Xin Hãy Ôm Em

Chương 91

Hai ngày liền sau đó, Lâm Uyển Bạch cảm thấy có thể dùng cụm từ "thảm không kể xiết" để hình dung.

Đến ngày thứ ba, khi Hoắc Trường Uyên lại lôi áo ngủ ra, dù anh có dụ dỗ, ép buộc thế nào, cô cũng nhất quyết không mặc nữa.

Ăn sáng xong, vì là Chủ Nhật, Lâm Uyển Bạch cũng không thu dọn quá vội vã. Khi cô đi ra ngoài phòng khách, Hoắc Trường Uyên cũng vừa ngắt máy, rồi giơ điện thoại về phía cô: "Tư Niên gọi điện thoại cho anh, bảo em tới bệnh viện một chuyến."

"Bác sỹ Tần?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc.

Trước đây cô không dám lưu số điện thoại của Tần Tư Niên, sợ sẽ chạm phải du͙© vọиɠ chiếm hữu bá đạo của anh. Bây giờ cứ phải truyền đạt thế này đúng là thật sự khôi hài.

Cảm thấy buồn cười, nhưng cô cũng sốt ruột ngay: "Anh ấy có nói là có chuyện gì không? Hay sức khỏe bà ngoại em..."

"Chắc là chuyện tốt." Hoắc Trường Uyên ngắt lời cô.

Chiếc Land Rover đưa cô tới tòa nhà dành cho bệnh nhân nhập viện, hình như còn có công việc nên Hoắc Trường Uyên không tắt máy mà lái thẳng đi ngay.

Lâm Uyển Bạch cũng không dám chần chừ, rảo bước đi thẳng vào trong.

Đúng là một chuyện rất tốt.

Bà ngoại sau hơn một năm trường kỳ nhập viện được thông báo đang hồi phục sức khỏe rất tốt, có thể chọn ngày ra viện dưỡng bệnh.

Dĩ nhiên Lâm Uyển Bạch mong có một ngày bà được ra viện, nhưng đa phần nhiều lúc chỉ là ảo vọng. Vì thế, cô đã xác nhận đi xác nhận lại với Tần Tư Niên ba lần, sau khi đều nhận được đáp án chắc chắn, cô mới tin anh ấy không đùa.

...

Buổi tối, sau khi bà ngoại đã ngủ, Lâm Uyển Bạch thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

Khi bỏ di động vào trong túi xách, tay cô trượt mấy cái lên màn hình, xuất hiện một tin nhắn chưa đọc. Cô những tưởng là mấy tin nhắn rác, hóa ra lại là Hoắc Trường Uyên gửi tới: "Tám giờ tối qua đón em."

Lâm Uyển Bạch nhìn giờ, đã sắp chín giờ rồi.

Cô vội vàng chạy về phía thang máy. Mỗi một con số màu đỏ thay đổi đều khiến cô sốt ruột. Khi xuống đến nơi, cô gần như là người đầu tiên lao ra.

Cô thở dốc chạy ra khỏi tòa nhà. Chiếc Land Rover quả nhiên thật sự vẫn còn ở đó, như một con quái thú ẩn nấp trong bóng tối.

Lâm Uyển Bạch chạy qua, khi tới gần không khỏi sững người.

Hoắc Trường Uyên ngồi ở ghế lái không hút thuốc phì phèo như mọi khi mà đang gục xuống vô lăng, đôi mắt nhắm nghiền, có vẻ là đã ngủ rồi, góc nghiêng vừa rắn rỏi và tuấn tú.

Lâm Uyển Bạch mở cửa xe ra rất khẽ khàng, nhưng vẫn đánh thức anh dậy.

Hoắc Trường Uyên ngồi thẳng lên, lắc lắc cái cổ, vẻ mỏi mệt trên khuôn mặt không thể che giấu.

Trái tim Lâm Uyển Bạch cũng nảy lên nảy xuống theo từng động tác của anh, cô ngập ngừng: "Xin lỗi nhé, di động của em để trên bệ cửa sổ nên không chú ý, vừa mới nhìn thấy tin nhắn..."

"Ừm." Hoắc Trường Uyên rút ra một điếu thuốc.

"Anh đến rồi sao không gọi điện?" Lâm Uyển Bạch cắn môi nhìn động tác của anh.

"Di động hết pin rồi, sạc lại để ở văn phòng." Hoắc Trường Uyên bỏ chiếc điện thoại đã tối đen màn hình vào trong hộc đựng đồ.

Lâm Uyển Bạch càng cắn môi sâu thêm một chút: "Vậy sao anh không lên thẳng trên kia..."

"Mấy hôm rồi em không tới bệnh viện, có lẽ em và bà ngoại còn nhiều chuyện để nói." Hoắc Trường Uyên nhả ra một làn khói rồi liếc nhìn cô.

"..." Lâm Uyển Bạch như ngừng thở giây lát.

Có một thứ gì đó không tên đang dày đặc cuộn từ tận đáy lòng lên.

Hoắc Trường Uyên hút được nửa điếu thuốc, dường như tinh thần khá lên nhiều.

Anh cài lại dây an toàn rồi khởi động xe. Chiếc Land Rover sáng đèn, lái ra khỏi cửa bệnh viện.

