*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạng Minh Chương xuống giường bế Thẩm Nhược Trăn lên, đi vào bên trong phòng tắm.
Đem người đặt lên ghế ngoài gian nhà tắm, Hạng Minh Chương quay người đi xả nước vào bồn. Bồn tắm thiết kế chìm (*) có diện tích rất lớn, để đổ đầy được phải mất rất lâu, nhưng Hạng Minh Chương một chút cũng không vội.
(*) hình minh hoạ bồn tắm thiết kế chìmCả người Thẩm Nhược Trăn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, hai chân đạp lên gạch men màu đen có hơi lạnh. Cậu giống như đang muốn chạy trốn, lách mình trốn vào trong gian tắm đứng, cương quyết trấn định nói: “Em muốn dội người một lát, anh ra ngoài trước đi…”
Thế nhưng lại thấy Hạng Minh Chương lần lượt cởi sạch quần áo trên người xuống, không cưỡng lại được mà tiến về phía cậu.
Cuối cùng da thịt ẩm ướt cũng dán sát, Hạng Minh Chương thở dài ra tiếng. Một tay kéo lấy cái eo của Thẩm Nhược Trăn, đem người giam lại trước mình, tay còn lại bật vòi hoa sen.
Thẩm Nhược Trăn dựa vào bên cổ Hạng Minh Chương, hơi ngẩng đầu, dòng chảy thẳng xuống khiến cho cậu không mở mắt được. Hạng Minh Chương vặn nhỏ lại một chút, giơ tay lên vuốt nước trên mặt Thẩm Nhược Trăn, vạch ra mái tóc ẩm ướt trên trán, trân trọng hôn lên ấn đường của cậu.
Trán kề vào nhau, khuôn mặt phía trước đang chặn lại dòng nước chảy xiết. Thẩm Nhược Trăn mở ra mí mắt, giao lưu ánh mắt với Hạng Minh Chương, cậu vô cớ dấy lên một trận hoảng hốt.
Không phải là khẩn trương, trái tim nóng hổi đập liên tục khiến cho cậu vừa ngây dại vừa mong chờ.
Hạng Minh Chương không nói gì, từ trên kệ chọn ra một chai sữa tắm, bóp ra trên bông tắm, vò cho đến khi cả bàn tay đều là bong bóng xà phòng trắng tinh.
Anh tắt vòi hoa sen đi, kéo Thẩm Nhược Trăn đang ướt rượt qua, đem bong bóng xà phòng nhiều vô số chà lên người cậu.
Thẩm Nhược Trăn gồng người, cậu không từ chối động tác của Hạng Minh Chương, cảm nhận được hai tay của đối phương đang du ngoạn trên người mình, đem xà phòng chạm đến từng nơi trên người cậu.
“Thơm không?” Hạng Minh Chương đột nhiên mở miệng.
“Hả? Cái gì?” Ý thức của Thẩm Nhược Trăn quay trở lại, cậu tạm thời không thể phân ra tinh lực để phân tích mùi hương của sữa tắm. Bàn tay lớn của Hạng Minh Chương thuận theo xương quai xanh trượt xuống l*иg ngực cậu, dùng bàn tay đầy xà phòng vuốt ve cậu, ngay cả nách cũng không bỏ qua, nhột muốn chết.
Hai tay Thẩm Nhược Trăn chống đỡ lên tường: “Thơm quá… là hương gì thế.”
Thực ra Hạng Minh Chương cũng không biết, toàn bộ tâm trí và ánh mắt của anh đều đặt trên thân thể dẻo dai trước mặt này. Xương quai xanh kéo dài đến bả vai mượt mà, l*иg ngực đã sớm bị xà phòng che phủ, Hạng Minh Chương nắm chặt đầu nhũ của Thẩm Nhược Trăn mà vân vê. Trước đây anh đã sớm biết, vị trí này của Thẩm Nhược Trăn là mẫn cảm nhất.
Quả nhiên thấy được Thẩm Nhược Trăn đột nhiên co rút bả vai lại một chút.
Bên dưới hai bên cơ ngực gầy gò là thắt lưng khá khoẻ khoắn, Hạng Minh Chương chỉ cần dùng một khuỷu tay liền có thể ôm gọn lấy, và anh cũng làm thế thật. Thẩm Nhược Trăn dựa vào trong vòng tay anh, anh vẫn còn đạo mạo nghiêm trang thêm vào: “Trên người nhiều xà phòng thế này, chia cho anh một chút đi.”
Sống lưng phía sau gáy thẳng tắp, tượng trưng cho khí phách của một thế hệ, lòng bàn tay Hạng Minh Chương di động, quét qua bả vai có hơi run lên, vuốt ve cái hông trơn nhẵn, hai cái hõm lưng xinh xắn tích tụ vài giọt nước, chỉ cần run rẩy một chút liền có thể lăn xuống rãnh mông.
