Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Thức Sâm ở nhà nhàn rỗi, hầu như không ra ngoài, sáng nào ngủ dậy cũng đọc sách xem báo, thú tiêu khiển duy nhất của cậu là im lặng ở trong phòng hút xì gà.

Có lẽ vì quá bình tĩnh nên bà Sở ngược lại càng lo lắng, nói bóng nói gió hỏi cậu xem kế hoạch tiếp theo là gì.

Sở Thức Sâm nửa đùa nửa thật đáp lại bốn chữ: giấu tài giấu nghề.

Cậu nhớ lại lời Hạng Minh Chương từng nói về Diệc Tư và Độ Hành, trong suốt nhiều năm Lý Tàng Thu quản lý công ty, bên dưới sóng yên biển lặng rốt cuộc có che giấu những gì bẩn thỉu hay không?

Sở Thức Sâm tra được vài tài liệu công khai, Độ Hành chưa thành lập được quá 5 năm, đà phát triển có thể nói là “thần tốc”, có không ít khách hàng đã từng là đối tác của Diệc Tư.

Ngoài khách hàng ra, còn kỹ thuật thì sao?

Diệc Tư có bao nhiêu tài nguyên đã bị “chuyển đi”?

Sở Thức Sâm quyết tâm phải làm rõ chuyện này, nhưng những thứ ở tầng sâu hơn người bình thường căn bản không thể tiếp xúc được, muốn tra ra được rõ ràng không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm được.

Có quyền lực can dự, hơn nữa có năng lực thay đổi Diệc Tư…

Là Hạng Việt.

Sở Thức Sâm không thể giải thích được cảm xúc của mình đối với Hạng Minh Chương, nói là tán thưởng hay ghét bỏ thì thật quá ngây thơ, đều là người trưởng thành cả rồi, xem ra thì, hữu dụng hay vô dụng có vẻ là đánh giá thực tế hơn.

Lần này cậu sốt ruột, đã tới thời gian và không gian xa lạ này, cậu muốn làm gì đó ở kiếp này này để có được cảm giác an toàn. Cậu hoàn toàn không sợ thất bại, nếu những bài học rút ra là đáng giá thì thực sự không có gì phải đau buồn.

Sở Thức Sâm trầm tư hồi lâu, các ngón tay ma sát góc sách đến ấm lên, bóng người ở cửa khẽ đung đưa, Sở Thức Hội dừng lại khi đến nơi, giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Sở Thức Hội bước vào, đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng của Sở Thức Sâm, có hơi chật hẹp, đứng lưỡng lự ngay giữa sofa và ghế tay vịn hỏi: “Tại sao anh lại chuyển đến phòng cho khách?”

Sở Thức Sâm ngay lập tức cho cô một đáp án hoàn mỹ: “Chuyện quá khứ anh không nhớ, những ngày sau này cũng khó mà truy tìm, cứ xem như bắt đầu một cuộc sống mới vậy.”

Sở Thức Hội gật gật đầu, cũng không vòng vo tam quốc, trực tiếp nói: “Lần trước anh nói tiền bán cổ phần để lại cho em một phần để mở công ty, là sự thật sao?”

“Đúng vậy, sao anh lại lừa em được.” Sở Thức Sâm trả lời chân thành, “Để đảm bảo thì hôm nào để mẹ gọi luật sư đến làm giấy tờ công chứng.”

Sở Thức Hội lập tức hỏi: “Không phải là em hoài nghi, em chỉ không hiểu anh vì sao lại tình nguyện làm thế.”

Sở Thức Sâm đáp: “Trong nhà chỉ còn mình em còn cổ phần của Diệc Tư, nếu có thể vào Diệc Tư làm thì tốt nhất, đáng tiếc tình trạng hiện tại vẫn chưa sáng tỏ. Vì thế nên tự mình lập nghiệp cũng không tồi, đây chỉ là một cách lựa chọn mà thôi, em là người lớn rồi, hãy cứ chọn điều em thích đừng để bị trói buộc.”

Sợ Thức Hội trầm mặc một lúc, đi đến bên cạnh Sở Thức Sâm ngồi xuống nói: “Em muốn đến Diệc Tư, em thích máy tính, em cũng muốn ba nữa.”

Sở Thức Sâm có chút xúc động, cô gái xuất thân giàu có luôn được cưng chiều, mạnh mẽ, cầu tiến, thành tích luôn luôn xuất chúng, cậu giơ tay lên xoa đầu Sở Thức Hội nói: “Được, anh sẽ ủng hộ em.”

“Còn anh thì sao?” Sở Thức Hội quan tâm đáp, “Anh bị công ty sa thải rồi.”