Về tới nhà, hai người lần lượt đi tắm rửa.

Khi Hoắc Trường Uyên khoác áo tắm đi ra, cô đang ngồi ở đầu giường, ánh đèn vàng hắt lên đôi mắt cụp xuống của cô, tạo thành hai cái bóng mờ. Bờ môi cô khẽ mím lại, biểu cảm có phần rầu rĩ.

Eo bất ngờ bị ôm chặt, cả người Lâm Uyển Bạch bị kéo qua.

Đập vào tầm mắt là một vòm ngực vững chãi còn đọng nước.

Ngay sau đó, cằm cô bị nắm chặt. Cô ngước lên, liền nhìn thấy đôi mày nhíu lại của anh: "Chẳng phải bà ngoại em được xuất viện rồi sao, là chuyện tốt, bày ra vẻ mặt âu sầu đó làm gì."

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập, cô nào có.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nói ra: "Bà ngoại nói sau khi ra viện muốn về quê sống..."

Có lẽ vì đợt nghỉ ngắn ngày lần trước đã về quê, nên khi nhận tin mình được ra viện, bà ngoại rất kích động, đồng thời nói ngay việc đầu tiên với cô là muốn chuyển về quê, hơn nữa thái độ của bà còn khá kiên quyết.

"Nếu bà đã rất muốn thì chi bằng để bà được vui." Hoắc Trường Uyên nghe xong, sắc mặt trầm ngâm: "Dù là bao nhiêu tuổi, mắc bệnh gì, tâm lý mới là quan trọng nhất. Có lẽ bà ngoại em rất thích cuộc sống dưới quê, ở đó không khí trong lành, có lẽ còn tốt hơn một chút với người dưỡng bệnh. Hơn nữa bà cũng tầm tuổi này rồi, có rất nhiều chuyện nên chiều theo bà."

Anh nói xong một loạt những lời ấy, Lâm Uyển Bạch bất giác liếʍ khóe môi.

Họ lại đang ngồi bàn luận chuyện riêng của nhau như vậy...

Dường như thấy cô không lên tiếng, Hoắc Trường Uyên lại nói thêm: "Nếu em không yên tâm, có thể thuê một người giúp việc ở quanh đó, ngày ngày gọi điện thoại, có tình hình gì cũng có thể nắm ngay lập tức."

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô khẽ thở dài trong lòng, e là chỉ còn cách này thôi.

Cô không thể nghỉ việc về quê sống mãi với bà, tuy rằng cô rất muốn làm như vậy, nhưng chính bà cũng tuyệt đối không cho phép.

"Hôm nào bà ra viện?"

"Thứ sáu tuần sau." Lâm Uyển Bạch đáp.

Trước khi ra viện còn phải làm một đợt kiểm tra sức khỏe toàn diện nữa, đảm bảo chắc chắn không còn vấn đề gì mới yên tâm ra viện. Hơn nữa vừa hay thứ sáu cô xin nghỉ nửa ngày, hai ngày nữa để sắp xếp cho bà, thứ hai quay lại làm việc là vừa đẹp.

"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp lại.

Trầm ngâm vài giây anh lại nói: "Đi muộn một ngày đi, chắc thứ bảy anh không có lịch trình gì quá quan trọng, anh lái xe đưa hai người về."

"Không cần đâu..." Lâm Uyển Bạch lập tức lắc đầu.

"Bớt nhiều chuyện." Hoắc Trường Uyên nhíu mày quát.

"..." Lâm Uyển Bạch vẫn rụt vai lại hèn mọn, có điều bặm môi giây lát, cô vẫn không nhịn được lên tiếng: "Nhưng mà..."

Lần này, Hoắc Trường Uyên thẳng thừng chặn đôi môi cô lại.

Một nụ hôn không quá sâu đã đủ khiến cơ thể Lâm Uyển Bạch mềm nhũn ra.

Khi môi lưỡi tách nhau, Hoắc Trường Uyên đã chống cánh tay nằm bên trên cô. Ở một khoảng cách cực gần, có thể nhìn rõ bóng cô nhỏ xíu trong con ngươi của anh.

Lâm Uyển Bạch cắn môi, đôi mi cụp xuống run rẩy như cánh bướm: "Hoắc Trường Uyên, thật ra anh không cần đối xử tốt với em như vậy đâu..."

"Anh đã nói từ lâu rồi, chỉ cần em khiến anh vui." Hoắc Trường Uyên cúi thấp xuống một chút, hơi thở nóng rực phả ra từ mũi, mang theo vài phần trêu chọc: "Nếu em cảm thấy anh đối tốt với em, vậy thì hãy phục vụ anh cho tốt!"

Khi câu nói cuối cùng kết thúc, đôi mắt anh đã đổi màu, là du͙© vọиɠ cô quá đỗi quen thuộc.

Lâm Uyển Bạch đỏ mặt quay đi, nhìn thấy ngăn kéo tủ đầu giường đã bị anh kéo ra, những chiếc hộp nhỏ mua về đều ở trong đó.

Có điều sau khi xé rách, anh lại nhét vào tay cô: "Phục vụ anh..."

~Hết chương 91~