Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 67-2

editor: Nyanko cungquanghang

Ngoài phủ Tấn vương, gương mặt Đại công chúa ở trong xe ngựa đầy vẻ

không

kiên nhẫn, cho đến khi người gác cổng phủ Tấn vương được phép mở cửa để cho xe ngựa

đi

vào, tỳ nữ bên người Đại công chúa

đã

mình đầy hoả khí, ngồi ở bên ngoài xe ngựa quát tháo

không

thôi.

Thân mình Đại công chúa suy yếu,

không

nên mệt nhọc, cho nên ngồi ở trong xe ngựa, dựa vào tường xe

đã

được bố trí thoải mái, chậm rãi uống trà xanh, mắt điếc tai ngơ nghe tỳ nữ của mình khinh nhục người canh cửa phủ Tấn vương, lại nghĩ đến nam tử tuấn mỹ

không

thư văn nào tả nổi kia, trong lòng lại có lửa giận.

Đột nhiên thanh

âm

của tỳ nữ im bặt, rất nhanh lại phát ra

một

tiếng thét chói tai, dường như

đã

ngã quỵ

trên

mặt đất, ngay cả xe ngựa đều có chút chấn động. Đại công chúa nhíu mày,

một

tỳ nữ khác tên Thu Đường

đang

hầu hạ bên trong xe ngựa của Đại công chúa vén rèm lên, lập tức nhìn thấy tỳ nữ chửi bậy lúc trước

đang

nằm

trên

đất, bản thân rêи ɾỉ kêu đau.

“Chuyện gì thế này?”

Thu Đường bước xuống nâng Thu Hương

đang

nằm

trên

đất đứng dậy, hai mắt nén giận mà nhìn người gác cổng và thị vệ phủ Tấn vương.

Vốn dĩ Thu Hương

không

có tên gọi này, nàng ta tên Thu Cúc, chẳng qua gia yến trung thu lần đó Đại công chúa bị Tiêu Lệnh Thù

một

chân đá bay tới bụi hoa cúc, từ đó ghét nhất là hoa cúc, tên của nha hoàn bên người có chữ Cúc đều được sửa lại.

Thu Hương là đại nha hoàn bên người Đại công chúa, ngày thường

đi

theo Đại công chúa nhìn tác phong ương ngạnh của nàng ta,

không

biết thế nào cũng học được mấy phần. Hơn nữa được Đại công chúa dung túng, nàng ta càng làm càn, ngay cả cáo mệnh phu nhân có phẩm cấp cũng chưa từng để mắt.

Hôm nay vì

một

người nam nhân mà đến phủ Tấn vương, Đại công chúa giá lâm thế nhưng lại bị người gác cổng ngăn cản, còn muốn Đại công chúa phải chờ, trong lòng tất nhiên tức giận, tính tình bỗng trỗi dậy. Hơn nữa nàng ta nghe

nói

Tấn vương

đã

tiếp chỉ rời kinh, trong phủ chỉ có Tấn Vương phi, tự nhiên

không

phải sợ. Nhưng ai biết khi nàng ta

đang

mắng vui vẻ

thì

thị vệ phủ Tấn vương cũng dám trực tiếp cầm kiếm chém

một

nhát đến váy nàng ta, khiến nàng ta rơi từ

trên

xe ngựa xuống đất, xương cốt chạm đất muốn rã rời.

“Thu Đường tỷ tỷ, là tên thị vệ

không

có mắt này…”

“cô

nương

nói

gì vậy?” Thị vệ trực tiếp cắt ngang lời nàng ta, cực kỳ dứt khoá

nói: “Ta chỉ thấy



nương

đang

mắng đến vui vẻ, cũng muốn để



nương lĩnh giáo bản lĩnh của ta

một

chút mà thôi. Bản lĩnh



nương là mắng chửi người ta, bản lĩnh của ta là đánh người xuống xe.”

Lập tức người gác cổng mang vẻ mặt sùng bái mà nhìn thị vệ kia. Hạ nhân trong phủ Tấn vương đều biết chủ tử bọn họ

không

hợp với Đại công chúa, cho nên đối với người của phủ công chúa về cơ bản là

không

cần khách khí, đối với tỳ nữ vừa vào cửa

đã

liên tiếp chửi rủa, trực tiếp động thủ đánh xuống xe.

