Những hàng cây ngọc lan trong nội thành tựa như đều đã nở bung sau một đêm, trắng xoá cả một mảng, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy vụt qua, hướng về khuôn viên của “Viễn thông Hạng Việt”, chầm chậm dừng lại trước cửa toà nhà lớn.
Tài xế nói: “Hạng tiên sinh, đã tới công ty rồi.”
Hạng Minh Chương mở hai mắt, dùng khớp ngón tay niết lấy ấn đường để xoa dịu cơn mỏi mệt. Hôm nay Sở Thông tin Thành phố mở một cuộc họp, họp tới tận nửa ngày trời, dọc đường về anh chỉ vừa chợp mắt được một lúc.
Hơn nữa, đối với cuộc họp mang tính chất cố gắng giản lược mọi thứ như thế này, ai mang theo trợ lý cũng sẽ bị xem là quá phô trương, Hạng Minh Chương một mình đi đi về về, tự mình xách theo một tập tài liệu nặng trịch cùng sổ ghi chép và laptop bước xuống xe.
Hạng Minh Chương vừa về tới văn phòng, chưa đến 2 phút thư ký đã mang tới cho anh một cốc cà phê. Anh cúi đầu lật đi lật lại tài liệu, hỏi: “Giám đốc bộ phận tiêu thụ và tiền bán hàng (*) có ở công ty không?”
(*) tiền bán hàng ở đây là pre-sale chứ không phải là sale money đâu nhé =)))
Thư ký trả lời: “Có ạ.”
Hạng Minh Chương liếc nhìn điện thoại rồi nói: “Báo cho bọn họ một tiếng, mười lăm phút sau bắt đầu mở cuộc họp, đến trung tâm R&D (*) gọi cả kỹ sư trưởng đến đây.”
(*) Trung tâm R&D (Research & Development): trung tâm nghiên cứu và phát triển
Thư ký nhắc nhở: “Hạng tiên sinh, chắc là không kịp nữa rồi, một lát nữa phải đến Á Hi Loan, tối nay có hẹn ký hợp đồng với Diệc Tư.”
Hạng Minh Chương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thu mua cổ phần quả không phải chuyện nhỏ, anh thế mà lại quên mất chuyện này, chắc có lẽ chỉ biết trách đối tượng ký kết quá phiền phức.
“Khoa học kỹ thuật Diệc Tư” đã từng vô cùng nổi trội trong ngành, kể từ bốn năm trước khi người sáng lập Sở Triết qua đời, nội bộ công ty chia bè kéo cánh, dẫn đến sự ra đi của một số thành viên cấp cao, mất đi khách hàng, thành tích nghiệp vụ và danh tiếng sụt giảm nhanh như đá rơi xuống vách núi.
Cổ phần của Sở Triết được để lại cho hai đứa con, đứa con gái vẫn còn đi học, chưa đủ trưởng thành để gánh vác. Đứa con trai Sở Thức Sâm là một phú nhị đại não tàn đúng nghĩa, ăn chơi gái gú cờ bạc mọi thứ đều có đủ, từ nhỏ đã là một thứ không ra gì.
Sở Thức Sâm thân là con trai trưởng nhà họ Sở nhưng lại là một kẻ bại hoại. Lợi nhuận công ty năm này qua năm khác sụt giảm thê thảm, hắn không những không cải tà quy chánh, đã vậy còn một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, đòi bà Sở phải bán đứt cổ phần cho hắn hùn vốn với bạn mở công ty.
Hạng Minh Chương đánh giá qua về giá trị của Diệc Tư, cho rằng “con lạc đà trơ xương” này vẫn còn cứu được, bèn nhân cơ hội chìa ra một cành ô liu. Hạng gia và Sở gia đã quen biết nhiều năm, mặc dù sau khi ông Sở mất đi đã dần dần ít qua lại, nhưng nể tình một phần tình cảm, Hạng Minh Chương cũng đưa ra một cái giá vô cùng hậu hĩnh, hai bên thuận lý thành chương mà ký hợp đồng.
