Xin Hãy Ôm Em

Chương 322

Hôm sau là Chủ Nhật.

Hoắc Trường Uyên vừa đi công tác trở về, cuối tuần cũng không có lịch trình gì. Nhưng anh cũng không quá rảnh. Ăn sáng xong không bao lâu anh đã vào phòng làm việc, hình như có mấy buổi họp trực tuyến với đối tác nước ngoài cần thực hiện.

Tối qua họ đi xem phim xong, về tới nhà cũng đã quá nửa đêm. Tuy rằng lúc đó cô đã chọn xem phim, nhưng về nhà rồi dĩ nhiên vẫn không thoát khỏi anh, chuyện cần làm không sót chút nào.

Nghĩ tới chuyện không thể miêu tả tối qua trong phòng tắm, vành tai Lâm Uyển Bạch tự động nóng ran lên.

"Uyển Uyển, bảo bảo đi xong rồi~"

Một chất giọng non nớt vang lên, bất giờ mới kéo cô thoát ra khỏi những hình ảnh hạn chế độ tuổi ấy.

Bánh bao nhỏ gần đây có một sở thích mới chính là chơi cờ đam*. Lúc này quân cờ màu vàng đã nhảy khá nhiều bước trước mặt cô. Bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo cô, giật giật thúc giục. Lâm UYển Bạch vội vàng cầm quân cờ tím của mình lên, hợp tác nhảy hai bước.

*Cờ đam (draughts) hoặc checkers là một nhóm các trò chơi chiến lược trên bàn đối kháng cho hai người. Hai người lần lượt di chuyển các quân giống hệt nhau theo đường chéo và bắt quân đối phương bằng cách nhảy qua quân đó.

Nghe thấy tiếng điện thoại rung, cô vội nói: "Bảo bối, con đợi một chút!"

Di động được cô để dưới gối, thế nên tiếng rung nghe khá to. Cô lần sờ lấy ra, nhìn thấy một hàng số trên màn hình. Tuy không có tên người gọi nhưng cô vẫn cảm thấy nó có phần quen thuộc. Lúc trước khi ở trong bệnh viện, Lê Giang Nam từng gửi tin nhắn cho cô...

Lâm Uyển Bạch ngập ngừng bắt máy: "... Alô?"

"Cô Lâm, là tôi đây!"

Quả nhiên, ở đầu kia vang lên giọng nói ấm áp của Lê Giang Nam.

Lâm Uyển Bạch vô thức ngước lên gác, chột dạ hạ thấp giọng xuống vài phần: "À, anh Lê, anh có việc gì không?"

Lê Giang Nam cười, sau đó nói: "Tôi đang ở trước cửa nhà cô, cô có tiện ra ngoài một chút không?"

Một cuộc gọi đơn giản kết thúc, Lâm Uyển Bạch nắm chặt di động trong lòng bàn tay.

Cô thò đầu nhìn ra ngoài qua ô cửa ban công, hình như đúng là có loáng thoáng thấy một chiếc xe đỗ ngoài cổng, cô vô thức nuốt nước bọt.

Gan của người này cũng hơi to quá thì phải, dám tìm tới tận nhà ư?

Nhưng người ta đã tới tận cổng rồi, nếu còn né tránh không gặp e là hơi bất lịch sự. Chí ít cũng phải khéo léo bảo người ta về.

"Bảo bối, con tự chơi một lát, mẹ ra ngoài nhé, sẽ quay lại nhanh thôi!" Cô xoa đầu bánh bao nhỏ, dặn dò một câu rồi cầm di động đi ra khỏi nhà.

Xuyên qua sân, cô liền nhìn thấy chiếc Audi A8 màu nâu hạt dẻ.

Lê Giang Nam từ xa đã nhìn thấy cô đi ra khỏi nhà, lập tức tháo dây an toàn bước xuống xe.

Lâm Uyển Bạch đi tới trước: "Anh Lê..."

"Có phải tôi quấy rầy cô không?" Lê Giang Nam cất giọng có phần áy náy.

"À, cũng không phải..." Lâm Uyển Bạch gượng cười, hỏi dò: "Anh Lê tới đây là..."

