Hắn thích làʍ t̠ìиɦ.
Nguyễn Lê cảm giác hôm nay bạn cùng bàn của mình không được bình thường cho lắm.
Cô hít một hơi thật sâu, xé một mảnh giấy trên vở viết mấy chữ, cuộn lại ném qua bàn hắn.
‘Bạn học Văn, ngực tôi đẹp không?’
Hơn nửa tiết học, ánh mắt người bên cạnh luôn hướng về phía cô, thỉnh thoảng còn cau mày, dù là ai cũng có thể cảm nhận được sự bất thường này.
Hai tháng trước Nguyễn Lê mới chuyển đến cao trung Bắc Kinh học, thanh danh của cô rất vang dội.
Chủ yếu là vì diện mạo, Nguyễn Lê lớn lên không tệ, nhìn rất có tính công kích, nói một cách ác liệt thì là, “Vừa nhìn đã thấy lẳиɠ ɭơ, không phải loại con gái đứng đắn gì.”
Nguyễn Lê phát dục sớm hơn so với các bạn đồng trang lứa, trước lồi sau vểnh, cho dù là mặc áo ngực rẻ tiền, cũng không thể ảnh hưởng đến bộ ngực vừa thẳng vừa to kia, lớp vải trước ngực lúc nào cũng như muốn bung ra.Bây giờ còn vừa đúng cuối xuân, thời tiết ấm dần, quần áo trên người cũng mỏng hơn, không biết đã bị nam sinh trong trường ngầm ý da^ʍ qua bao nhiêu lần.
Ngòi bút của Văn Thời dừng trên tờ giấy một lát, rồi ném lại cho cô.
Nguyễn Lê vừa mở ra xem.
Mặt lập tức đỏ bừng, đến cả vành tai cũng nóng lên.
A phi.
Gì mà đóa hoa cao lãnh của nhị trung, gì mà người sống chớ gần, trong mắt cô người này không khác gì da^ʍ tặc, mặt người dạ thú.
Văn Thời chỉ trả lời ba chữ.
‘Đẹp, muốn ăn.’
Cố tình người này vẫn một bộ dạng lạnh nhạt như cũ, ai có thể ngờ được những chữ kia là do hắn viết.
Nguyễn Lê không thèm để ý đến hắn nữa, quay mặt nhìn chằm chằm người trên bục giảng, đôi mắt liền sáng lên, không thể giấu được.
Hôm nay là tiết thực hành hóa học, Đường Thành Lâm khoác áo blouse trắng, ngón tay thon dài chầm chậm lắc ống nghiệm, Nguyễn Lê gần như ngây ngốc mà nhìn.
Đường Thanh Lâm là giáo viên hóa học của lớp cô, từ khi nhập học cô đã bắt đầu thích hắn ta, mỗi ngày đều suy nghĩ làm thế nào để được ngủ với hắn.
Không chút kiêng dè, cả người dường như hận không thể dính trên người hắn ta.
Thành tích Nguyễn Lê không tốt thế nhưng tiết hóa học tích cực không ai bằng.
“Hôm nay thực hành chuẩn độ trung hòa axit, mời một bạn học lên đây trợ giúp tôi.” Tay Đường Thành Lâm dừng lại một chút, nhìn xuống lớp học.
Văn Thời nghe thấy tiếng hít thở dồn dập khẩn trương của cô gái bên cạnh.
Nam sinh mặt không biểu tình liếc sang nhìn Nguyễn Lê, nhanh tay giơ lên trước cô, “Thầy ơi!”
Trước ánh mắt căm giận của Nguyễn Lê, Văn Thời đứng dậy.
Cô gái ngồi trên ghế, bẻ khớp tay liên tục.
……
Hoàng hôn rực lửa chiếu vào các tòa nhà trong trường học khiến nó đỏ bừng.
Nguyễn Lê tránh ở sau pho tượng đá, nhìn trộm hai người ở dưới gốc cây hòe hôn nhau nồng nhiệt, người đàn ông cho tay xuống váy người phụ nữ, người phụ nữ lại sờ vào đũng quần của hắn ta.
“Nguyễn Lê, thấy không, thầy Đường thích những người phụ nữ thành thục giống như cô Trương vậy, cậu tuy rằng quyến rũ, nhưng không có kinh nghiệm gì, lúc làʍ t̠ìиɦ sẽ khiến cho đàn ông mất hứng.”
Tay nam sinh chống vào tượng đá, thân hình cao lớn che phân nửa ánh sáng, nhìn từ phía sau tựa như đang ôm nữ sinh vào trong lòng.
Nguyễn Lê bị thanh âm bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ.
Không ngờ lại là Văn Thời.
“Tên háo sắc.” Nguyễn Lê nhỏ giọng nói, muốn chạy.
Văn Thời nghe thấy cách gọi quen thuộc này, cả người khẽ run lên, nhưng chớp mắt đã khôi phục bộ dáng tự nhiên bình tĩnh, không biến sắc chắn trước mặt cô.
“Hai ngày trước tôi đưa đồ đến văn phòng giáo viên, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng hai người họ nói chuyện, thầy Đường nói rất thích người như cô ấy, phụ nữ trúc trắc làʍ t̠ìиɦ không khơi gợi được chút hứng thú nào cả."
Lời này Nguyễn Lê tin.
Ngay lúc ngày Đường Thành Lâm còn ôm hôn bất chính đây.
Văn Thời nhìn thiếu nữ nghiêm túc này, mất một lúc cũng không biết nói gì.
Rõ ràng tối qua cô còn ở dưới thân hắn dâʍ đãиɠ cầu thao, không ngờ chỉ mới ngủ một giấc, lại trở về năm bọn họ học lớp 11.