Từ lần gặp gỡ đầu tiên cho tới cuộc đàm phán sau đó, Sở gia đều uỷ thác cho một luật sư tiến hành, đến bước ký kết cuối cùng không biết Sở Thức Sâm từ đâu ra lại đến phát điên cái gì, đòi tổ chức ký kết trên du thuyền.
Hạng Minh Chương không có thời gian lênh đênh trên biển cả đêm, cũng không có tâm trạng thưởng thức những trò giải trí do Sở Thức Sâm bày ra, nên khi nhận được lời mời anh cũng không mấy coi trọng.
Anh nghĩ một lúc, bảo thư ký gọi Bành Hân đến.
Bành Hân là giám đốc bộ phận tiêu thụ, là trở thủ đắc lực dưới trướng Hạng Minh Chương, hành sự lão luyện, lại là người rất giỏi xã giao. Đến công ty, Bành Hân hỏi: “Hạng tiên sinh, ngài tìm tôi sao?”
Hạng Minh Chương nói: “Tối nay ký hợp đồng với Diệc Tư, cậu đi thay tôi đi.”
Bành Hân vừa làm xong một hạng mục, sụt hẳn bảy cân, đang cần gấp một kỳ nghỉ để nạp lại năng lượng, vốn dĩ đã đặt vé máy bay tối nay đi Santorini. Hắn liếʍ môi, không chút phản đối đáp lại: “Được, không thành vấn đề, bên phía Diệc Tư có cần đánh tiếng trước hay không?”
“Không cần đâu.” Hạng Minh Chương ngữ khí nhẹ nhàng đáp, “Bộ phận phụ trách đã đàm phán xong cả rồi, cậu chỉ cần đến làm nốt bước cuối thôi.”
Bành Hân gật đầu, sớm đã nghe Sở Thức Sâm là một kẻ ăn chơi trác táng, e rằng bữa tiệc hôm nay không chỉ đơn giản lành mạnh như vậy. Kỳ nghỉ bị hoãn lại, thôi thì cứ xem như tối nay là món khai vị vậy.
Hạng Minh Chương nhìn hắn nói: “Không xong việc này thì cậu đừng mơ tới việc nghỉ phép.”
“Ngài yên tâm, nếu làm hỏng việc này thì tôi nhảy xuống biển luôn.” Bành Hân cười đáp, “Hạng Việt không mấy nữa mà trở thành đại cổ động của Diệc Tư rồi, thực sự rất đáng mở tiệc ăn mừng đây.”
Chập tối hôm đó, công ty cử xe tới đón đoàn năm người của Bành Hân đến Á Hi Loan.
Vừa mới vào mùa xuân, cả thành phố nhanh chóng ấm lên, bờ sông bờ biển ngày càng trở nên nhộn nhịp sống động. Chiếc du thuyền tư nhân sang trọng neo đậu tại bến suốt cả mùa đông đã rục rịch muốn rời bến.
Du thuyền của Sở Thức Sâm đã được chuẩn bị thoả đáng từ một tuần trước, nguyên liệu tươi sống và rượu ngoại cao cấp được đóng thành từng thùng vận chuyển đến bằng đường hàng không. Thuyền viên, đầu bếp riêng và nhân viên phục vụ đều đã sẵn sàng. Khi màn đêm buông xuống, ban nhạc biểu diễn cũng đã đến nơi, còn có hơn một chục người mẫu và hotgirl mạng đến để góp vui.
Đêm xuân ra biển du ngoạn, quả thực mê hoặc lòng người.
Hạng Minh Chương vốn phải tham dự bữa tiệc ngày hôm nay thì đang ở lại công ty mở một cuộc họp. Cuộc họp ban ngày bàn về vấn đề “hệ thống phục hồi sau thảm họa” (*), có yêu cầu hay phương hướng gì mới, các công ty lớn và cửa hàng tư nhân nào cũng phải truyền đạt và nêu lên kịp thời.
(*) hệ thống phục hồi sau thảm họa: là giải pháp cho phép khôi phục và tiếp tục sử dụng các cơ sở hạ tầng công nghệ quan trọng và hệ thống dữ liệu sau thảm họa thiên nhiên hoặc do con người gây ra.