Hạng Minh Chương dán sát vào vành tai Thẩm Nhược Trăn: “Thẩm thiếu gia, ngày trước có ai hầu hạ em tắm như vậy không?”
Thẩm Nhược Trăn được Hạng Minh Chương vuốt ve đến mức sắp không đứng nổi nữa, cậu đỡ lấy thắt lưng của Hạng Minh Chương, ngón tay cái dán vào đường nhân ngư có hơi lay động theo biên độ nhẹ.
Từ khi nhớ được mọi chuyện đến nay, cậu đều tự mình tắm rửa chà người, làm gì có ai giống như Hạng Minh Chương thế này chứ… y như một kẻ háo sắc. Cậu cắn vai Hạng Minh Chương, thế nhưng lại bị Hạng Minh Chương nắm lấy hai cánh mông rồi vân vê một cách ác liệt.
Ngón tay dần dần đi vào thịt mông mềm mại, cả bàn tay Hạng Minh Chương vuốt ve vài lần lớp thịt dày, tách hai cánh mông ra mang theo xà phòng bôi lên lỗ nhỏ đang khép chặt.
Thẩm Nhược Trăn lại nhớ lại sự đau đớn trong văn phòng công ty đêm ấy, nhịn không được siết chặt mông.
Hạng Minh Chương biết được Thẩm Nhược Trăn vẫn chưa chuẩn bị tốt hoàn toàn, anh lùi lại nửa bước, sữa tắm bôi kín thắt lưng, bàn tay chậm rãi di chuyển đến phía trước của Thẩm Nhược Trăn.
Lông mao ở bụng dưới như thể biến thành máy đánh bọt tự nhiên, Hạng Minh Chương ở nơi đó xoa ra bọt trắng liên miên, kéo dài đến nửa thân dưới của Thẩm Nhược Trăn.
Thẩm Nhược Trăn lập tức thở ra một ngụm khí nóng, cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm Hạng Minh Chương đang vuốt ve nhẹ nhàng tính khí của mình, mở ra bao qυყ đầυ ở trên đỉnh, ở ngay linh khẩu xấu xa gảy một cái. Sau đó vuốt ve đến giữa hai chân cậu, ngón tay ở hai túi tinh và đáy chậu xoa vòng tròn, đem địa phương ẩn mật tẩy rửa sạch sẽ.
Cậu không nhịn được siết chặt chân, nhưng bàn tay Hạng Minh Chương vẫn ở giữa chân cậu, cậu lại ép buộc mình thả lỏng mở ra.
Hạng Minh Chương chú ý đến động tác nhỏ của Thẩm Nhược Trăn, anh duỗi tay ra, nửa quỳ xuống, đỡ lấy đầu gối của Thẩm Nhược Trăn, đem chân dài đang phát run phủ đầy bọt xà phòng.
Cổ chân bị nắm lấy, Thẩm Nhược Trăn nghe lời nhón chân lên, mặc kệ cho Hạng Minh Chương cọ rửa lòng bàn chân và kẽ chân của mình.
“Trước đây anh giúp Linh Đoàn Nhi tắm rửa, rất nghịch ngợm.” Hạng Minh Chương ngước mắt lên nhìn tính khí đang rủ xuống của Thẩm Nhược Trăn, sau khi bắn xong một lần đang ngoan ngoãn ngủ đông, được anh vuốt ve vài lần vẫn tạm thời chưa có phản ứng. Bọt mịn phủ đầy lên nhục căn, rất khó để không khiến cho người ta liên tưởng đến chuyện vừa rồi phát sinh trên giường.
Anh sáp lại gần, nhẹ nhàng hôn lên phần đỉnh mềm mại.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy ớn lạnh, mặt xoẹt một cái đã đỏ lên, cậu ở dưới cái nhìn chăm chú của Hạng Minh Chương, gần như ngay lập tức đã cương lên.
Thật khó coi, Thẩm Nhược Trăn hoảng loạn muốn đổi hướng, xoay người mở vòi hoa sen, dội nước nóng cho trôi đi xà phòng trên người, thế nhưng cho dù thế nào cũng không thể gột rửa đi khí huyết sung mãnh vừa rồi.
Hạng Minh Chương từ phía sau ôm tới, đã dội sạch xà phòng, để lại một Thẩm Nhược Trăn trắng mịn trơn nhẵn. Anh quyến luyến không rời trên cơ thể Thẩm Nhược Trăn, bổ sung nửa câu sau: “Vẫn là giám đốc Thẩm ngoan ngoãn hơn một chút.”
Anh áp Thẩm Nhược Trăn lên tường, từ bên cạnh cầm qua bαo ©αo sυ lấy từ trong tủ đầu giường lúc nãy. Nhanh chóng đeo lên cho chính mình, Hạng Minh Chương bôi hết mọi sự ẩm ướt còn sót lại trên tay lên mông Thẩm Nhược Trăn.