“Ngươi…”

Thu Đường chặn lại Thu Hương

đang

định phản bác, lạnh lẽo

nói: “Thị vệ phủ Tấn Vương

thật

to gan, thế nhưng ở trước mặt công chúa lại khinh nhục chúng ta, chẳng lẽ

không

sợ Tấn Vương phi trách tội hay sao? Nếu truyền ra lời đồn đãi việc Tấn Vương phi

không

có năng lực quản phủ, phóng túng hạ nhân bất kính đối với Đại công chúa…”

“Công chúa, Vương phi chúng ta tới.”

một

giọng

nói

vang lên chặn ngang lời Thu Đường. truyenedit_cungquanghang

một

đám nha hoàn ma ma vây quanh A Bảo

đang

tiến lại đây, tự nhiên cũng nghe thấy tranh chấp của bọn họ,

trên

mặt A Bảo mang theo ý cười, mắt lạnh nhìn nhìn, Nhạn Thanh lanh lợi tiến lên,

nói

với vị thị vệ kia: “Thị vệ đại ca, vất vả huynh rồi. Vương phi

nói

hôm nay

đã

khiến huynh sợ hãi, vậy nên cho huynh hai ngày nghỉ. Về sau ấy à, nếu gặp đám chó hung dữ, cũng đừng để ý làm gì, chẳng lẽ chỉ vì chó cắn

một

phát, mình cũng gặm lại

một

nhát hay sao?”

Thị vệ thu kiếm bỏ lại bên hông, cung kính cảm tạ Vương phi ban thưởng.

một

phen ban thưởng như này, tự nhiên làm hai nha hoàn kia tức giận cả người run run,

nói

không

thành lời.

Nhạn Thanh

đi

qua, đứng ở bên xe ngựa của Đại công chúa,

âm

thanh giòn giã

nói: “Công chúa, Vương phi nhà ta tới đón tiếp người.”

Trong xe ngựa Đại công chúa

không

có động tĩnh, A Bảo cũng

không

lên tiếng, Nhạn Thanh vẫn đứng cung kính như cũ, tương tự cũng

không

mở miệng. Sau

một

lúc lâu, sắc mặt Đại công chúa đen như đáy nồi vén rèm, xuống xe, Thu Đường Thu Hương vội vàng

đi

qua đỡ nàng.

Lúc này A Bảo mới

đi

tới, xin lỗi

nói: “không

biết đại hoàng tỷ quang lâm, Minh Cẩm đến chậm, thỉnh đại hoàng tỷ

không

trách tội, trong phủ

đã

chuẩn bị tốt trà bánh, thỉnh đại hoàng tỷ.”

Đại công chúa ngoài cười nhưng trong

không

cười

nói: “Mặt mũi Ngũ đệ muội cũng

thật

lớn, ngay cả thị vệ trong phủ tính tình cũng lớn như vậy.”

A Bảo thẹn thùng

nói: “Đại hoàng tỷ khích lệ, thị vệ trong phủ là theo lệnh hành

sự

mà thôi. Hơn nữa bọn họ đều được

một

tay Vương gia dạy dỗ mà ra, hành

sự

đều có chuẩn tắc. Minh Cẩm chỉ là nữ nhân, cũng

không

thể sửa quy củ của Vương gia được, miễn sau này Vương gia trở về biết được, lại muốn trách cứ Minh Cẩm.”

Đại công chúa nghe được lời này, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, gắt gao nhéo tay Thu Đường, móng tay đâm vào trong thịt, sắc mặt Thu Đường đau đến trắng bạch, lại

không

dám biểu lộ gì.

“Ha ha, đệ muội hiền huệ quá nhỉ!” Đừng tưởng rằng lấy tên Tiêu Lệnh Thù

thì

ngươi

không

có liên quan. Đại công chúa lạnh lùng nhìn nàng

một

cái, nâng cằm lên

nói: “Nếu đệ muội

đã

chuẩn bị trà nước đầy đủ, ta đây làm hoàng tỷ cũng phải nể mặt rồi.”

“Vậy

thì

thật

sự

quá tốt, đại hoàng tỷ, ở bên này, thỉnh!”

một

đám người bước vào chính sảnh, chẳng qua cảnh sắc phủ Tấn vương cũng chẳng có gì, diện tích lại lớn hơn so với phủ công chúa, còn chưa

đi

đến chính sảnh,

thì

trên

mặt Đại công chúa

đã

đầy mồ hôi,



ràng là bộ dạng mảnh mai vô lực, xem đến mức lòng A Bảo rất muốn cười. Đại khái hẳn là

không

muốn ở phủ Tấn vương bị người ta thấy uy phong bản thân suy giảm, nên Đại công chúa cố nén nhịn

không

chịu yếu thế đây mà.

thật

vất vả mới tới chính sảnh, cả người Đại công chúa đều mệt muốn chết, nằm xoài

trên

ghế, nha hoàn cẩn thận rót nước hầu hạ. Trong lòng Đại công chúa cũng có chút hối hận khi chính mình tự chạy tới nơi này

một

chuyến, còn

không

bằng làm theo đề nghị của Thu Đường

nói

ra lúc trước, sai người trực tiếp đến phủ Tấn vương đưa thiệp, bảo Tấn vương phi đem nam nhân đó chuyển qua phủ công chúa là tốt rồi, tự nhiên nghĩ đến việc muốn giẫm nát uy phong của Tấn vương phi mà chạy tới nơi này. editor: nyanyan_cungquanghang

Sau khi bình ổn hơi thở, Đại công chúa cũng

không

muốn dong dài với A Bảo,

nói

thẳng vào chủ đề: “Hôm nay trong phủ Tấn vương có nô tài lớn mật đυ.ng phải xe ngựa của ta, còn nhục mạ bản công chúa, bản công chúa thề phải đem tên nô tài kia về trị tội. Ngũ đệ muội, muội

nói

phải làm như thế nào?”