Sở Thức Sâm: “Ừm.”

Sở Thức Hội lẩm bẩm: “Vừa thu mua đã trở mặt không nhìn người rồi, đợi đến lúc em tốt nghiệp thì càng không ổn. Hạng Minh Chương hung ác lại có dã tâm, gia đình anh ta từ bác đến cô đến cả anh em trai họ, đều đối với anh ta không từ thủ đoạn.”

Sở Thức Sâm không thể không thừa nhận rằng nói xấu sau lưng Hạng Minh Chương vô cùng thống khoái. Cậu đoán rằng mấy suy nghĩ này là do Lý Hành tiêm nhiễm cho Sở Thức Hội, cậu hỏi: “Em và Lý Hành tình cảm có tốt không?”

“Vẫn ổn.” Giọng điệu của Sở Thức Hội không mặn không nhạt, cũng không có hứng nói thêm, “Sau này chia tay với Hạng Minh Chương rồi, công việc phải làm sao đây?”

Sở Thức Sâm phá lên cười, người trẻ động cái là nói là chia tay, tuyệt giao, quan hệ giữa cậu và Hạng Minh Chương vốn chính là “Vì lợi mà đến, vì lợi mà đi”.

Hai nhà quen biết, việc kinh doanh của Hạng Việt chủ yếu trong ngành tài chính và ngân hàng, cậu nói: “Không vội, núi và sông ắt sẽ tương phùng.”

Sở Thức Sâm ở nhà buồn chán hơn một tuần, lâu lâu sẽ cùng Lăng Khải trò chuyện trên Wechat một lúc, cậu nhớ rằng bộ phận trước đây có nhận một dự án lớn, vừa hỏi đến, Lăng Khải đã kêu ca oán thán công việc không suôn sẻ.

Cuối tuần, Lăng Khải gửi tin nhắn tới, hỏi cậu dạo này có thời gian rảnh không.

Sở Thức Sâm ở Hạng Việt kết được người bạn này nhưng lời đáp ứng đến tân gia nhà bị dời lại, cậu cảm thấy vô cùng áy náy, trả lời tin nhắn bảo rằng có rất nhiều thời gian.

Lăng Khải hẹn cậu ăn lẩu rồi gửi địa chỉ qua.

Sở Thức Sâm vui vẻ đến trước, là một quán ăn nhận được nhiều khen ngợi trên mạng, nhân khí thịnh vượng. Lăng Khải vốn định mời cậu đến chung cư nhưng sợ gặp phải nhân viên Hạng Việt sẽ không thoải mái, vì vậy nên hẹn ở bên ngoài.

“Ở đâu không quan trọng.” Sở Thức Sâm đưa qua một cái túi, “Quà tân gia thì nhất định phải tặng.”

Lăng Khải nhận lấy nhìn qua: “Wow, robot quét nhà! Cái ổ chuột của em đang cần lắm đó!”

Sở Thức Sâm mua ở trung tâm thương mại gần đây, nhìn phản ứng của Lăng Khải chắc hẳn đã tặng đúng đồ rồi, cậu lơ đễnh nhớ đến Hạng Minh Chương, trong lời nói nửa thật nửa giả của anh xem ra cũng có vài câu đáng tin.

Lăng Khải hỏi: “Anh có uống bia không?”

Sở Thức Sâm nói: “Anh uống nước.”

Lăng Khải: “Còn muốn uống say với anh cho vơi đi nỗi buồn, vậy mà anh muốn uống nước, tốt xấu gì cũng nên uống một chai coca chứ.”

Sở Thức Sâm cười đáp: “Anh cũng có buồn đâu.”

“Anh bị sa thải còn gì.” Lăng Khải nói xong lại hối hận, “Xin lỗi…”

Sở Thức Sâm không để ý, chút cản trở này không đủ để cậu mượn rượu giải sầu, cậu để tâm đến nội dung than khổ của Lăng Khải, thuận tiện hỏi: “Vậy em đang buồn cái gì, công việc gặp phiền phức?”

Lăng Khải gương mặt đau khổ: “Bộ phận mới bắt đầu một dự án mới, kinh phí hơn trăm triệu, nhưng thực sự không dễ giành lấy, tiến triển chỗ nào cũng không thuận lợi. Tình hình trước mắt là tổng giám đang không vui, quản lý cũng không vui, chủ quản không vui, tổ trưởng không vui, em chỉ là một con tép nhỏ cấp dưới thôi, chính là người không vui nhất.”

Sở Thức Sâm an ủi đáp: “Mọi người đều không vui vẻ, ít ra vẫn công bằng.”