Con mồi đã tắm rửa sạch sẽ, anh càng muốn ăn từ da tới lông, từ máu đến thịt.
Một tay vươn tới phía trước của Thẩm Nhược Trăn, nắm lấy phần thân đã cương cứng, dùng vết chai mỏng trên bụng ngón tay xoa vào tĩnh mạch đang nổi lên. Tay còn lại hướng về kẽ mông của Thẩm Nhược Trăn, mang theo bôi trơn, cứng rắn chen vào một đốt ngón tay.
Phía trước của Thẩm Nhược Trăn tê dại, phía sau lại đau đớn, hai loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể khiến cho cậu bất lực rêи ɾỉ. Hạng Minh Chương cũng sắp nhịn đến phát điên, anh đã mang theo dục niệm ăn tươi nuốt sống này từ rất lâu rồi, cho dù Thẩm Nhược Trăn có kêu đau, anh cũng không có cách nào dừng lại.
Anh khẩn thiết hôn lên sau đầu Thẩm Nhược Trăn, thèm khát cắn lên tai và sau gáy cậu, kề sát vào bên tóc mai Thẩm Nhược Trăn mà thở gấp, ngón tay không ngừng khai thác phía trước, chạm vào một phần thô ráp thì càng nhấn xuống.
Tiếng nước chảy đã che đi tiếng kêu to của Thẩm Nhược Trăn, cậu không hiểu nổi, không biết rằng nam nhân còn có thể dựa vào chỗ này mà khoái hoạt. Bôi trơn được dùng đúng chỗ, cậu đã sớm không còn sự mâu thuẫn của trước kia nữa, cảm thấy trong động tác thô bạo của Hạng Minh Chương vẫn còn mang theo sự khắc chế.
Thẩm Nhược Trăn cố gắng thả lỏng ngón tay đang nuốt vào nhả ra của Hạng Minh Chương, cậu hạ thấp thắt lưng, mông hơi nhấc lên, đầu dựa lên vai Hạng Minh Chương, yếu ớt cọ cọ hai cái lên cằm anh.
Bốn ngón tay rút ra, Hạng Minh Chương không thể kiềm chế chính mình nữa, đem Thẩm Nhược Trăn lật ngược lại rồi hôn xuống.
Anh nhấc một chân của Thẩm Nhược Trăn cao lên, đem miệng huyệt vẫn còn rịn nước kề sát vào cỗ nhiệt hoả đã sớm dâng trào của mình.
Một chân Thẩm Nhược Trăn lắc lư đứng không vững, Hạng Minh Chương bèn nhấc mông cậu lên, cặp chân dài quấn quanh eo Hạng Minh Chương, trên người trơn trượt, Thẩm Nhược Trăn phải dùng lực rất mạnh mới có thể ôm chặt lưng Hạng Minh Chương.
Cả người cậu lơ lửng trên không, bị Hạng Minh Chương áp lên tường, tiếng nước vẫn không dừng lại, đáy mắt Hạng Minh Chương tràn đầy dục niệm đáng sợ.
Cả môi lẫn mặt Thẩm Nhược Trăn đều đỏ gay, cậu nghe được Hạng Minh Chương hỏi cậu: “Thẩm Nhược Trăn, sâu hơn chút nữa, được không em.”
Không đợi cậu trả lời, Hạng Minh Chương trực tiếp đẩy vào bên trong.
Hạng Minh Chương không thu lực, mới lần đầu đã trực tiếp đi vào một nửa, Thẩm Nhược Trăn bị anh đỉnh cho giật người lên, móng tay đều bấm vào vai Hạng Minh Chương.
Cậu muốn hét lớn lên, nhưng lại nghĩ đến đây là Mạn Trang, bên ngoài khả năng còn có bảo an đang đi tuần.
Thẩm Nhược Trăn cương quyết cắn chặt môi dưới, một tiếng rên ai oán bị kìm lại trong cổ họng, thứ phát ra chỉ là một tiếng nức nở không chịu đựng nổi.
Phần đầu thô to mở ra thân thể Thẩm Nhược Trăn, đè ép lên huyệt thịt, từng tấc từng tấc mở ra huyệt đạo ấm áp, mạnh mẽ hướng về chỗ sâu hơn mà đi vào.
Thẩm Nhược Trăn mềm mại và sống động nằm trong vòng tay của Hạng Minh Chương, mở ra thân thể đón nhận anh, miệng nhỏ bên dưới sít sao cắn nuốt lấy anh.
Hô hấp của Hạng Minh Chương loạn nhịp, vẫn còn một nửa vẫn nằm bên ngoài, anh nhắm mắt lại, cánh tay đang ôm Thẩm Nhược Trăn hơi hơi thả lỏng, Thẩm Nhược Trăn bèn vô lực trượt xuống, thuận thế nuốt vào được một phần.
Giống như chính mình là một kẻ háu ăn vậy.