"Ông ngoại nhờ một người bạn mà có được hai vé xem nhạc kịch, ngay tối hôm nay, ở sân khấu kịch Giang Bắc. Ông bảo tôi mời cô cùng đi xem, tôi cũng muốn cùng cô đi xem!" Nói đến cuối cùng, mặt Lê Giang Nam có thêm chút bẽn lẽn: "Vở kịch này nằm trong tuor lưu diễn của đoàn ca kịch Anh quốc, tại Trung Quốc chỉ diễn ở một vài thành phố. Nếu bỏ lỡ lần này, e rằng cơ hội tiếp theo phải đợi tới năm năm sau!"

Đối mặt với ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Lê Giang Nam, Lâm Uyển Bạch cũng cảm thấy khó xử, nhưng vẫn bấm bụng lên tiếng: "Thật ngại quá, hôm nay e là tôi không có thời gian..."

"Không sao, cô có thể suy nghĩ xem!" Lê Giang Nam dường như cũng đã đoán trước điều này nên không giận dữ, mà chủ động nhét vé vào trong tay cô: "Cô cứ cầm vé đi đã, nếu đổi ý thì nói với tôi, tôi sẽ đợi cô ở rạp hát!"

Nói xong, sợ cô tiếp tục chối từ, anh ấy ngồi thẳng vào trong xe và đi mất.

Lâm Uyển Bạch khó xử nhìn tấm vé. Chỗ ngồi là vị trí đẹp nhất, hơn nữa giá cũng cao ngất ngưởng. Lãng phí thế này quả thật đáng tiếc. Nhưng không còn cách nào khác, cô nhún vai, quay người đi vào nhà.

Sau khi thay giày đi vào trong phòng khách, cô giật thót.

Hoắc Trường Uyên vốn đang làm việc trên gác chẳng biết đã xuống ngồi trên sofa từ lúc nào, trong tay cầm một quân cờ đam màu hồng.

Lâm Uyển Bạch vỗ vỗ ngực, đi qua có phần chột dạ: "Hoắc Trường Uyên, anh xuống khi nào vậy? À, họp xong rồi sao?"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên đặt quân cờ lên bàn cờ.

Một vị trí cuối cùng ở trên cao bị chiếm lĩnh, bánh bao nhỏ bĩu môi tỏ vẻ không vui, ôm bàn cờ đam hồng hộc bỏ chạy đi mất.

Hoắc Trường Uyên ngước mắt lên, mỉm cười hỏi cô: "Em đi đâu thế?"

Biết rõ còn hỏi...

Lâm Uyển Bạch đã ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh anh. Từ góc độ này, anh hoàn toàn có thể nhìn rõ toàn bộ cảnh ngoài sân. Ban nãy việc cô đi gặp Lê Giang Nam anh nhất định cũng đã thấy.

Nhưng cô cũng khá bất ngờ, anh lại nhẫn nhịn được, không lập tức lao ra ngoài!

Thật ra, Hoắc Trường Uyên dĩ nhiên không thể nhịn. Có điều, anh từ trên gác đi xuống, nghe con trai nói cô nhận một cuộc điện thoại rồi ra ngoài, lúc nhìn qua cửa sổ cũng là lúc Lê Giang Nam đã ngồi vào trong xe, còn cô thì quay đầu đi vào nhà rồi.

Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên sẽ không giấu giếm gì anh, cô thành thật nói: "Lê Giang Nam vừa tới, đứng trước cửa..."

"Sao không mời cậu ta vào nhà uống trà?" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh.

Uống trà?

E là uống thuốc độc mới đúng...

"À, anh ấy nói đôi ba câu rồi về ngay thôi!" Lâm Uyển Bạch giải thích.

Hoắc Trường Uyên lại hỏi một câu, không nói không lạnh: "Cậu ta đã nói gì?"

"Anh ấy muốn hẹn em đi xem nhạc kịch, là vở Hồ thiên nga của Tchaikovsky, vé đây này..." Lâm Uyển Bạch mở rộng tấm vé ra, thẳng thắn, từ tốn kể lại: "Anh yên tâm, em khéo léo từ chối ngay rồi, không hề đồng ý! Chiếc vé này là anh ấy cương quyết nhét vào tay em, bảo em suy nghĩ. Có gì mà phải suy nghĩ chứ, tóm lại em tuyệt đối không đi!"