“Nhưng bọn họ tiền lương nhiều!” Lăng Khải tiếp tục kể khổ, “Bên này không sáng tỏ, bộ phận R&D cũng thế, hôm qua mở một cuộc họp đứng tạm thời để trao đổi thông tin, Hạng tiên sinh vừa lộ mặt thì không khí coi như tiêu luôn, chẳng khác gì bị phạt đứng.”

Sở Thức Sâm tưởng tượng ra một gương mặt: “Hạng Minh Chương phản ứng như thế nào?”

Lăng Khải trả lời: “Bình tĩnh… có khả năng anh ta bị cận, em hoàn toàn nhìn không ra tâm tình của anh ta thế nào.”

Sở Thức Sâm không nhịn được cười, vừa cười vừa vào chủ đề chính hỏi: “Dự án nào vậy có thể kể không?”

“Điều chỉnh toàn bộ hệ thống, mấy tin tức này đều là công khai cả, không vấn đề gì.” Lăng Khải trả lời, “Khách hàng là ngân hàng Lịch Tín.”

Lẩu sôi sùng sục, Sở Thức Sâm không thích chua cay, bưng một cốc nước ngọt lên chầm chậm nhấp, nghe Lăng Khải dốc bầu tâm sự thêm hai tiếng đồng hồ.

Ăn xong về đến nhà, Sở Thức Sâm ghét bỏ cơ thể đều là mùi lẩu rất nặng, ngâm mình trong bồn tắm ba lần, đêm khuya rồi, cậu quấn lên mình một tấm chăn mỏng đi đến bàn làm việc, ngồi đó viết chữ lên sổ ghi chép.

Ngân hàng Lịch Tín.

Đây là một ngân hàng có lịch sử lâu đời, chi nhánh khắp toàn quốc, cạnh tranh dự án lần này có tới mười mấy công ty, vòng trao đổi đầu tiên đã kết thúc và hiện đang trong giai đoạn lựa chọn và khảo sát.

Vấn đề trước mắt là, ngân hàng đối với các công ty chưa đủ hài long, bao gồm cả “học sinh ưu tú” như Hạng Việt.

Ngân hàng Lịch Tín có nhiều chi nhánh phụ, khối lượng lớn và các trọng điểm kinh doanh khác nhau nên rất khó để thống nhất các yêu cầu đối với hệ thống, dẫn đến việc các trọng điểm không rõ ràng, thậm chí vòng trao đổi kết thúc còn đảo ngược lại yêu cầu ban đầu.

Các công ty đối với tầng sâu nghiệp vụ của ngân hàng không hiểu rõ, không cho ra được đề xuất, vạn nhất đề xuất đưa ra không phù hợp chính là chữa lợn lành thành lợn què.

Vì thế nên bên A chưa nghĩ rõ ràng, bên B làm chưa rõ ràng, chỉ có thể lãng phí.

Bình thường ở tình huống thế này, bên B sẽ tìm riêng bên A để câu thông, nhưng người phụ trách trong nhóm tuyển chọn của ngân hàng vô cùng khó đối phó, mấy công ty đều bị người đó đóng cửa từ chối tiếp khách.

Sở Thức Sâm trong lòng dậy sóng, trong số các ngân hàng hiện đại hoá đầu tiên của thành phố năm đó, vốn của băng nhóm thương nhân Ninh Ba chiếm 80%, ngân hàng Lịch Tín nếu như truy lại nguồn gốc thì cũng là một trong số đó.

Bọn họ từng áp dụng chế độ kết toán tài chính, chế độ góp vốn và bảo hiểm, v.v… một trong số đó đã phát triển và vẫn còn được sử dụng cho đến ngày nay. Cậu đã nghiên cứu qua các ngân hàng ngày nay, tuy có nhiều chức năng hơn trước đây nhưng hoạt động kinh doanh cốt lõi vẫn là “tiết kiệm và cho vay”.

Sở Thức Sâm nắm chặt bút máy, gõ lên bàn hai lần như thể đang hạ quyết tâm.

Đợi mọi chuyện sẵn sàng đã là thứ bảy.

Trời âm u, lúc bình minh nổi lên một cơn mưa nhỏ, Sở Thức Sâm khoác lên một chiếc áo sơ mi màu nhạt nhìn vô cùng đơn bạc, dặn dò tài xế chở cậu đến phố Âu Lệ.

Xe chạy đến gần con phố, cây cổ thụ bên đường nhìn có vẻ đã trăm năm tuổi, giữa các tòa nhà cao tầng được xen lẫn một số kiến trúc kiểu phương Tây cũ.