Hạng Minh Chương như thể đã đứt dây, một chân hơi khuỵu về trước, đem Thẩm Nhược Trăn ấn lên tường càng bắt đầu mạnh mẽ làm. Anh vùi đầu vào cắn lấy hầu kết của Thẩm Nhược Trăn, phần gốc như ý nguyện đỉnh vào bên trong, tinh hoàn va vào mông Thẩm Nhược Trăn, phát ra tiếng bành bạch không ngừng nghỉ.
Thẩm Nhược Trăn vào khoảnh khắc Hạng Minh Chương tiến vào hoàn toàn liền bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra dính ở trên l*иg ngực, theo dòng nước chảy xuống, ở nơi hai người kết hợp, lại bị động tác của Hạng Minh Chương mang theo đâm vào huyệt khẩu, tạo thành bọt trắng, sau đó lại chảy xuống mặt đất.
Sau cao trào thân thể mẫn cảm không chịu nổi dày vò, mỗi lần lút cán đều sẽ nghiền vào địa phương mà Thẩm Nhược Trăn chịu không nổi, nơi đó giống như một cái công tắc thần kỳ, nhấn một cái liền khiến cho Thẩm Nhược Trăn khống chế không nổi mà rêи ɾỉ.
Cậu nghiêng ngả trong vòng tay Hạng Minh Chương, bắp chân tê mỏi, huyệt khẩu lại càng đau ngứa đan xen, côn th*t không biết mệt mỏi đang tàn sát bừa bãi trong ruột non. Thẩm Nhược Trăn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khác thường từ xương cụt, tâm trí cậu mụ mị, không tự giác mà co rút hậu huyệt, thần hồn điên đảo mà phản ứng lại sự nhiệt tình của chính mình.
Đôi môi của Hạng Minh Chương vẫn quanh quẩn ở cổ Thẩm Nhược Trăn, cắи ʍút̼ liên tục để lại một chuỗi hôn ngân đỏ thẫm. Bên trong Thẩm Nhược Trăn đang siết chặt tính khí của anh, theo tiết tấu của anh mà co rút, giống như không nhịn được mà xin tha thứ, hay là mời gọi anh tiến thêm bước nữa đây?
Anh chỉ dựa vào một tư thế mà chèn ép Thẩm Nhược Trăn đâm rút hàng trăm lần, trong phòng tắm bốc lên hơi nóng, người trong lòng lúc mới bắt đầu còn có thể thu lại âm thanh, về sau lại bị Hạng Minh Chương làm cho mất hồn, cũng không tiếp tục nhịn khổ cực áp chế nữa.
Đôi chân quấn quanh eo cuối cùng cũng chống đỡ không nổi mà trượt xuống, Hạng Minh Chương túm lấy mông Thẩm Nhược Trăn, rút ra rồi lật người lại. Hai chân vừa đặt xuống đất đều tê dại như xát muối, Thẩm Nhược Trăn căn bản không thể đứng vững, chỉ có thể bị Hạng Minh Chương giữ lấy sau lưng áp lên tường.
Hạng Minh Chương bắt chéo hai tay Thẩm Nhược Trăn ra sau lưng, một khẩu súng nóng hổi chống ở sau eo Thẩm Nhược Trăn. Anh xấu xa cực kỳ, dán sát vào bên tai Thẩm Nhược Trăn nhẹ nhàng nhả ra một hơi: “Giám đốc Thẩm, không cho động.”
Cả người Thẩm Nhược Trăn run rẩy, cậu không chịu đựng nổi loại ngữ khí vui đùa thấp kém như vậy, tính khí của Hạng Minh Chương dán vào mông cậu di chuyển xuống dưới, theo đó nhấp vào bên trong huyệt nhỏ đang hơi hé mở.
Hai cỗ thân thể lại chồng lên nhau lắc lư, cổ tay Thẩm Nhược Trăn vẫn bị Hạng Minh Chương nắm chặt ở sau lưng, cậu chỉ có thể dùng bả vai kề lên tường để chống đỡ thân thể, sườn mặt dán lên gạch men, nhưng mặt tường vương đầy hơi nước ấm cũng không thể hạ được nhiệt độ bên má cậu.
Hạng Minh Chương liên tục va chạm vào mông Thẩm Nhược Trăn, nơi đó đỏ rực lên một mảng, co rúm lại đem tính khí của Hạng Minh Chương nuốt vào nhả ra, tình cảnh lúc này khiến cho Hạng Minh Chương muốn ngừng cũng không được.
Bàn tay lớn của Hạng Minh Chương ấn lên bụng Thẩm Nhược Trăn đem cậu không ngừng áp về hướng chính mình, đột nhiên bụng dưới có hơi ngứa, ngón tay Thẩm Nhược Trăn dán lên cơ bụng của anh, cuộn tròn một sợi lôиɠ ʍυ của anh rồi nhẹ nhàng kéo.
