“Nữ thần dương cầm Nhan Yên tối nay về nước, đông đảo fans tới sân bay tiếp đón...”
“Nhan Yên lần này về nước tổ chức năm buổi hòa nhạc liên tiếp, vé vào cửa vừa mở bán được mười phút đã bán hết...”
“Nhan Yên ở nước ngoài bị truyền thông chụp được cùng người được coi là vương tử dương cầm Lâm Lộ Thanh đi ăn tối, nghi ngờ hai người kết giao đã lâu chuyện tốt sắp tới...”
Nhan Yên, cháu gái ruột của chủ tịch tập đoàn Nhan thị, từ nhỏ học dương cầm đã nhận được vô số giải thưởng lớn nhỏ, năm mười sáu tuổi đã sang nước Mỹ du học, ở tuổi hai mươi cùng hợp tác với dàn nhạc giao hưởng Paris có màn ra mắt lần đầu tiên, sau khi buổi hoà nhạc kết thúc khiến khán giả toàn sân khấu kinh diễm, từ đây mở ra con đường âm nhạc lộng lẫy.
Năm nay cô 23 tuổi, sớm đã trở thành người nổi tiếng nhà nhà đều biết, cho dù bình thường định cư ở nước ngoài, mỗi năm vẫn sẽ dành ra thời gian hai tháng để về nước, mở một vài buổi hoà nhạc cho fans trong nước.
Những người quan tâm âm nhạc yêu tiếng đàn của cô, không quan tâm âm nhạc thì ngược lại hâm mộ nhan sắc của cô, một thân khí chất lười biếng tùy hứng, phối hợp với khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, khóe miệng có một nốt ruồi nhỏ càng làm tăng thêm sự quyến rũ của cô.
Cô có làn da trắng sáng hơn so với người bình thường, cùng dáng người thanh mảnh, chưa kể những bộ lễ phục cô mặc trong các buổi hoà nhạc càng tăng thêm sự chú ý.
Đối với ngôi sao đang lên trong giới âm nhạc này, hành trình sau khi về nước vẫn luôn khiến cho truyền thông tò mò, cố tình Nhan Yên người này không thích xã giao, trước truyền thông tuy rằng ôn hòa có lễ, nhưng lời nói lại đặc biệt ít, làm nhóm truyền thông ruột gan cồn cào muốn chụp đời sống sinh hoạt cá nhân của cô nhưng vẫn thất bại quay về.
Mà bọn họ không bao giờ nghĩ tới, nữ thần dương cầm lung linh trên sân khấu, sau khi về nước không phải về nhà nghỉ ngơi, mà là lái xe tới đại học B ở thủ đô, hiện tại đang ngồi xổm giữa hai chân người đàn ông hút dươиɠ ѵậŧ.
“Ưʍ... Ha... Hương vị thật nồng... Yên Yên rất thích...” Hai chân Nhan Yên quỳ gối giữa hai chân Cố Tuân, tay nhỏ nắm chặt dươиɠ ѵậŧ dưới háng anh ăn đến vui vẻ.
Người đàn ông mặc một thân áo sơmi màu trắng quần tây đen, hai nút áo trên cùng sớm bị anh cởi bỏ, lộ ra l*иg ngực màu yến mạch.
Vài sợi tóc ngày thường được chải ngược lên trên nay rũ xuống dưới, tăng thêm vài phần lười biếng, giờ phút này một tay anh kẹp điếu thuốc, một tay đỡ đầu Nhan Yên, ngón tay mơn trớn sau cổ cô, thân thể Nhan Yên tê rần, hai chân lại mềm vài phần.
“Vụ bê bối với Lâm Lộ Thanh là như thế nào?” Thanh âm trầm thấp của người đàn ông, như là lơ đãng dò hỏi, cố tình làm Nhan Yên nhận thấy được bên trong cất giấu ghen tuông.
Tâm tình cô nháy mắt tốt lên, phun côn ŧᏂịŧ trong miệng ra, đem cằm tỳ trên đùi người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh ghen sao?”
Người đàn ông sao không nghe ra ngữ khí vui vẻ rạo rực của người phụ nữ, bỏ điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, ngón tay kẹp lấy cằm cô, dùng đầu ngón tay chai xạn nhẹ nhàng xoa xoa, không đau, lại có chút ngứa, Nhan Yên nghiêng đầuhá cái miệng nhỏ, hàm chứa đầu ngón tay người đàn ông, dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ, lại dùng hàm răng cắn.