Sở Thức Sâm cảm thấy quen mắt, hỏi: “Căn nhà đó được xây năm bao nhiêu vậy?”

Tài xế trả lời: “Có vẻ rất lâu rồi, nơi này có rất nhiều nhà cũ được giữ lại từ thời Dân Quốc.”

Sở Thức Sâm ngạc nhiên, cậu cho rằng thành phố thay đổi từng ngày, không nghĩ đến những dấu vết ngày cũ vẫn còn được bảo tồn đến bây giờ, cậu kinh hỉ phát hiện, đây là con phố mà mỗi lần cậu đi làm đều sẽ đi qua.

Cách đó không xa có một tòa nhà kiểu phương Tây bốn góc màu vàng nâu, cửa sổ hình nan quạt, cao ba tầng.

Sở Thức Sâm trợn to mắt không thể tin được.

Tới gần đó, xe dừng ở ven đường, tài xế nói: “Đến rồi.”

Sở Thức Sâm xuống xe, đứng trước toà nhà hốt hoảng không dám di chuyển, sợ rằng ảo ảnh này sẽ biến mất không nhìn thấy được nữa.

Nơi cậu muốn tìm, hoá ra lại là địa chỉ cũ của ngân hàng Phục Hoa.

Tòa nhà đã qua nhiều lần sửa sang, đã được sơn lại, bức tường nếu nhìn kỹ có hơi loang lổ, tầng 2 và tầng 3 được sửa thành quán cà phê, tầng 1 là cửa hàng bán đàn kiểu Trung Quốc.

Sở Thức Sâm cẩn thận mở cửa, như thể đang sợ sẽ kinh động đến giấc mộng xưa.

Cuối phố, một chiếc Lexus đang giảm tốc độ.

Bành Hân tay cầm vô lăng, mắt liếc gương chiếu hậu. Hạng Minh Chương đang ngồi ở hàng ghế sau, anh có rất nhiều việc phải làm, lúc trước không để ý đến, bây giờ đã rảnh tay để nghiên cứu dự án này.

Người phụ trách trong nhóm tuyển chọn của ngân hàng họ Triệu, sở thích ngoài giờ làm việc là chơi đàn và làm thơ, vợ ông ta đang mở một cửa hàng bán đàn. Hai vợ chồng ông ta vào những ngày nghỉ thường hay tổ chức hoạt động văn nghệ.

Tổ trưởng Triệu này tính cách lạnh lùng, vô cùng khó hẹn, khi gặp mặt bình thường ông ta vô cùng thô tục. Một số công ty đã cử người đến “đánh đàn kết bạn”, vậy mà bị ông chế giễu là người ngoài ngành học đòi làm sang.

Bành Hân đỗ xe ngay cửa chính, nói: “Hạng tiên sinh, chính là chỗ này.”

Hạng Minh Chương đáp: “Cậu không cần xuống đâu.”

Bành Hân hỏi: “Ngài tự đi một mình sao?”

Nếu giao tiếp không thông suốt, nóng vội rất dễ làm hỏng việc, cần phải tiết chế tính khí, hôm nay Hạng Minh Chương được nghỉ, một chuyến này coi như là đi dạo phố vậy, anh nói: “Tôi xem đàn một chút, cậu về đi.”

Mưa bắt đầu nặng hạt, cước bộ vài bước hai vai đã dính chút nước mưa. Hạng Minh Chương đẩy cửa bước vào, giơ tay hất đi mấy giọt nước bám trên quần áo.

Đợi đến khi ngẩng đầu lên, anh vừa nhìn đã thấy Sở Thức Sâm.

Toàn bộ cửa hàng đàn được thiết kế rộng rãi và trang nhã, nhạc cụ như đàn, sáo đều được sắp xếp theo trật tự. Phía Đông là một bức tường treo đàn tỳ bà, Sở Thức Sâm đứng ngay bức tường ngẩng đầu lên, khí chất toả ra vô cùng hoà hợp với không gian xung quanh.

Cậu quay đầu nhìn thấy Hạng Minh Chương, thế nhưng cũng không ngạc nhiên, vờ như không quen mà xoay người lại tiếp tục xem đàn tỳ bà.

Hạng Minh Chương nghi hoặc, Sở Thức Sâm tại sao lại ở đây?

Đợi đến khi khu tiếp khách có bảy tám vị khách quen ngồi uống trà, tổ trưởng Triệu cùng họ trò chuyện một lát mới đi qua đây, không quá nhiệt tình chiêu đãi khách lạ.