Thẩm Nhược Trăn đã sắp đến cực hạn, cậu không kêu ra thành tiếng được nữa, trên mặt đều là nước mắt bị làm mà ra, trộn lẫn với mồ hôi và hơi nước, cả khuôn mặt đều là sự ẩm ướt.
Cậu chỉ có thể dùng cách này để cầu xin Hạng Minh Chương, nhanh một chút, cho cậu một lần thống khoái.
Hạng Minh Chương tạm thời thu lại suy nghĩ quá phận, anh buông Thẩm Nhược Trăn ra, đổi lại nắm hai cổ tay Thẩm Nhược Trăn ấn lên tường, cơ thể hướng về phía trước một bước, càng dán chặt lấy thân thể Thẩm Nhược Trăn hơn.
Sau đó là liên tục gia tăng tốc độ cắm rút, cả người Thẩm Nhược Trăn run cầm cập, t*ng trùng như vòi nước được mở khoá, lại bị Hạng Minh Chương làm đến mức bắn rồi.
Hạng Minh Chương cũng bị hậu huyệt cắn chặt của Thẩm Nhược Trăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến bắn ra, một cỗ t*ng trùng nồng đậm nằm bên trong bao, lại không kiềm được từ giữa hai chân Thẩm Nhược Trăn chảy xuống.
Sau khi Thẩm Nhược Trăn bắn ra liền trực tiếp thoát lực ngồi xuống đất, bị Hạng Minh Chương lôi lên, dội sạch sẽ dịch đυ.c trên người, Hạng Minh Chương ôm người rời khỏi gian tắm đứng.
Đến trước bồn tắm, động tác của Hạng Minh Chương dịu dàng đem người đặt xuống.
Nhưng lúc mông Thẩm Nhược Trăn vừa tiếp xúc với đáy bồn tắm, vẫn là không nhịn được “Shhh” một tiếng.
Không những thịt mông bị đυ.ng chạm đến phát đau, bộ vị khó nói kia lại càng đau nhức không chịu nổi.
Thẩm Nhược Trăn bất đắc dĩ ở trong bồn tắm nghiêng người, vịn vào thành bồn, nhìn Hạng Minh Chương đốt nến thơm trong giỏ đan ở bên cạnh.
Làn khói chầm chậm trôi tới, trong phòng bắt đầu tràn ngập mùi trầm hương an thần. Hạng Minh Chương bước vào trong bồn tắm, đùa nghịch chân Thẩm Nhược Trăn để cậu quỳ lên thành bồn, sau đó chính mình cũng sấn tới áp lên trên.
Thẩm Nhược Trăn chưa hiểu được tư thế của hai người sao lại biến thành thế này. Hạng Minh Chương quỳ ở sau lưng cậu, hai chân chen vào giữa hai chân cậu, còn cậu lại đang ngồi xổm trên bắp đùi của Hạng Minh Chương.
(thực sự là toi k thể hình dung ra được cái tư thế này luôn í =)))))
Cậu cho rằng chính mình đã gióng trống thu quân, nhưng với Hạng Minh Chương mà nói, việc này bất quá chỉ là mới bắt đầu.
Bàn tay Hạng Minh Chương ngâm ở dưới nước, không ngừng âu yếm để thân thể Thẩm Nhược Trăn thả lỏng. Anh giống như ngẫu hứng hỏi Thẩm Nhược Trăn: “Vừa nãy bắn mấy lần rồi?”
Thẩm Nhược Trăn: “…”
Trả lời vấn đề này, cậu có hơi xấu hổ, thứ nhất là vì thân thể vừa mới nếm trải du͙© vọиɠ quá dễ bị kích động, cậu chẳng hiểu sao chỉ cần vỗ vễ đã ra đến hai lần, thứ hai là vì, đều là đàn ông như nhau, đều là lần đầu tiên, tại sao Hạng Minh Chương lại thành thạo đến vậy?
Trên mặt Thẩm Nhược Trăn có chút không nhịn được, nhưng lỡ như, Hạng Minh Chương chỉ đang thăm dò xem cậu có mệt hay không thì sao?
Có lẽ khi ấy có thể tha cho cậu, Thẩm Nhược Trăn thầm nghĩ.
Vì vậy Thẩm Nhược Trăn vẫn là trả lời đúng sự thật: “Hai lần.”
Hạng Minh Chương hiểu được gật gật đầu. Nến thơm vừa nãy đốt lên là vừa mới bóc, hộp đóng gói và ruy băng trang trí còn đang rơi lả tả ở một bên. Hạng Minh Chương nhặt lấy sợi ruy băng kia thưởng thức, nhưng Thẩm Nhược Trăn lại không chú ý đến động tác của anh.
(một phút mặc niệm cho Thẩm thiếu gia qua được đêm nay =)))))
Ngâm nước nóng làm cho thân thể mềm ra, Thẩm Nhược Trăn vừa mới định nói gì đó, thân dưới đột nhiên siết chặt. Cậu hoảng hốt cúi đầu, nhìn thấy Hạng Minh Chương đang dùng sợi ruy băng kia cột lại hạ bộ của cậu.
