em hãy trân trọng mười tháng mang thai này, bởi vì đàn ông chỉ nuông chiều phụ nữ nhất khi phụ nữ mang thai mà thôi, anh cũng sẽ như vậy sao?"

"Em nghĩ sao?" Hoắc Trường Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lâm Uyển Bạch rơi vào đôi mắt anh khoảng hai giây, sau đó bật cười, kiên định lắc đầu: "Anh sẽ không!"

Chiếc xe dừng lại trước đèn đỏ, họ trao nhau một nụ hôn lặng lẽ.

...

Trở về biệt thự, quả nhiên vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức.

Lâm Uyển Bạch thay dép đi vào trong, nhưng chỉ có thím Lý đeo tạp dề ra đón, bất ngờ là không thấy bóng dáng bánh bao nhỏ. Cô đi qua cửa chính liền nhìn thấy một cái bóng nhỏ xíu đang ngồi trên sofa, quay lưng ra phía cửa.

Sau khi nghe thấy động tĩnh, nó quay đầu ra nhìn họ nhưng không nhảy xuống khỏi ghế, lao về phía cô mà ngược lại, nhanh chóng quay đi, nhíu mày như đang hờn giận.

"Đậu Đậu sao vậy?" Lâm Uyển Bạch không hiểu, hỏi.

Thím Lý vội giải thích cho cô: "Tiểu thiếu gia không được vui! Một mình thằng bé bị bỏ lại ở lớp Taekwondo, đợi cô cậu rất lâu mà không thấy tới đón. Nó khóc sưng cả mắt. Về sau, giáo viên gọi điện thoại tới, ông Lý mới vội qua đón. Về đến nhà là nó rầu rĩ như vậy, tối cũng chẳng ăn uống gì!"

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch áy náy vô cùng.

Vốn dĩ Hoắc Trường Uyên tới nhà ông cụ Lục đón cô rồi họ sẽ cùng đi đón bánh bao nhỏ. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô mải mê lo cho đứa nhỏ trong bụng, quên bẵng việc đón con, bây giờ hối hận muốn chết!

Điều cô sợ nhất chính là cô thêm một đứa con nữa và bỏ bê bánh bao nhỏ.

Từ sau khi Lâm Uyển Bạch từ bỏ việc quay về Canada, ngày nào ba người họ cũng chung sống bên nhau, lâu lắm rồi bánh bao nhỏ không còn khóc nữa.

Đau lòng cúi người xuống, cô ôm lấy thằng bé: "Bảo bối, mẹ xin lỗi!"

Bánh bao nhỏ phụng phịu quay mặt đi, cái môi dẩu cao.

Lâm Uyển Bạch xoa đầu thằng bé, kiên nhẫn và nhỏ nhẹ dỗ dành: "Thật sự xin lỗi bảo bối. Mẹ hứa, sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa, con tha lỗi cho mẹ được không? Không phải bố mẹ cố tình không đến đón con, vì em gái bỗng nhiên khó chịu, mẹ và papa con đưa em đi khám bác sỹ, thế nên nhất thời không lo được cho con..."

Nghe xong, bánh bao nhỏ lập tức quên bẵng việc giận dữ, vội vàng xoay mặt lại: "Em gái nhỏ khó chịu ạ?"

"Bảo bối đừng lo, bây giờ không sao rồi!" Lâm Uyển Bạch không nhịn được cười.

Bánh bao nhỏ như thở phào nhẹ nhõm, lập tức hết giận, còn vươn tay ra, dùng những ngón tay ngắn cũn xoa xoa như vuốt đậu phụ, miệng tự lẩm bẩm: "Em gái nhỏ đừng sợ, bảo bảo bảo vệ em~"

Lâm Uyển Bạch cúi đầu áp má mình lên khuôn mặt trắng nõn của thằng bé, lòng mềm như bông.

Hết chương 345