Về đến nhà đã gần rạng sáng, Hạng Minh Chương bình thường đều ở trong căn hộ mô hình khách sạn nằm trong khu vực tấc đất tấc vàng, phía dưới nhà đều là những cửa hàng đồ hiệu vô cùng xa xỉ. Bên cạnh là toà nhà chọc trời của trung tâm tài chính thành phố, bốn bề đều là ánh sáng rực rỡ hoa lệ, đèn sáng rực rỡ, có vẻ như không khí như vậy sẽ không bao giờ khiến con người ta cảm thấy cô đơn.
Tắm xong, Hạng Minh Chương để trần nửa người trên, những giọt nước còn vương lại trên người theo cơ bắp chảy dọc xuống. Anh có thói quen uống một ly nước lạnh, khi cơ thể hạ nhiệt sẽ mang lại cảm giác muốn quấn lấy chăn nệm, khi đó giấc ngủ sẽ càng sâu hơn.
Có vẻ ngoài biển không có tín hiệu, trước khi đi nghỉ ngơi anh không nhận được thông báo ký kết hợp đồng thành công từ Bành Hân.
Mãi cho đến nửa đêm, điện thoại đột nhiên điên cuồng rung lên.
Hạng Minh Chương rất nhanh đã tỉnh lại, giờ này mà có người gọi điện làm phiền anh chắc hẳn không phải là chuyện nhỏ, vừa mới bắt máy đã trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì?”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói vô cùng khẩn thiết của thư ký: “Hạng tiên sinh, có chuyện rồi! Du thuyền của Sở Thức Sâm phát nổ trên biển!”
Nghe như sét đánh ngang tai, Hạng Minh Chương bừng tỉnh ngay tức khắc, trong lòng đột nhiên nặng nề: “Người của Hạng Việt sao rồi?”
Thư ký nói: “Tình huống cụ thể vẫn chưa nắm rõ, bên phía Diệc Tư đang loạn lắm, mãi mới liên lạc được với người phụ trách, chỉ biết hiện tại những người được cứu đã được đưa tới bệnh viện rồi, tôi đang chạy qua bên đó đây!”
Hạng Minh Chương trở mình xuống giường, nhanh chóng suy nghĩ rồi dặn: “Tạm thời đừng liên lạc với bên Diệc Tư nữa, trước tiên xác nhận sự an toàn của nhóm Bành Hân đã.”
Cúp điện thoại, Hạng Minh Chương lập tức thay đồ ra khỏi nhà.
Trước cổng bệnh viện kẹt cứng, công tác cấp cứu không ngơi tay, xe cứu hộ không ngừng đi đi về về đưa người bị nạn tới nơi, bên trong trung tâm cấp cứu hỗn loạn như gà bay chó chạy.
Hạng Minh Chương mặc một cái áo gió dài đến đầu gối, vạt áo lay động theo bước chân dồn dập của anh, mái tóc ngắn có hơi hỗn loạn, nhưng biểu cảm trên mặt từ đầu đến cuối vẫn vô cùng trấn tĩnh.
Trước tiên anh hỏi lễ tân về ghi chép nhập viện, may mắn thay, năm người phía Bành Hân đều được cứu rồi, hiện tại đã nhập viện trị liệu.
Trong đó có một nhân viên đang ở trong ICU (*), vừa mới thực hiện xong việc cấp cứu. Hai nhân viên khác hôn mê chưa tỉnh, tạm thời đã thoát khỏi cơn nguy kịch, hai người còn lại không bị thương quá nặng.
(*) ICU (Intensive Care Unit): đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp
Ở phòng bệnh tầng 8, Bành Hân nằm trên giường truyền dịch, vẫn chưa hết hoảng sợ, nghe thấy tiếng cửa mở thì run bắn lên. Tiền lương mà Hạng Việt cho hắn đủ để hắn hết lòng hết dạ sống chết vì công ty, cũng không cầu có ai đến quan tâm mình, thế cho nên lúc thấy Hạng Minh Chương nửa đêm lại đến đây khiến cho hắn không khỏi ngạc nhiên.
