Muốn thế, thì nhà cửa phải bị thiêu trụi lủi, mà như vậy cũng đồng nghĩa với việc Chương Hoa thật sự không còn chỗ trú chân.
Khóe miệng Trịnh Hủ âm thầm cong lên, ngón tay hơi dùng sức, ở bên hông Chương Hoa lưu lại một chút xúc cảm rất rõ ràng, nói: "Ngươi mau bảo quản gia bọn họ từ hậu viện trốn ra ngoài trước, ta đi phóng hỏa. ”
Rồi sau đó mới buông lỏng thắt lưng Chương Hoa ra, thay Chương Hoa mở cửa, cẩn thận che chở: "Ngươi nhớ nhắm mắt lại, không cần ráng nhìn đâu, ta dắt ngươi đi ra ngoài. ”
Trên gương mặt hắn, không hề có chút ấn tượng nào cho thấy rằng, mới vừa rồi đã thoăn thoắt giống bửa củi, bửa sáu người sống sờ sờ thành hai khúc cả, trái ngược, lại mạc danh ẩn ẩn có chút khắc chế, vui sướиɠ bí ẩn.
Ánh mắt Chương Hoa rũ xuống, không nhìn Trịnh Hủ nữa, mà dừng lại trên bàn tay đang đẩy cửa của hắn, lừng khừng giây lát, mới cất tiếng, nói: "Địa phương ngươi dừng chân ở đâu? Quản gia cùng bà tử đi theo không thích hợp, chờ ta đem bọn họ an bài đến chỗ A Anh đã, cũng miễn cho A Anh thấy lửa cháy trong phủ sinh sốt ruột. ”
“...... Chỗ đó của ta mới tìm được thôi, vẫn chưa dọn dẹp xong. " Vốn là tính đến ở ké, Trịnh Hủ giấu đầu lòi đuôi, lúng túng viện lý do bổ cứu, dùng dà dùng dằng mãi mới chịu báo ra một cái địa chỉ, lại nói, "Đi thôi. ”
Cửa vừa hé xíu khe rãnh, mùi máu tươi liền tức thì vọt vào trong phòng, nồng nặc tanh tưởi, dày đặc đáng sợ, nhưng Chương Hoa thế nhưng không nghe lời Trịnh Hủ dặn dò, phải nhắm chặt mắt, còn rất nhanh từ bên cạnh Trịnh Hủ sượt qua, dẫn đầu bước ra ngoài, xoay lưng đối hắn nói: "Chờ ta tới tìm ngươi. ”
"Vạn sự cẩn thận."
Trịnh Hủ ở trước cửa tòa nhà tọa tại phía thành nam đợi nửa canh giờ, hoài vẫn không nhìn thấy bóng dáng Chương Hoa, không khỏi bắt đầu có chút hối hận, cảm thấy hồi nãy bản thân nên cùng Chương Hoa hỏi mach lạc rõ ràng, y có nhất định sẽ đến hay không.
Cách thêm chốc lát, Trịnh Hủ từ hối hận biến thành lo lắng, bởi vì hắn không xác định được, có phải chỉ có mỗi một nhóm sát thủ kia đuổi gϊếŧ Chương Hoa, cho nên hắn bắt đầu tính toán chuyện khẩn cấp chạy đi tìm Chương Hoa.
Nhưng phủ đệ Chương Hoa lửa lan tràn chói sáng, kẻ thù phái người bịt đầu mối Chương Hoa hẳn là còn đang lầm tưởng đẳng phái mình đã đắc thủ, nếu thế thì, vốn không nên có toán sát thủ khác mới đúng.
Trịnh Hủ mất đi sức phán đoán, suy nghĩ trong óc bắt đầu vớ va vớ vẩn.
May mắn là ngay khoảng khắc tiếp theo, hắn ở xa xa đã trông thấy thân ảnh quen thuộc của Chương Hoa xuất hiện, mới thả lỏng đôi phần.
"Chương Tử Ảm." Trịnh Hủ phóng qua nghênh đón, cũng không tiếp tục khách khí dùng "Chương đại nhân", trực tiếp gọi thẳng tên tự Chương Hoa, có một ít cảm xúc mà chính hắn cũng không nhận ra, ấy là mất hứng, "Ngươi sắp xếp cho bọn họ thực lâu quá. ”
Chương Hoa dừng mắt nhìn hắn thoáng chốc, lại đem ánh mắt phóng về đằng xa, ngó ngó tòa nhà khuất phía sau lưng Trịnh Hủ, nhưng cũng rất nhanh dời tiêu cự, không có giải thích chính mình vừa xong mất sức chín trâu hai hổ an ủi A Anh lo lắng quá độ, chỉ từ tốn đạm nhiên đối hắn cảm ơn: "Hôm nay đa tạ, may mà có ngươi kịp thời ở bên. ” Trịnh Hủ bình ổn tâm trạng một chút, chậm nửa nhịp xoay người đem cửa mở ra, mang theo Chương Hoa đi vào trong một đoạn, lại vận động nút cơ quan mở thêm hai đạo cửa, đem càn khôn giấu bên trong ngôi nhà cũ nát này, không hề giấu giếm gì, triển lộ toàn bộ trước mặt Chương Hoa, đồng thời cũng đưa ra kết luận: "Nơi này rất an toàn. ”
Đi tiếp vào bên trong, là một số phòng ngủ, có thể nhìn ra chút dấu vết có người trú ngụ.