Thẩm Nhược Trăn trừng mắt cứng họng, cậu có chút không thể tiếp nhận được, Hạng Minh Chương kịp thời cố định lại thân thể đang loạn động của cậu, giải thích nói: “Đêm nay bắn nhiều quá rồi, cơ thể sẽ không chịu nổi, giúp em nhẫn nhịn một chút, được không?”
Người trong lòng trầm mặc mất một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Nhược Trăn nhận ra chính mình đêm nay không hề có cơ hội để nói “Không”, cậu cũng không muốn là người làm mất hứng, hơn nữa cơ thể của chính mình cũng không bài trừ, thậm chí có hơi mê hoặc bởi sự thoải mái mà Hạng Minh Chương mang đến cho cậu ở khắp người.
Lần đi vào tiếp theo, Hạng Minh Chương không đeo bao, ít đi một tầng ngăn cách mỏng manh, hai người bọn họ càng trực tiếp gắn kết.
Tính khí bành trướng đẩy một ít nước đi vào bên trong chỗ thâm sâu của Thẩm Nhược Trăn, Thẩm Nhược Trăn lẩm bẩm mở miệng: “Nóng quá…”
Tư thế này so với ban nãy tiến vào còn muốn sâu hơn, phần chóp như trực tiếp đυ.c vào vách tường ở chỗ sâu nhất, chỗ tư mật từ trước đến nay chưa từng được khai thác bị tuỳ ý khai quật, mang theo kɧoáı ©ảʍ ranh mãnh len lỏi vào trong xương cốt. Thẩm Nhược Trăn cái gì cũng không làm được, cậu bị vây vào giữa Hạng Minh Chương và thành bồn, chỉ có thể ngẩng đầu dán vào mặt Hạng Minh Chương, há miệng thở phì phò.
Hạng Minh Chương cũng đồng dạng ghé vào tai Thẩm Nhược Trăn chậm rãi nhả khí, lông mi của Thẩm Nhược Trăn chọc vào bên má anh cũng phát run, mông cũng siết chặt hơn, huyệt đạo đã sớm quen với kích thước của anh khiến cho Hạng Minh Chương dễ dàng đi vào, một cú đỉnh sâu khiến cho Thẩm Nhược Trăn phải hét lên tên anh để xin tha.
“Hạng… Minh Chương… anh…”
Phần còn lại của câu nói bị Hạng Minh Chương nuốt vào trong bụng, anh dịu dàng hôn lên môi Thẩm Nhược Trăn, 一一liếʍ lên vết thương đã bị Thẩm Nhược Trăn cắn ra.
Hạng Minh Chương vẫn cảm thấy chưa đủ, anh khát vọng được hòa tan Thẩm Nhược Trăn vào máu thịt của chính mình. Người này từ thế kỷ trước, từ trên xuống dưới đều rơi vào trong vòng tay anh, anh tham lam chiếm hữu món trân bảo bất ngờ này, anh tuyệt không cho phép ánh mắt của Thẩm Nhược Trăn rời khỏi anh một lần nữa. Anh tóm lấy Thẩm Nhược Trăn, trực tiếp lật người trong bồn tắm rộng rãi, tự mình dựa vào thành bồn tắm, để Thẩm Nhược Trăn ngồi lên người mình, nắm lấy hông của Thẩm Nhược Trăn, tàn ác xâm chiếm cậu từ dưới lên trên.
Sự thay đổi vị trí khiến cho thứ thô to bên trong cơ thể càng cọ xát vào điểm nhạy cảm của Thẩm Nhược Trăn, Thẩm Nhược Trăn há to miệng, quai hàm run rẩy, cảm thấy bụng dưới của mình căng lên, tính khí đang bị trói nảy lên, nhưng không bắn ra được gì cả.
Cậu cảm thấy chính mình như đang trở lại con tàu chở khách bị đắm một lần nữa, con tàu yếu ớt rung chuyển dữ dội, mưa gió điên cuồng nâng Thẩm Nhược Trăn lên, những con sóng khổng lồ cuộn lên lại nuốt chửng lấy cậu.
Cùng một sự hoảng loạn, cùng một sự nghẹt thở, nhưng khác biệt ở chỗ, Hạng Minh Chương sẽ đón được cậu.
Hạng Minh Chương nhìn Thẩm Nhược Trăn đang cưỡi trên mình, đang khóc lóc, đang lắc đầu không chịu nổi. Cởi bỏ bộ tây trang được may đo tỉ mỉ, Thẩm Nhược Trăn sẽ lộ ra dáng vẻ mê loạn như vậy trước mặt anh.
Anh muốn rút cạn sự dè dặt của Thẩm Nhược Trăn, muốn nhìn thấy Thẩm Nhược Trăn hoàn toàn thả lỏng trước mặt anh.