“A…” Bành Hân nói, “Hạng tiên sinh, ngài tại sao lại tự mình đến đây thế này.”
Hạng Minh Chương đã lần lượt đi thăm những người khác, người nằm phòng ICU hiện chưa rõ sống chết ra sao, tâm tình của anh cũng vì thế mà không tốt liền nói: “Cậu cảm thấy tôi còn có thể ngủ được sao?”
Bành Hân sắc mặt vô cùng bối rối, lần đầu tiên ngồi du thuyền xa hoa ra biển, xém chút nữa là đi tong cái mạng nhỏ này rồi… Lúc đó mọi người còn đang chơi vô cùng vui vẻ, đuôi tàu đột nhiên bốc cháy, thế lửa càng ngày càng lớn đến mức không thể khống chế được, thuyền cứu hộ lại không đủ dùng, vì thế nên người loạn thành một đàn, thật may lúc phát nổ cũng đã chạy gần hết rồi.
Bành Hân than thở: “Trước khi đi còn nói làm hỏng việc sẽ nhảy xuống biển nữa chứ, cái miệng quạ này của tôi.”
Hạng Minh Chương đáp: “Cậu là người thay tôi đi, hãy dưỡng thương cho tốt đi, bộ phận tiêu thụ không có cái miệng của cậu thì chắc câm họng hết.”
“Ngài xem trọng tôi như thế, tôi nhảy xuống biển cũng là xứng đáng.” Bành Hân cố gắng nhấc người dậy, từ dưới gối lấy ra một tập văn kiện, “Bất kể như thế nào, tôi tối nay cũng đã không làm phụ sứ mệnh được giao, hợp đồng thu mua đều ở trong này rồi.”
Hạng Minh Chương một tay nhận văn kiện, một tay vỗ lên vai Bành Hân.
Lúc này thư ký mới vội vàng chạy tới, cậu ta không ngờ Hạng Minh Chương sẽ tới bệnh viện, giải thích: “Hạng tiên sinh, người của Diệc Tư đều ở tầng 9, người phụ trách của bọn họ tìm tôi để hiểu rõ tình huống nên đã chậm trễ một chút thời gian.”
Hạng Minh Chương nhìn người đối diện hỏi: “Vậy cậu nói xong chưa?”
Lòng bàn tay thư ký toát mồ hôi nói: “Tôi sẽ lập tức xử lý chuyện bên này.”
Hạng Minh Chương nói: “Liên lạc với người nhà nhân viên, lựa lời an ủi họ cho thật tốt, gọi luật sư và trưởng bộ phận bảo hiểm tới đàm phán phương án bồi thường, xem xem điều kiện bệnh viện và trình độ của bác sĩ, nhanh chóng tìm điều dưỡng chuyên nghiệp đến.”
Thư ký gật đầu liên tục đáp lại: “Vâng ạ, tôi đã nhớ rồi.”
“Không cần cậu làm.” Hạng Minh Chương bổ sung một câu, “Bảo trợ lý tiếp quản, cậu tan làm đi.”
Thư ký khẩn thiết đáp: “Hạng tiên sinh, vẫn là để tôi làm đi!”
“À, đúng rồi.” Hạng Minh Chương hỏi, “Nói chuyện với Diệc Tư lâu như thế, phía tầng trên ra sao rồi?”
Thư ký sắc mặt không ổn đáp: “Bác sĩ nói, e rằng Sở Thức Sâm có lẽ không qua khỏi.”
Từ khi biết chuyện, điều đầu tiên Hạng Minh Chương quan tâm là an toàn sự sống của nhân viên, tiếp theo là hợp đồng thu mua, còn Sở Thức Sâm sống chết ra sao anh một chút cũng không để trong lòng.
Bất quá vì hai nhà còn có giao tình, xuất phát từ lễ nghĩa anh cũng cần hỏi thăm một chút, còn nếu như người chết rồi, tang lễ cũng không tránh được phải tham dự.
Hạng Minh Chương lên lầu, hành lang bên ngoài phòng bệnh tụ lại rất nhiều người, từ quản lý cấp cao của Diệc Tư đến những trưởng bối của Sở gia, cả đoàn luật sư cũng đang ở trong phòng nghỉ đợi lệnh.
