Ở văn phòng náo loạn vài lần xong, Cố Tuân nhìn đồng hồ trên tay, sắp 10 giờ.
Anh nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trong lòng ngực, ôn nhu nói: “Đói bụng chưa?”
Nhan Yên đúng thật là có chút đói, cô vừa mới xuống máy bay liền tới tìm anh, tuy rằng bụng nhỏ bị đút căng phồng, nhưng tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng đồ ăn không giống nhau, không no được.
Cô ôm cổ Cố Tuân, thành thật nói: “Đói bụng, nhưng mà em muốn ăn mỳ anh nấu.”
Cố Tuân đương nhiên không từ chối, lau chùi sạch sẽ phía dưới hai người xong, liền nắm tay cô đi đến bãi đỗ xe.
Còn không quên giúp cô đem khẩu trang cùng mũ, nếu bị phát hiện chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ sẽ làm xôn xao.
Nói thế nào thì Nhan Yên cũng coi như là người nổi tiếng, trên mạng xã hội cũng có hơn 300 vạn fans, ngày thường người đại diện của cô luôn ân cần dạy bảo cô ở bên ngoài không được làm bậy, nghe lâu rồi liền Cố Tuân cũng nhớ kỹ.
Mỗi lần ra cửa đều phải mang khẩu trang cùng mũ, kỳ thật Nhan Yên cũng từng kháng nghị, cô không cho rằng mình là người nổi tiếng, chỉ là người học nhạc bình thường.
Nếu không phải buổi biểu diễn mấy năm trước ở Mỹ ngoài ý muốn bạo đỏ trong nước, cũng sẽ không trêu chọc nhiều phiền toái như vậy.
Cố Tuân còn nhớ rõ khi hai người mới vừa kết hôn, cô kỳ thật còn chưa có bạo đỏ, không ngờ hai người lãnh chứng chưa đến ba tháng, liền có buổi biểu diễn kia làm cô tỏa sáng rực rỡ.
Ở trong mắt Cố Tuân, bà xã nhà mình tự nhiên là ưu tú nhất, một ngày nào đó cô nhất định sẽ dược mọi người phát hiện, cho nên anh một chút cũng không thấy ngoài ý muốn.
Trên đường về nhà, Nhan Yên nhận được điện thoại của người đại diện, người đại diện là chị Lý, là người cô hợp tác từ nước Mỹ.
Lớn hơn cô sáu bảy tuổi, chưa lập gia đình, tuổi không lớn nhưng đặc biệt thích giảng đạo, rất nhiều lần cô không có kiên nhẫn nghe liền mở loa ngoài, đi làm việc của mình.
Sau đó bị cô ấy phát hiện, không khỏi lại là một màn dạy bảo.
Chị Lý bên kia như là ngoài ý muốn khi cô nhận điện thoại nhanh như vậy, mở miệng liền hỏi: “Gặp được ông xã của em rồi?”
Nhan Yên chậm rì rì ngáp một cái: “Ừm.”
Chị Lý hồ nghi hỏi: “Vậy hiện tại em ở đâu?” Không đúng a, tiểu tổ tông này mỗi lần đi gặp ông xã mình, đều hận không thể dính trên người anh, cô ấy cũng từng thấy qua, sao hôm nay nhận điện thoại sớm như vậy? Không phải là cãi nhau rồi chứ?
Đang lúc cô ấy định hỏi tiếp, Nhan Yên mềm mại nói: “Chúng em đang trên đường về nhà, vừa mới ở bên ông xã em, hiện tại mệt mỏi quá nha ~ bụng lại rất đói, ông xã em nói phải làm cơm cho em ăn a ~”
Chị Lý : “...” Là tôi lo lắng vô ích, tôi như chú hề mới đi lo lắng.
Chị Lý: “Được rồi, tiểu tổ tông ngày mai thả em một ngày, buổi diễn tập ngày kia em đừng quên, còn có mấy ngày nữa là bắt đầu buổi hoà nhạc, em đừng làʍ t̠ìиɦ.”
Nhan Yên: “Đã biết chị Lý, không có việc gì em cúp máy trước.”
Chị Lý: “...” Được rồi, biết em muốn ở bên ông xã .
Cố Tuân thấy cô cúp điện thoại, liếc cô một cái, quan tâm hỏi: “Ngày kia phải diễn tập?”
Nhan Yên thở dài, “Đúng vậy a, em chỉ có một ngày nghỉ để ở bên ông xã thôi, thật đáng ghét, không đủ thời gian.”
Cố Tuân luôn biết cô có một mặt trẻ con, liền duỗi tay qua kéo tay cô để trên đùi, trấn an nói: “Đến lúc đó anh sẽ đến xem mỗi buổi hoà nhạc của em, anh sẽ ở dưới khán đài nhìn em, biểu diễn cho tốt.”
Ánh mắt Nhan Yên sáng lên, tâm trạng của cô tốt lên ngay lập tức, “Thật vậy sao? Em còn muốn anh tặng hoa.”
Cố Tuân: “Tặng, lần này cũng muốn gypsophila sao?”