A Bảo vẻ mặt kinh ngạc

nói: “Chẳng lẽ đại hoàng tỷ có gì hiểu lầm sao? Phủ Tấn vương làm sao lại có nô tài lớn mật như vậy, tuyệt đối

không

có người dám đại bất kính với đại hoàng tỷ.”

Đối với việc A Bảo giả ngu, Đại công chúa sớm chuẩn bị tâm lý, lập tức cười lạnh

nói: “Chính mắt thị vệ phủ công chúa thấy

hắn

chạy vào phủ Tấn vương,

không

thể gạt người được. Ngũ đệ muội,

hiện

tại trong lòng hoàng tỷ

không

thoải mái, ngay cả phụ hoàng cũng chưa từng mắng bản công chúa như vậy, lại để

một

tên nô tài mắng mỏ, muội xem có phải hay

không

là nên đưa tên nô tài to gan lớn mật đó giao ra đây?”

Xem Đại công chúa nhất định phải dụng thân phận trưởng tỷ ép người, trong lòng A Bảo hừ lạnh

một

tiếng,

trên

mặt lại càng thêm thành khẩn, “Nếu đại hoàng tỷ

nói

là người trở về lúc nãy, vậy

thì

phải

nói

lời xin lỗi với đại hoàng tỷ rồi.

hắn

ta

không

phải là hạ nhân trong phủ mà là đại phu được Vương gia mời trở về,

không

thuộc quản

sự

của Minh Cẩm. Nếu hoàng tỷ cảm thấy

hắn

mạo phạm tỷ, có thể chờ sau khi Vương gia nhà ta trở về,

nói

chuyện với chàng

một

tiếng. Nếu Vương gia đáp ứng, đại hoàng tỷ có thể trực tiếp đem người về phủ công chúa xử trí.”

Đây là gián tiếp cự tuyệt mà! Mặt Đại công chúa lạnh lẽo, chính là vì nàng biết Tiêu Lệnh Thù

không

có ở đây nên mới đến bắt người, nếu để tên kia trở về, đoán chừng

sẽ

trực tiếp đá nàng ra khỏi phủ. Tuy rằng tên đó

không

được đế sủng, chính là người

không

sợ trời

không

sợ đất,

không

biết cái gì là huynh muội tỷ đệ, cũng

không

khéo léo làm người phải biết nhường nhịn đại hoàng tỷ là nàng.

Có thể

nói, tồn tại của Tiêu Lệnh Thù làm Đại công chúa

không

thể

không

để ý. Căn bản Tiêu Lệnh Thù là tên điên, cái gì cũng

không

để vào mắt, so với nàng

hắn

càng dữ càng ác, ngay cả hoàng đế cũng

không

sợ, cũng

không

thèm để vào mắt, càng

không

cần cái gọi là đế sủng. Đại công chúa đánh

không

lại

hắn, cáo trạng với hoàng đế cũng

không

hiệu quả, kết quả làm hại nàng

không

thể

không

để ý, thậm chí

không

biết từ lúc nào, chỉ cần gặp Tiêu Lệnh Thù đều

đi

đường vòng theo bản năng.

Lúc này nếu

không

phải

thật

sự

thích gương mặt kia của Giải Thần Y cũng

sẽ

không

trực tiếp đến nơi này.

Đối với cường thế của Đại công chúa, A Bảo trực tiếp cãi, nếu ngươi lấy thân phận trưởng tỷ để áp người,

thì

A Bảo trực tiếp đẩy lên người Tiêu Lệnh Thù, nếu là trực tiếp chơi xấu, càng tốt, so với nàng ta

thì

A Bảo càng chơi xấu, chẳng qua chỉ là công phu mồm mép mà thôi.

Đại công chúa tức giận đem tay chạm vào roi da đeo ở bên hông, làm như muốn đánh người.

Chẳng qua khi nàng muốn đánh người

thì

A Bảo cũng thong thả ung dung hơi kéo cao tay áo,

trên

cổ tay

hiện

ra dây roi màu đen, mỉm cười nhìn Đại công chúa.

“Chúng ta

đi!”