Tất cả mọi người đều từ trong giấc ngủ tỉnh dậy mà đến đây, không tránh khỏi mệt mỏi. Sự xuất hiện của Hạng Minh Chương quả thực khuấy động đám người, tất cả bọn họ đều dồn ánh mắt về phía anh.
Hạng Minh Chương không thèm để ý ánh mắt của bọn họ mà đi đến bên ngoài phòng bệnh, sau đó mở cửa ra.
Trên ghế sofa phía ngoài, bà Sở khóc đến hai vành mắt đỏ lên, mái tóc dài xõa trước ngực, cô con gái Sở Thức Hội đang đỡ lấy bà, biểu cảm lạnh nhạt hơn nhiều.
Một người đàn ông trung niên bước về phía anh, ông ta khoảng ngoài 50 tuổi, chăm sóc cơ thể không tồi, là vị giám đốc vận hành nắm quyền hành to nhất tại Diệc Tư sau khi Sở Triết qua đời, Lý Tàng Thu. Còn người thanh niên trẻ đứng bên cạnh Sở Thức Hội là con trai duy nhất của Lý Tàng Thu, Lý Hành.
Mặc dù Hạng Minh Chương vẫn chưa qua 33 tuổi nhưng Lý Tàng Thu đã mở miệng trước: “Hạng tổng đến rồi, mời vào, muộn như vậy rồi còn kinh động đến cậu.”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi tới xem xem có gì cần giúp đỡ hay không.”
Bà Sở mới nhận ra anh tới, nước mắt lưng tròng: “Minh Chương…”
Hạng Minh Chương trấn an bà đáp: “Bác gái, bác nên chú ý sức khoẻ.”
Bà Sở lắc đầu: “Ta chỉ muốn Tiểu Sâm tỉnh lại…” chưa kịp nói hết câu đã khóc đến không kìm lại được, vùi đầu vào lòng Sở Thức Hội.
Lý Tàng Thu hạ giọng thông báo: “Lúc cứu được thì đã muộn rồi, bác sĩ nói hy vọng sống vô cùng mong manh, bảo với người nhà nên chuẩn bị tâm lý.”
Sở Thức Hội có chút phiền lòng: “Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Khóc thì cũng có làm được gì đâu?”
Bà Sở la lên: “Chuẩn bị cái gì? Tiểu Sâm một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi, tôi phải chuẩn bị cái gì?”
Lý Tàng Thu thấy thế đành phải tự lo liệu mọi thứ, quay đầu nói với con trai: “Lý Hành, con đi xử lý đi.”
Đây là chuẩn bị hậu sự rồi.
Lý Hành vừa đi khỏi, người bên ngoài lũ lượt đi vào phòng bệnh, đợi tiễn người đi lần cuối, bà Sở triệt để sụp đổ, không thể không khóc rống lên.
Hạng Minh Chương bị kẹt trong phòng bệnh, muốn đi cũng không được. Anh đã nhìn đủ sự giả tạo trên gương mặt của những người này rồi bèn quay người nhìn về phòng trị liệu bên trong.
Gian phòng được ngăn cách hoàn toàn bằng kính, vừa vặn quan sát được giường bệnh, nhưng rèm xếp rũ xuống vài phân đã che mất gương mặt của Sở Thức Sâm.
Bà Sở khóc đến kiệt sức, bụm miệng kiềm nén chuyển sang tiếng thút thít. Bà nhìn thấy Hạng Minh Chương đang đứng nhìn vào phòng chữa trị, bèn tiến lên trước nói: “Minh Chương, nếu con muốn thăm em nó thì cứ vào đi.”
Hạng Minh Chương vốn chẳng hề có ý định ấy, sợ gặp phải chuyện xúi quẩy: “Con sợ làm phiền cậu ấy.”
Bà Sở nghẹn ngào: “Không sao đâu, có lẽ đây là lần gặp cuối cùng rồi, con vào tiễn Tiểu Sâm đi.”
Hạng Minh Chương đành phải đáp ứng: “Vậy cũng được ạ.”