“Anh thừa nhận đi ~~~ Cố Tuân có phải anh ghen tị hay không? Em nói cho anh biết, em cùng Lâm sư huynh thật sự không có gì, chỉ là muốn cảm ơn anh Lâm đã đồng ý biểu diễn, em mới mời anh ấy ăn cơm.”
“Huống chi em không phải một mình cùng anh ấy ăn cơm, còn có người khác, chỉ là bọn họ không chụp đến mà thôi.”
Chờ đến khi cô nói xong, sắc mặt Cố Tuân rõ ràng chuyển biến tốt hơn, anh cũng có tâm tình trêu đùa cô.
Đầu ngón tay ở trong miệng cô nhẹ nhàng quét mạnh qua hàm trên, anh biết, mỗi lần hôn cô chỉ cần liếʍ nơi này, cô liền ướt đặc biệt nhanh.
Quả nhiên Nhan Yên đỏ bừng khuôn mặt, hai chân nhẹ nhàng cọ xát, đôi mắt cũng dần dần ướŧ áŧ lên, nhìn đến anh tâm tình ngứa ngáy khó nhịn, anh cũng không đành lòng, cúi đầu hàm chứa môi cô, đầu lưỡi thọc thẳng vào, câu lấy trêu đùa đầu lưỡi cô.
“Ưʍ... Ha... Ha... Ông xã sờ sờ nơi này của em... Nơi này ngứa...” Nhan Yên bị hôn cả người tê dại, tròn trịa trước ngực càng không tự chủ ma sát đầu gối Cố Tuân, ma sát một lát cảm thấy không đủ thoải mái, tay nhỏ liền ôm lấy hai luồng thịt trước ngực hướng đưa vào trong tay anh.
“Thật tao.” Cố Tuân nhàn nhạt nhận xét, giây tiếp theo cúi người xuống há miệng liếʍ ngực cô, hoặc gặm hoặc cắn đem nước bọt bôi trên nhũ thịt cô, chỉ chốc lát sau hai bối thịt cao ngất đã bị anh liếʍ đến ướt dầm dề một mảnh.
“Thật sướиɠ... Ông xã liếʍ thật giỏi...” Nhan Yên ôm cái đầu trước ngực, vô ý thức ưỡn ngực đem nhũ thịt hướng vào trong miệng anh, tiếng rêи ɾỉ trong miệng càng lúc càng quyến rũ, kêu đến dươиɠ ѵậŧ Cố Tuân càng ngạnh.
Anh phun tiểu núʍ ѵú bị anh liếʍ mυ'ŧ đỏ lên ra, đem người từ trên sàn nhà kéo lên đè trên bàn làm việc, bàn tay to vươn ra, qυầи ɭóŧ cô đã bị cởi đến mắt cá chân, Cố Tuân đem khóa kéo cởi ra, đỡ dươиɠ ѵậŧ trực tiếp đâm vào.
“Ưm… Ha… Nhẹ một chút… Quá mạnh…” Nhan Yên bị anh đột nhiên va chạm, theo bản năng kẹp chặt hai chân, tiểu huyệt cũng chặt lại, Cố Tuân hai chân mở rộng ra, eo mông rắn chắc hữu lực một trước một sau mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nghe thấy Nhan Yên nói liền chậm lại, nhịn xuống du͙© vọиɠ muốn mạnh mẽ thọc vào rút ra, một chút một chút đẩy mạnh dươиɠ ѵậŧ chính mình, cán mới đi vào một nửa liền ngừng lại.
“Nghe em.” Cố Tuân sau khi nói xong chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, sau khi đi ra đến huyệt khẩu lại chậm rãi đưa vào trong một nửa, thọc vào rút ra đặc biệt chậm, cũng không cắm đến chỗ sâu bên trong, bất quá mới vài cái Nhan Yên liền nhịn không được.
Nhan Yên tức khắc hối hận, “Ông xã cắm em ~ ông xã ~ người ta muốn ăn thịt bổng ~” Cô xoắn mông nhỏ, sau mông muốn cọ vào côn ŧᏂịŧ anh.
Cố Tuân tiếp tục đâm cô, vừa làm vừa hỏi, “Không phải muốn chậm một chút sao? Chậm một chút lại không thoải mái?”
Nhan Yên ưm a mà hừ nhẹ, mông nhỏ vẫn nỗ lực muốn đem côn ŧᏂịŧ ăn vào trong, Cố Tuân thấy bộ dáng cô muốn ăn thịt bổng đến điên, khóe miệng hơi hơi giơ lên, nắm eo cô thình lình đâm nguyên cây đi vào.
---------
Mọi người có thể IB TELEGRAM (Tieu_Muoi0831) để mua truyện RẺ HƠN (chuyển trực tiếp, không cần đổi vàng)