Mộ Bắc Thần không có ý định phát tình ngay trước mắt bao nhiêu người, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của người phụ nữ, giọng trầm thấp gần như ra lệnh.
"Đi theo tôi."
Giọng điệu lạnh lùng cưỡng chế khiến Lâm Kiều Kiều run lên một chút, cô đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh của người khác nên gần như không có chút phản kháng nào đã bị người đàn ông xa lạ kéo đi.
Bước vào trong phòng nghỉ dùng để pha trà, Mộ Bắc Thần đóng sầm cửa lại, đẩy người phụ nữ dựa lên vách tường.
Căn phòng chỉ rộng khoảng mười mét vuông nên có chút chật hẹp, Lâm Kiều Kiều lúc này mới ngây thơ nhận ra chỗ này chỉ có hai người mà không còn ai khác.
Cô cuống quýt muốn đẩy hắn ra, nhưng Mộ Bắc Thần sao lại dễ dàng cho cô được như ý. Hắn dùng cơ thể to lớn đè nặng cơ thể nhỏ bé của cô ở trên tường. Một chân cưỡng ép chen vào giữa hai chân thon dài của cô, gần như cố định người phụ nữ lên trên vách tường.
Lâm Kiều Kiều hoảng sợ nhìn hắn, chỉ thấy người đàn ông điển trai trước mặt cong khóe môi thành một nụ cười tà mị, đôi mắt thâm thúy xoáy sâu vào trong đôi đồng tử ngập nước của cô.
Giọng hắn vừa khàn vừa khàn ngập gợϊ ȶìиᏂ.
"Áo của cô bị cà phê làm ướt hết rồi, để tôi lau sạch cho cô đi."
Lâm Kiều Kiều còn ngơ ngác nhìn mặt hắn không kịp phản ứng, bàn tay to đã rút ra một tờ khăn giấy mềm mại ướm lên ngực cô.
Hắn chậm rãi lau đi vệt nước thẫm màu bên ngoài áo sơ mi, sau đó tiếp tục di chuyển tay, lau lên cần cổ thon dài trắng mịn của cô.
Lâm Kiều Kiều hoảng hồn, vừa sợ hãi vừa xấu hổ nói.
"Cảm ơn anh. Còn...Còn lại để tôi tự lau."
Nhưng Mộ Bắc Thần chỉ cười, hơi thở ấm nóng và hương nước hoa nam tính tràn ra trong không khí, chậm rãi chiếm lấy toàn bộ các giác quan của cô.
"Là tôi làm cô bị thương, làm sao có thể không chuộc lỗi một chút được. Đừng ngại, tôi chỉ giúp cô lau sạch cà phê thôi."
Lâm Kiều Kiều nín thở, đầu óc choáng váng mặc cho bàn tay người đàn ông xấu xa luồn vào bên trong cổ áo hơi mở ra của cô.
Giấy ăn đã rất mềm mại nhưng hiển nhiên là không thể mịn màng bằng làn da nhẵn nhụi như em bé của cô. Cảm giác hơi thô ráp xen lẫn với những chấm nhỏ li ti ma sát trên da thịt khiến người phụ nữ nổi cả da gà.
Cô giãy giụa muốn tránh ra nhưng lại bị cơ thể người đàn ông đè nặng. Ngay khi hắn lau hết vệt cà phê trên xương quai xanh của Lâm Kiều Kiều, cô cho rằng hắn sẽ biết giữ khoảng cách mà buông cô ra, không ngờ Mộ Bắc Thần không hề có ý định buông tha cho món ngon này. Ngón tay hắn kẹp lấy khăn giấy, khó khăn luồn vào bên trong khe rãnh sâu hút trước ngực cô.
"Cà phê chảy cả vào trong rồi, để tôi lau sạch cho cô."
Khăn giấy ma sát giữa hai bầu ngực căng tròn của người phụ nữ. Lâm Kiều Kiều hoảng sợ mở to mắt, nhưng chưa kịp thốt ra tiếng nào thì một bên đầṳ ѵú đã bị giấy ăn cọ nhẹ lên.
"Ưm~ a~"
Người phụ nữ rùng mình rêи ɾỉ. Khăn giấy thô ráp cọ lên đầṳ ѵú non mềm mang đến cảm giác tê ngứa kỳ lạ. Lâm Kiều Kiều chưa bao giờ cảm nhận được sự ngứa ngáy khó có thể chịu nổi như vậy, chỉ muốn có thể vươn tay gãi lên đầṳ ѵú vài cái cho bớt ngứa.
Nghe tiếng rên quyến rũ của cô, Mộ Bắc Thần nhếch môi mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý. Nhưng giọng nói của hắn lại giả bộ quan tâm hỏi.
"Sao vậy, cô bị đau chỗ nào sao?"