Hoắc Trường Uyên rút vé ra cầm lên tay, búng búng ngón tay lên vé, bỗng nhiên bật cười: "Đi chứ, vì sao không đi?"

"..." Lâm Uyển Bạch liếʍ môi.

Những tưởng anh đang ghen, thế nên cố tình nói giọng quái đản, ai ngờ, anh liếc sang nói với cô: "Gửi tin nhắn cho cậu ta, nói là tối nay em sẽ đi."

"... Hả?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Hoắc Trường Uyên thẳng thừng vươn tay ra cầm lấy di động của cô. Sau khi mở khóa, anh tìm lại số vừa mới gọi cho cô, soạn một tin nhắn gửi đi, nói rõ ràng với Lê Giang Nam tối nay cô sẽ tới chỗ hẹn.

Khi cô được cầm lại di động, tin nhắn đã gửi đi thành công...

Lâm Uyển Bạch có cảm giác anh đang ôm ấp một ý tưởng xấu xa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt ánh nắng ngoài trời đã rút bớt dần.

Vừa vứt lõi táo gặm xong đi, Lâm Uyển Bạch bỗng bị Hoắc Trường Uyên kéo dậy khỏi sofa, đi thẳng lên gác: "Đến giờ rồi, nên xuất phát tới rạp hát thôi, anh giúp em chọn đồ."

"..."

Lâm Uyển Bạch suýt chút nữa bị nghẹn vì miếng táo cắn dở, nhìn thẳng vào mặt anh với vẻ khó tin, run rẩy hỏi: "Hoắc Trường Uyên, anh đang đùa sao?"

Hoắc Trường Uyên thẳng thắn dùng hành động thực tế để trả lời cô.

Lâm Uyển Bạch đã liên tục nuốt nước bọt ừng ực nãy giờ, cổ họng hơi khô rát, ánh mắt hoang mang nhìn vào trong phòng thay đồ. Hoắc Trường Uyên đứng trước tủ quần áo, đang giúp cô chọn lựa một bộ đồ để đi tới rạp hát...

Nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy quái dị!

Hoắc Trường Uyên lấy từ trong tủ ra một chiếc sơ mi màu trà và một chiếc váy dài trắng bằng lụa, còn ướm thử lên người cô một chút, sau đó đưa cho cô để mặc thử.

Dưới sự kiên trì của anh, cuối cùng Lâm Uyển Bạch vẫn thay đồ vào. Nhưng tâm trạng của cô rất thấp thỏm, vô thức xác nhận lại lần nữa: "Hoắc Trường Uyên, em thật sự... phải đi sao?"

"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp, ngừng một chút rồi bổ sung thêm một câu: "Lát nữa Giang Phóng sẽ mang vé qua đây, anh đi cùng em."

Lâm Uyển Bạch sững người nửa giây, gương mặt chợt xuất hiện biểu cảm bừng tỉnh ngộ.

Thì ra là vậy...

Cô biết ngay anh có âm mưu gì mà, bằng không, với tính chiếm hữu và ngang ngược của anh, sao có thể chấp nhận cho cô chạy đi xem nhạc kịch với người đàn ông khác chứ. Trừ phi mặt trời mọc đằng Tây! Không đúng, cho dù mặt trời có mọc đằng Tây thật anh cũng không làm vậy!

Đợi cô thay quần áo xong, Hoắc Trường Uyên cũng lấy một bộ đồ khá thoải mái từ trong tủ ra.

Cơ thể cao lớn đứng trước gương. Anh giơ tay khoác ngoài một chiếc áo mỏng, sửa sang lại vạt áo và cổ tay áo. Dĩ nhiên anh sẽ không để cô đi xem nhạc kịch gì đó với Lê Giang Nam một mình, đầu anh đâu có bị lừa đá, anh định đích thân tới đó ngược tình địch!

Lâm Uyển Bạch nhìn những đường nét mượt mà trên gương mặt anh, trong ánh mắt ấy lóe lên một tia sắc lẹm, sống lưng cô cũng căng ra.