Nhan Yên không phải lần đầu tiên tổ chức hoà nhạc trong nước, những lần trước Cố Tuân cũng mang hoa tới, hoa gypsophila màu trắng, màu hồng nhạt, màu lam anh đều đã tặng qua một lần.
Anh nhớ rõ bình thường Nhan Yên cũng không đặc biệt thích hoa, nhưng cô vẫn rất vui vẻ khi nhận được hoa của anh trong buổi hoà nhạc, từ đó anh liền ghi nhớ trong lòng.
“Ưm, lần này cũng muốn gypsophila, em thích nhất là hoa anh mang tới.” Cố Tuân không biết rằng, mỗi bó hoa anh mang tới cô đều cất giữ rất cẩn thận, sau khi héo đều được cô làm thành hoa khô rồi bảo quản, sau này có cơ hội sẽ cho anh bất ngờ.
Ăn cơm xong, Nhan Yên nằm trên giường mơ màng sắp ngủ, Cố Tuân thấy cô buồn ngủ nhưng vẫn cố chịu, nhoẻn miệng cười, cũng không đọc sách nữa, đi theo lên giường đem cô ôm vào trong ngực, vừa nghĩ đến giáo án dạy học ngày mai.
Nhan Yên bị mùi hương quen thuộc vây quanh, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Nhan Yên tỉnh dậy trước, mới tỉnh lại còn có chút mơ màng, mở to mắt nhìn vào khoảng không, cho đến khi cổ ướt ướt, xúc cảm ấm áp làm cô phục hồi lại tinh thần.
“Tỉnh?” Giọng nói của người đàn ông vào buổi sáng trầm thấp hơn bình thường, cũng càng hấp dẫn hơn bình thường.
Khuôn mặt nhỏ của Nhan Yên đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Ưʍ.” Cô bỗng phát hiện mông bị thứ gì đó cứng rắn đỉnh lên, suy nghĩ một chút cô liền biết đó là thứ gì.
“Tỉnh rồi vậy thì phục vụ anh đi .” Cố Tuân nhìn quần áo của cô gái nhỏ tuột khỏi vai, lộ ra bả vai mượt mà, nhịn không được dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau đó cúi người rơi từng nụ hôn lên đó, hôn đến cơ thể Nhan Yên một trận tê dại, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ rầm rì.
“Ông xã...” Nhan Yên khó nhịn vặn vẹo thân mình, khát vọng đàn ông đυ.ng vào càng nhiều, “Thân thể ngứa...”
Cố Tuân cười nhẹ, “Ngứa nơi nào?” Bàn tay to của người đàn ông bá đạo nắm lấy tròn trịa trước ngực cô, “Là nơi này sao...?”
Một bàn tay khác hướng đến sờ soạng giữa hai chân cô, “Hay là nơi này...?”
“Đều ngứa... Ông xã...” Nhan Yên giữ lấy bàn tay trước ngực cô, ngực ưỡn về phía trước, đem nhũ thịt hướng vào lòng bàn tay anh.
Cố Tuân hiểu rõ nắm chặt lấy, đầu ngón tay khảy đầṳ ѵú, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay kẹp chặt, xoay tròn, chờ đến khi đầṳ ѵú sưng lên một vòng mới buông ra.
“Ưm a...” Nhan Yên nheo mắt, tiếng rêи ɾỉ mỏng manh không ngừng phát ra từ đôi môi mím chặt của cô, Cố Tuân cúi đầu liếʍ mυ'ŧ môi cô, đem tiếng rêи ɾỉ của cô khóa lại trong cổ họng.
Đồng thời ngón tay tách hai cánh môi âʍ ɦộ ra, ngón tay thô ráp không rảnh lo thương hương tiếc ngọc, xoa bóp trên hoa môi.
Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ trong âʍ ɦộ ngày càng nhiều, dần dần làm ướt lòng bàn tay Cố Tuân, động tác đầu ngón tay nghiền áp xoa bóp càng lúc càng nhanh, thanh âm của người phụ nữ cũng ngày càng mềm mại , vào lúc cao trào, cô phát ra tiếng rêи ɾỉ chói tai sau đó liền mềm nhũn, tiểu huyệt ướt nóng lại trào ra một cổ mật dịch.
Cố Tuân thấy khóe mắt cô phiếm lệ, cúi đầu hôn lên gương mặt cô, bàn tay to vuốt ve lưng cô, chờ cô khôi phục lại.
“Ông xã, anh không thao vào sao?” Nhan Yên hai mắt híp lại, khó hiểu nhìn về phía anh, rõ ràng anh còn đang cứng.
“Không được, chỗ đó của em còn sưng, chờ chút anh giúp em bôi thuốc.” Cố Tuân giải thích với cô xong, liền ngồi dậy, chuẩn bị đến phòng tắm xử lý du͙© vọиɠ của anh.
Không ngờ Nhan Yên giữ chặt lấy anh, đỏ mặt kiên định nói: “Ông xã, em dùng miệng giúp anh nhé?”
---------
Mọi người có thể IB TELEGRAM (Tieu_Muoi0831) để mua truyện RẺ HƠN (chuyển trực tiếp, không cần đổi vàng)