Trịnh Hủ dẫn Chương Hoa đi tới gian phòng nằm sát trong cùng, mở cửa vào phòng, rót cho Chương Hoa chén nước, nhẹ nhàng đặt xuống mời y, lại nhanh nhẹn đi thay chăn đệm sang một bộ mới, hoàn tất sơ bộ rồi mới quay trở về đối diện Chương Hoa, rặt vẻ do dự, ấp úng hỏi: "Hôm nay có phải là dọa sợ ngươi rồi, đúng không.? ”
Có lần Tam hoàng tử từng nhắc qua, cái bộ dạng thời điểm hắn nổi tâm rút đao chém chết người kia, có bao nhiêu phần tàn nhẫn, ngoan độc và quyết tuyệt, kinh khủng không khác chi sát thần giáng thế cả.
Bất quá, Chương Hoa hiện tại, một văn nhân bình thường, đương bưng chén trà hớp từng ngụm nhỏ, lạ lùng là hình như cảm thấy vấn đề hắn hỏi cực kỳ buồn cười, chẳng thèm để ý còn nhoẻn môi cười rộ một chút.
"Tiểu Trịnh đại nhân." Y hơi ngẩng đầu dậy, lộ tới cần cổ mảnh khảnh câu nhân cùng yết hầu xinh xắn hơi nhô ra, yết hầu khẽ động động, nhàn nhạt trả lời cùng Trịnh Hủ, "Mặc dù chúng ta làm quan văn, cũng không có văn nhược vô dụng như vậy đâu. ”
Trịnh Hủ chớp chớp tẩn ngẩn nhìn Chương Hoa, hắn không cách nào xác định được Chương Hoa có phải đang tức giận bực bội, chỉ có thể bối rối, giống như tự biện minh: "Ta không phải ý tứ này..."
Nhưng hắn còn chưa dứt câu, Chương Hoa đã tự nhiên ngắt lời hắn, cũng không có trách hắn phải đúng ý tứ xem nhẹ văn quan hay sao: "Ta không có bị dọa, không có việc gì. ”
Đoạn lại từ trong ngực, vươn tay lấy ra một cái bình sứ nhỏ, nói với Trịnh Hủ: "Ngươi cởi áσ ɭóŧ ra một chút xem. ”
Ngữ khí của y vô cùng bình thản, cứ như không cảm thấy lời nói đây có vấn đề gì, trong ánh mắt khϊếp sợ không khống chế nổi của Trịnh Hủ, bổ sung: "Ta thay ngươi thoa ít thuốc trị thương, thuốc này từ nhà A Anh ta mượn tới. ”
Trịnh Hủ khó khăn lắm mới khống chế kịp biểu tình để bản thân không trở nên quá vô thố, động tác lại có chút buồn cười, cuống tay cứng chân tiến gần chỗ y, sững sờ nhìn Chương Hoa mở nắp bình nhỏ không tính là tinh xảo, dùng đầu ngón tay quệt quệt vài cái lớp thuốc mỡ, rồi chậm rãi hơi hơi nhớn nhớn mi, khi phát hiện Trịnh Hủ vẫn chưa thoát áo ngoài, y như cũ không cảm thấy tình huống có chỗ nào không đúng cả, chỉ bảo: "Không phải ngươi than có một chút đau à? ”
Ngón tay Chương Hoa đốt thực dài, khớp xương cũng không hề đột ngột, ở đầu ngón tay phủ một ít dịch cao màu trắng, tổng thể thành công khiến cho Trịnh Hủ vô cớ miệng khô lưỡi khô.
Hắn quăng luôn chừng mực quy củ, lúc Chương Hoa bôi thuốc trị thương lên trên ngực, không đầu không đuôi, tự nhiên hỏi y: "Chương đại nhân, thời gian dài như vậy, sao ta chưa từng gặp qua gia quyến của ngài? ” Động tác bôi thuốc của Chương Hoa từng chút từng chút một chậm dần, cơ hồ đến mức làm người ta phát hiện không ra.
Tuy nhiên “người ta” không bao gồm Trịnh Hủ, hắn nhạy bén nhận thấy Chương Hoa dự định rụt về, đang muốn ảo não tính lỗ mãng của bản thân, lại nghe chương Hoa khe khẽ ngắn gọn: "Chết rồi. ”
Thuốc trị thương bôi xong, Chương Hoa thu về ngón tay, cầm nắp bình đặt ở một bên đậy kín kẽ, mới nâng đôi mắt chăm chú nhìn đôi mắt Trịnh Hủ, nhẹ giọng hỏi: "Bằng không Tiểu Trịnh đại nhân cảm thấy là tại sao đâu? ”
Nơi đáy con ngươi trong vắt kia đong đầy bang quơ, người này hình như luôn không phải người tồn tại cảm xúc nhiệt tình.
Trịnh Hủ ngắm dung nhan nhu mì trước mắt, buổi tối hôm nay, lần thứ hai lớn gan vươn tay ôm người, cũng dùng hành động thực tế bày tỏ cho Chương Hoa lý do hắn cảm thấy —— lòng bàn tay phải quanh năm cầm kiếm, mỗi vết sần nhẹ nhàng dán sát sau đầu Chương Hoa, đem người ta đè ép phía mình, sau đó chỉ rất nhỏ rất chậm từ từ cúi xuống, liền dễ dàng hôn lấy đối phương.