Hóa ra anh muốn đi hẹn hò cùng...

Tâm địa thật đen tối!

Cuối tuần xe cộ không đông. Đi qua cây cầu vượt sông, lái thêm khoảng hơn mười phút nữa là nhìn thấy rạp hát to đứng sững trước mặt. Trước cửa xe xếp thành hàng đông đúc, rất nhiều khán giả nghe danh có mặt tại đây.

Sau khi chiếc Land Rover màu trắng dừng bánh, hai người trong xe cũng lần lượt tháo dây an toàn bước xuống.

Lâm Uyển Bạch chạm tay lên tay nắm cửa, vẫn chưa dám tưởng tượng lát nữa Lê Giang Nam nhìn thấy hai người họ cùng tới, biểu cảm sẽ đặc sắc đến mức nào...

Nhưng cũng do anh ấy chủ động thích tìm ngược, cô đâu còn cách nào khác!

Cùng với đoàn người đi ra trước cửa rạp hát, từ xa họ đã nhìn thấy Lê Giang Nam đợi trên bậc thềm.

Có vẻ như anh ấy đã chỉnh trang diện mạo rất tỉ mỉ, hoàn toàn khác với hình ảnh sáng nay khi tới trước cửa nhà. Anh ấy thay một bộ vest màu xanh dương đậm, cực kỳ tuấn tú, hơn nữa hai bên cổ tay áo còn đeo hai chiếc cúc măng séc mã não.

Cho dù lúc này mặt trời đã xuống núi, nhưng mỗi khi anh ấy nở nụ cười vẫn có cảm giác xung quanh bừng ánh nắng.

Lê Giang Nam dáng người vừa cao vừa thẳng, đứng trước cửa trông cực kỳ nổi bật, cộng thêm việc trên người anh ấy lại có khí chất một công tử Hồng Kông nên hấp dẫn không ít cô gái phải quay đầu nhìn lại.

Lâm Uyển Bạch nhìn qua mà cũng bất giác cảm thán trong lòng.

Đối phương là một soái ca xuất sắc như vậy, lại dồn hết tâm tư tình cảm cho cô, quả thật quá đáng tiếc!

Bàn tay đang được nắm bị véo một cái, cơn đau bỗng ập tới. Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên trừng mắt nhìn mình bằng ánh mắt âm u. Cô vội "chân chó" tỏ thái độ: "Anh ấy không quyến rũ bằng anh~"

Hoắc Trường Uyên nhướng khẽ đuôi mày, coi như được câu nói này "vuốt lông".

Nhìn thấy họ nắm tay nhau đi về phía này, sắc mặt Lê Giang Nam sững sờ giây lát, nụ cười hơi cứng lại như chưa kịp kiểm soát cảm xúc của mình.

Từ sau khi rời khỏi biệt thự, Lê Giang Nam đã không còn ôm chút hy vọng nào, không ngờ lại nhận được tin nhắn của cô chấp nhận tới buổi hẹn. Anh ấy vô cùng kích động, còn tưởng cuối cùng mình cũng đυ.c được một khe hở trên bức tường dày. Thậm chí anh ấy còn nghĩ, chỉ cần làm một người "thợ đυ.c" chăm chỉ, rồi sẽ có ngày được ôm mỹ nhân về nhà!

Từ cách đó một tiếng, anh ấy đã tới rạp hát đợi sẵn, không ngờ lại nhìn thấy họ thân mật đến cùng nhau, trái tim phấn khích và rộn ràng đó bỗng chốc bị đả kích tới thảm không kể xiết...

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập lên tiếng: "Thật ngại quá, anh đợi lâu lắm rồi phải không?"

"Cũng tạm... Không lâu lắm!" Lê Giang Nam lắc đầu, cho dù trái tim bị thương ngang dọc nhưng vẫn phải miễn cưỡng lấy lại tinh thần chào hỏi: "Hoắc tổng!"

"Anh Lê." Hoắc Trường Uyên hơi nhếch mép khẽ đáp.