Thẩm Nhược Trăn nhấp nhô trong bồn tắm, cảm thấy bụng dưới của cậu bị đỉnh đến mức càng ngày càng trướng. Cậu có một linh cảm không tốt, muốn nhanh chóng đứng dậy, thế nhưng hai chân hoàn toàn không phát huy được chút sức lực nào, vừa ngồi dậy đã ngã ngửa ra sau, đem tính khí của Hạng Minh Chương lại nuốt chửng đến độ sâu không thể tưởng tượng được.
Cảm giác sinh động kia ngày càng cường liệt, cậu bối rồi tìm kiếm sự giúp đỡ của Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương ôm lấy sau lưng Thẩm Nhược Trăn, bàn tay phủ lên tính khí đang sưng tấy của Thẩm Nhược Trăn, động tác bên dưới vẫn tiếp tục không ngừng.
Anh hỏi: “Muốn bắn rồi? Đợi anh cùng tới.”
Thẩm Nhược Trăn liên tục bấm lên cánh tay Hạng Minh Chương: “Không… đừng làm nữa… em muốn, em muốn…” nửa sau câu nói thế nào cũng không nói ra được, Thẩm Nhược Trăn siết chặt môi, cả vai và lưng đều đang dùng lực giúp cậu khắc chế.
Hạng Minh Chương lúc này hiểu ra rồi.
Anh cởi sợi dây ruy băng kia ra, không có sự trói buộc của ruy băng, Thẩm Nhược Trăn càng thêm khó chịu. Nước mắt chảy xuống, Thẩm Nhược Trăn cuối cùng đã bị Hạng Minh Chương đột phá đến phòng tuyến.
Cậu cầu xin: “Em muốn đi tiểu…”
Nhưng Hạng Minh Chương vẫn tiếp tục nhàn nhã mơn trớn tính khí của cậu: “Ở đây luôn đi.”
Làm sao có thể làm chuyện như vậy trong bồn tắm! Thẩm Nhược Trăn sụp đổ trên người Hạng Minh Chương cắn răng chịu đựng, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại phản ứng chân thực của cơ thể.
Cùng lúc nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt chảy ra, Hạng Minh Chương ôm Thẩm Nhược Trăn đứng dậy, giữ nguyên tư thế đang cắm vào thân thể cậu, đưa Thẩm Nhược Trăn đến trước bồn cầu.
Tư thế đi tiểu khiến cho Thẩm Nhược Trăn xấu hổ nhắm mắt lại, tiếng nước chảy ào ào rồi nhỏ dần, Hạng Minh Chương kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, một chất lỏng đυ.c màu trắng từ từ chảy ra.
Không hề buông tay ra, Hạng Minh Chương lắc lư người đang giả vờ choáng váng trong vòng tay mình, mí mắt của Thẩm Nhược Trăn sưng húp, còn bị chỉ huy gạt cần xả nước, trông vô cùng đáng thương.
Nhưng Hạng Minh Chương tự nhận mình không biết thương hoa tiếc ngọc, anh đè Thẩm Nhược Trăn lên chiếc ghế sofa thay đồ bên cạnh, lại dùng một lực lớn thúc hàng trăm lần, cuối cùng mới bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ mát lạnh vào thung lũng sâu của Thẩm Nhược Trăn.
Xả nước trong bồn tắm đi, kéo cơ thể lung lay sắp đổ của Thẩm Nhược Trăn đi tẩy rửa sạch sẽ, Hạng Minh Chương ôm người ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi. Thẩm Nhược Trăn đã vô cùng mệt mỏi, bàn tay không có chừng mực, thắt một nút chết trên dây áo choàng tắm.
Cậu đương nhiên cố ý làm thế, bên trong nhà tắm sương mù nghi ngút, cậu muốn Hạng Minh Chương đem cậu ra ngoài thông khí, thuận tiện đi ngủ sớm một chút.
Hạng Minh Chương bế ngang người Thẩm Nhược Trăn lên, vững vàng ra khỏi phòng tắm. Kim phút của đồng hồ treo tường đã qua được ba vòng, bọn họ thực sự đã tɧác ɭoạи cả nửa đêm.
Ở cuối phòng ngủ có một cửa sổ cao nửa người, Hạng Minh Chương đem Thẩm Nhược Trăn đặt trước cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là khu rừng thuỷ sam trong cơn mưa, những đám mây ảm đạm càng làm cho cả mảng hồ thêm rõ hơn vào ban đêm.
Chân của Thẩm Nhược Trăn đã yếu đi sắp ngã xuống, Hạng Minh Chương ôm cậu lên để ổn định lại, lại tàn khốc nói cho cậu biết: “Ba lần. Còn một lần nữa.”
“Ba lần gì cơ?” Thẩm Nhược Trăn sững sờ hỏi. Hôm nay cậu còn chưa ăn cơm, vốn muốn chờ Hạng Minh Chương trở về ăn cùng, không nghĩ tới lại bị người ta ôm làm cả đêm.