Bước vào gian phòng điều trị, cửa đóng lại ngăn cách những tạp âm bên ngoài, Hạng Minh Chương cho hai tay vào trong túi áo gió, chầm chậm bước về phía giường bệnh.
Trên thực tế, ấn tượng của anh với Sở Thức Sâm vô cùng mờ nhạt, chỉ mới gặp qua vài lần. Lần gặp đầu tiên là khi Sở Thức Sâm mười mấy tuổi, cũng chưa thành niên, khi đó đã có thể nhìn ra ngũ quan không tầm thường chút nào.
Lần cuối cùng gặp là tại tang lễ của Sở Triết vào bốn năm trước. Sở Thức Sâm nhuộm cái đầu màu đỏ tím vô cùng nổi bật, đứng giữa những quan khách mặc đồ màu đen chẳng khác gì một quả thanh long mọc lên trên đất đen. Nhìn gần thì thấy sắc mặt của Sở Thức Sâm có chút ảm đạm, phù phiếm, hoàn toàn không giống trạng thái mà một cậu thanh nhiên nên có chút nào.
Còn về trang phục mà nói, Sở Thức Sâm luôn khiến người ta rét lạnh, giả sử như hắn có ngừng thở thì cũng không thể tìm được bộ quần áo nào phù hợp làm áo liệm.
Nói tóm lại, với thói quen buông thả thối nát suốt nhiều năm này của hắn, khiếu thẩm mỹ không ra gì, cộng thêm cái nết vô tri, vẻ ngoài trời sinh này cũng sớm bị tàn phá đến thê thảm rồi.
Tối nay lại còn chìm dưới biển biết bao lâu… Hạng Minh Chương quả thực không muốn nhìn thẳng vào đối phương.
Nhưng đến khi anh đi đến bên giường, vừa giương mắt nhìn đã khựng lại.
“Sở Thức Sâm” nằm an ổn trên giường bệnh, gương mặt sạch sẽ, mái tóc đen tuyền tựa như mây đen che phủ trước trán, thoắt ẩn thoắt hiện hiện một đôi lông mày đẹp. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, hàng mi dài rũ xuống và làn da đã tái nhợt sau khi ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, trông có vẻ lạnh buốt và trơn trượt, chỉ có hai khoé mắt là hơi đỏ lên vì đã ngâm trong nước biển.
Cổ áo bệnh nhân hơi mở ra, bên cổ của “Sở Thức Sâm” có một vết xước, tay trái của cậu đè lên ngực, tựa như đang vỗ về trái tim mà cầu nguyện.
Bàn tay đó trông vô cùng đẹp, ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn con dấu cổ nền bạc khảm mã não xanh, hoa văn khắc một con đại bàng với chiếc lá nguyệt quế trên miệng.
Người này có cảm giác vô cùng quen thuộc, nhưng cũng có vẻ như chưa từng gặp bao giờ.
Hạng Minh Chương hơi sửng sốt một chút, đợi đến khi hoàn hồn, trên giường bệnh đã vô cùng tĩnh mịch, thậm chí còn không nghe thấy tiếng hít thở, không biết rằng đối phương có qua nổi bình minh hay không.
Người sắp đi rồi, cũng nên nói lời từ biệt thôi.
Nghe thấy bên ngoài là tiếng khóc thút thít, hồi tưởng lại mấy năm gần đây của Sở gia, Hạng Minh Chương nghĩ đến một câu phúng điếu, đọc cho Sở Thức Sâm nghe cũng xem như nể mặt hắn rồi.
“Oán người ưu tú không được lại hận cha mẹ, khổ thân cha mẹ bạc đầu nuôi dạy con khôn lớn, cuối cùng thành tài không được hoá bất hạnh,” Hạng Minh Chương thờ ơ đọc, “Đã tử từ lâu rồi, khóc than đến tận mây xanh, như người ngã vào cõi bi ai.”
Trời gần sáng.
Gương mặt tuấn nhã kia khẽ động, chầm chậm mở ra hai mắt.
—
Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người! Câu phúng điếu này lấy từ “Doanh Liên Tùng Thoại”