Ngay sau đó, anh buông tay cô ra, chuyển sang ôm vai, rồi uể oải nói: "Bắt đầu soát vé rồi, chúng ta vào trong thôi!"

"Ừm." Lê Giang Nam gật đầu.

Lâm Uyển Bạch đứng bên quan sát, cảm thấy cái gật đầu của Lê Giang Nam có hơi khiên cưỡng.

Tấm mành đỏ được kéo ra, ánh sáng trong rạp được tắt hết. Đèn sân khấu sáng bừng lên, vở nhạc kịch bắt đầu.

Vị trí VIP ở hàng đầu tiên, nhìn thẳng vào trung tâm sân khấu, hiệu quả thưởng thức cực cao.

Lâm Uyển Bạch nhúc nhích người, bên trái là một khán giả xa lạ, bên phải là Hoắc Trường Uyên ngồi vắt vẻo, còn bên cạnh anh... là Lê Giang Nam trong tư thế cứng đờ!

Cô bỗng dưng thấy hơi tội nghiệp. Vốn dĩ anh ấy muốn hẹn cô một mình đi xem nhạc kịch, không ngờ cuối cùng lại thành buổi xem ba người, hơn nữa đừng nói là giao lưu, ngay cả nói một câu ở giữa cũng là bức tường người phòng bị 360 độ Hoắc Trường Uyên.

Vở nhạc kịch kéo dài những hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng hạ màn. Tấm mành đỏ lại được khép vào, các diễn viên lần lượt bước lên sân khấu xếp thành một hàng, cúi đầu cảm ơn.

Đáp lại họ là những tràng pháo tay không ngớt của khán giả.

Từ trong rạp hát đi ra, Hoắc Trường Uyên mỉm cười với Lê Giang Nam: "Vở nhạc kịch rất hay!"

"Ha ha, đúng vậy!" Lê Giang Nam gượng cười phụ họa.

E rằng trong cả rạp hát, người duy nhất xem biểu diễn mà tâm hồn treo ngược cành cây chính là anh ấy...

Lâm Uyển Bạch không khỏi cảm thán trong lòng.

Lê Giang Nam thật sự được tiếp nhận một nền giáo dục rất tốt. Kỳ vọng bị hụt hẫng, bị trêu chọc đến mức này những vẫn giữ vững phong độ cùng họ xem hết vở nhạc kịch. Hơn nữa suốt cả quá trình vẫn luôn tươi cười đáp lại, không hề trở mặt hay tỏ ra khó chịu chút nào, về tính cách quả thật không còn gì để bới móc.

Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe ra. Sau khi mở khóa, anh không lập tức tới phía xe ngay mà quay đầu hỏi anh ấy: "Anh Lê có muốn cùng đi ăn tối không?"

"Dạ thôi, tôi còn chút việc!" Lê Giang Nam lắc đầu.

Trên thực tế, anh ấy có đặt trước chỗ ở một nhà hàng Tây rất lãng mạn bên bờ sông, muốn đợi xem xong kịch sẽ mời cô cùng đi ăn tối. Hơn nữa, trong xe, anh ấy còn chuẩn bị một chai rượu vang được vận chuyển bằng đường hàng không từ hầm rượu tại Hồng Kông tới...

Hoắc Trường Uyên nhướng mày, cố tình gạn hỏi: "Thật sự không đi cùng sao?"

Lâm Uyển Bạch lẳng lặng đứng bên cạnh chọc chọc vào hông anh, tỏ ý nhắc nhở.

Này, vừa phải thôi...

"Vâng, tôi xin phép!" Lê Giang Nam quả nhiên tiếp tục khéo léo chối từ.

Hoắc Trường Uyên bèn tỏ thái độ luyến tiếc ra mặt: "Vậy thì tiếc quá, đành để dịp khác vậy."

"Ha ha, vâng!" Lê Giang Nam ngượng ngập hùa theo.

Sau khi vẫy tay tạm biệt, cô nhìn theo bóng đối phương một mình đi về phía chiếc xe ô tô. Ánh đèn đường bên cạnh hắt xuống, trông giống như anh ấy cúi thấp xuống vài phần vì khổ sở.

Haizz, thật tội nghiệp~

Hết chương 322