Hạng Minh Chương đếm: “Văn phòng, Cáp Nhĩ Tân, còn có Tĩnh Phổ, em nợ anh ba lần.”
Thẩm Nhược Trăn đã sớm không phân biệt được Hạng Minh Chương có phải là đang càn quấy hay không nữa rồi. Cậu nhìn về phía mảng rừng thuỷ sam vẫn còn là cây non, không biết khi nào sẽ phát triển thành cây cao chọc trời.
Đang lúc nghĩ ngợi, cậu cảm thấy vạt áo áo choàng tắm bị nhấc lên, Hạng Minh Chương lại cường thế cắm vào.
Huyệt khẩu bị cọ xát quá nhiều lần, vòng tròn thịt sưng đỏ ngoan ngoãn siết lấy tính khí của Hạng Minh Chương không biết mệt mỏi, như thể đang làm điệu bộ khát vọng sự thâm nhập sâu hơn của Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương đâm vào lút cán, sau đó lại rút ra cả cây, phần thịt đỏ nhô ra lại bị anh đẩy về chỗ cũ trong lần chinh phạt tiếp theo.
Anh trêu chọc nói: “Giám đốc Thẩm quả thật, có lòng khoan dung.”
Ý thức của Thẩm Nhược Trăn dần dần bị rút ra, cậu không thể suy nghĩ được nữa, chỉ có thể dùng bản năng chân thật nhất của thân thể để phản ứng sự nghênh hợp của Hạng Minh Chương.
Cậu và Hạng Minh Chương đối diện với cửa sổ làʍ t̠ìиɦ, thân thể lắc lư, tư thế không đứng đắn, đã bị lũ chim đến trú mưa nhìn thấy rồi, bọn chúng sẽ xấu hổ bay đi chứ?
Tấm thảm dệt châm chích khiến lòng bàn chân chua xót, áo choàng tắm đã tuột đến khuỷu tay, chỉ còn lại một sợi dây buộc chặt.
Từ cơn mưa nặng hạt đến khi dần tạnh, phần thân dưới của Thẩm Nhược Trăn gần như mất đi trực giác, chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy liên tục trong cơ thể.
Xương cốt đều nhũn ra, Thẩm Nhược Trăn không thể đứng vững được nữa, ngã gục trên người Hạng Minh Chương, hai người từ từ ôm nhau ngồi trên mặt đất.
Hạng Minh Chương đút một ngụm trà lạnh cho Thẩm Nhược Trăn, vuốt ve hầu kết cậu rồi nhìn cậu nuốt xuống.
Trà lạnh có vị chát, nhưng không thể so với sự đau đớn ở thắt lưng và hai chân của Thẩm Nhược Trăn. Cậu lại bị túm lấy hai chân bế lên, và Hạng Minh Chương nhất quyết bắt cậu nhìn vào rừng thuỷ sam, để hai chân cậu giẫm lên bệ cửa sổ.
Mặt hồ không còn gợn sóng lăn tăn, cuối cùng mưa cũng tạnh. Nhiệt độ giảm đột ngột, trên cửa sổ hình thành một lớp sương mỏng.
Thẩm Nhược Trăn không giẫm lên được bệ cửa sổ, bị Hạng Minh Chương buộc phải quỳ trên đó. Thân thể nghiêng người về phía trước, bàn tay Thẩm Nhược Trăn để lại một mảng ấn tích lên cửa sổ.
Hạng Minh Chương nhẹ nhàng ở phía sau cậu đỉnh vào, chỉ cọ xát vào chỗ đó để mài mịn. Làn sóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâng trào tan biến, niềm vui còn sót lại nhỏ giọt giữa hai cơ thể.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy chính mình như một con thỏ bị đại bàng bắt giữ, bây giờ đã bị đào khoét hết tất cả máu thịt, chỉ còn lại một lớp da teo tóp, bị ngậm trong miệng và chơi đùa.
“Thẩm… Nhược…Trăn”
Cậu nghe được tiếng Hạng Minh Chương nỉ non gọi tên mình, cái tên mà ở thời đại này chỉ có mình Hạng Minh Chương biết.
Cậu nhìn thấy Hạng Minh Chương kéo cậu ra khỏi đám đông tiệc tùng, cậu nhìn thấy Hạng Minh Chương chạy về phía cậu, cậu nhìn thấy Hạng Minh Chương móc chiếc đồng hồ quả quýt ra, cả đồng hồ và cậu, đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.
Bình minh đang lên, Thẩm Nhược Trăn ngất đi trong đợt tấn công dữ dội cuối cùng của Hạng Minh Chương.
Những giọt sương tan ra nhỏ giọt hòa cùng hơi nóng nhẹ phả trên ô cửa sổ cùng chảy xuống, làm vấy bẩn đi một vạt nắng ban mai chiếu xiên qua đây.