Ông ta đánh giá Sở Thức Sâm, còn trẻ, không giống người sẽ thích những nhạc cụ này, cho rằng chỉ là hiếu kỳ ghé vào lượn lờ một chút, hỏi: “Có cần giới thiệu không?”

Sở Thức Sâm xem qua cũng gần hết rồi, chỉ vào một chiếc trong đó nói: “Làm phiền giúp tôi lấy xuống.”

Tổ trưởng Triệu lại nhìn chằm chằm cậu: “Cái này là hàng quý.”

Đàn tỳ bà được lấy xuống, Sở Thức Sâm cẩn thận cầm lấy, thưởng thức nói: “Đầu đàn rất vừa ý tôi, ngựa đàn làm bằng ngà ngoi, kiểu dáng vô cùng đẹp.”

Sắc mặt Tổ trưởng Triệu dịu đi vài phần: “Thân đàn cũng làm từ ngà voi nguyên chất.”

Sở Thức Sâm vuốt ve những kẽ hở trên thân đàn, kết hợp kiểm tra xem tay nghề người làm có đủ kỹ thuật hay không, hoa văn gỗ đàn hương hình thù trên mặt sau vô cùng hoàn mỹ, nói tóm lại, chắc chắn đây là một cây đàn tỳ bà thượng hạng.

Về mặt âm thanh, cậu hỏi: “Có thể đàn thử không?”

Tổ trưởng Triệu nói: “Đương nhiên có thể.”

Khu vực thử đàn nằm đối diện cửa ra vào, Sở Thức Sâm ôm đàn ngồi lên ghế đẩu, tấm bình phong màu trắng tuyết phía sau làm nổi bật lên gương mặt thuần khiết, cậu điều chỉnh bộ phận lên dây, sau đó nhẹ nhàng gảy dây cung.

Hạng Minh Chương không tránh được, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Lâu rồi không đàn, tay Sở Thức Sâm có chút xa lạ, lần gảy dây đầu có hơi chậm.

Dưới chân cậu từng là đại sảnh của ngân hàng Phục Hoa, khi đó âm thanh người người huyên náo, đón họ đến tiễn họ đi, đã từng có trật tự, đã từng ồn ào, giữ tiền cho người khắp tám phương, nhưng một khi đóng cửa rồi cũng không còn vinh quang được nữa.

Năm ngón tay mảnh mai lướt trên dây đàn càng lúc càng nhanh, dây đàn liên tục phát ra âm thanh, như thể đang phóng ra từng cây đao.

Sở Thức Sâm ngẩng đầu nhìn ra cửa chính, mọi thứ vẫn vậy nhưng người đã đổi thay, con phố dài ngoài cửa chỉ còn lại những hàng cây.

Dưới mái hiên này, quá khứ của nơi này, sớm muộn gì cũng không còn ai nhớ đến.

Bức tường quá khứ như đang xé toạc ra, thay một lớp kính mới, tất cả bị chôn vùi trong những khuôn mặt xa lạ!

Trong lúc không biết và không cảm giác được, tất cả mọi người bị tiếng đàn mạnh mẽ thu hút, tập hợp lại một bên nín thở lắng nghe.

Ngón tay bấm đàn của Sở Thức Sâm ửng đỏ, nhưng khoé mắt lại càng đỏ hơn.

“Coong” một tiếng!

Dây đàn đột ngột dừng lại, nhất thời tĩnh lặng, không một ai kịp hồi thần.

Cậu nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, đầu ngón tay không kiềm chế được mà run rẩy.

Xung quanh kinh ngạc lẫn vui vẻ khen hay, tổ trưởng Triệu hoàn toàn thay đổi vẻ mặt, tán dương nói: “Cửa tiệm xập xệ này của tôi có phải là có vinh dự được chuyên gia ghé qua hay không?”

Từng bước chân dần dần lại gần, Sở Thức Sâm không kịp che giấu cảm xúc chật vật, ngẩng đầu lên, Hạng Minh Chương đã đi đến trước mặt cậu.

Tất cả thời cơ đều phù hợp, cậu giả vờ ung dung, giọng điệu bình tĩnh khó mà nhận ra, nói: “Hạng tiên sinh, anh tới rồi.”

Tổ trưởng Triệu ngập ngừng đáp: “Hạng… cậu từ Hạng Việt…”

Sở Thức Sâm lại hỏi: “Nghe có hay không?”

Tiếng đàn vừa dứt, trong lòng vẫn còn chấn động không thôi, Hạng Minh Chương quên mất khẩu thị tâm phi: “Ừm, rất hay.”



Gin: bonus fanart đánh đàn của Thẩm thiếu gia:> tấm này mặc tây trang đàn hợp cảnh này nè hehe