Đại công chúa đen mặt trực tiếp chạy lấy người, A Bảo chậm rì rì đứng dậy đưa tiễn, thấy Đại công chúa

đi

thật

nhanh, vội

nói: “Đại hoàng tỷ đừng

đi

nhanh quá, thân thể

không

tốt, cẩn thận kẻo mệt!”

Đại công chúa hận nhất là có người nhắc đến chuyện thân mình nàng

không

khoẻ, nếu là thân thể của nàng tốt như trong lời họ

nói, cũng

không

đến mức nơi chốn phải nhẫn,

không

vui

thì

trực tiếp đánh tới

một

roi, rất ít người có thể trốn khỏi roi của nàng. Dưới tình huống A Bảo cứ nhắc

đi

nhắc lại, cuối cùng Đại công chúa phát hoả, nắm roi bên hông đánh tới, sau đó tất nhiên là bị thị vệ phủ Tấn vương cản lại.

“Vương phi!” Lưu quản gia biểu tình như chết cha chết mẹ, khóc vang

một

tiếng, thân thể béo tròn lăn qua, nhanh chóng kêu lên: “Vương phi chịu kinh hách, mau thỉnh thái y đến đây.”

Bọn nha hoàn

đi

theo A Bảo tức tốc hồi chính viện, lưu lại đoàn người Đại công chúa còn

đang

đứng há hốc mồm.

Đại công chúa bị phương thức này của A Bảo làm tức giận đến mức mắt cũng biến thành màu đen, nhanh chóng quyết định

nói: “Tiến cung!” Còn

không

phải là ác nhân cáo trạng trước sao, đây là sở trường của nàng!

Chờ khi Đại công chúa lao thẳng vào điện Thái Hoà

thì

Hoàng hậu nghe

nói

phủ Tấn vương thỉnh thái y, căn cứ vào tâm lý giao hảo, dò hỏi

một

tiếng: “Tấn vương phủ

đang

tốt vì sao đột nhiên lại thỉnh thái ý? Bảo người của Thái y viện chăm sóc cho tốt, phủ Tấn vương có

yêu

cầu gì

thì

đều đáp ứng.”

“Hình như hôm nay có hạ nhân mạo phạm Bảo Hoa công chúa nên nàng ta chạy đến phủ Tấn vương tìm người.” chidangtren_cqh

Hoàng hậu nheo mắt lại, thầm nghĩ chẳng lẽ Đại công chúa lại đòi cái

yêu

cầu gì? Đối với việc Đại công chúa kiêu ngạo, tròng lòng Hoàng hậu vẫn

không

quen, cũng hy vọng có người có thể trị nàng ta.

hiện

tại xem ra, Tấn vương làm quả

thật

không

sai, chỉ tiếc

hiện

tại

hắn

không

ở trong kinh thành, Đại công chúa cũng là xem đến điểm này mới có thể kiêu ngạo đặt chân vào phủ Tấn vương đòi công đạo. Cũng

không

biết Tấn vương phi có thể ứng phó nổi với Đại công chúa hay

không, đừng xảy ra chuyện gì mới tốt.

Cho đến khi Hoàng hậu nghe

nói

người mạo phạm Đại công chúa ở phủ Tấn vương là

một

nam nhân có mỹ mạo hơn người, hơn nữa nam nhân kia là đại phu do Tấn vương đem về

thì

không

khỏi lắc đầu. Cảm thấy cho dù Đại công chúa

đi

tìm hoàng đế khóc lóc kể lể, hiệu quả cũng

không

được bao nhiêu.

Hoàng hậu suy đoán cực kỳ chuẩn xác, Đại công chúa trực tiếp tiến cung

đi

đến điện Thái Hoà tìm hoàng đế khóc lóc kể lể, hiệu quả xác

thật

không

được như ý cho lắm.

Ngay từ đầu Chính Đức đế cực kỳ đau lòng nàng, nghe xong đầu đuôi câu chuyện,

âm

thầm nhíu mày, phản ứng đầu tiên đó là trực tiếp hạ lệnh muốn Tấn vương phi giao ra cái tên đại phu lớn mật dám mạo phạm Đại công chúa, đem

hắn

trói chặt đưa tới phủ công chúa để Đại công chúa trừng trị. Chẳng qua rất nhanh lại nghĩ đến Ngũ nhi tử chưa bao giờ bớt lo, nghĩ đến cái người lạnh lẽo cứng đầu tính tình xấu xa đó,

không

khỏi tức giận.

Ngay khi Chính Đức đế bị Đại công chúa khóc đến mức tâm phiền ý loạn

thì

nghe

nói

phủ Tấn vương thỉnh thái y đến phủ Tấn vương xem bệnh, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ Tấn vương phi xảy ra chuyện gì? Nhớ tới tính tình này của nữ nhi, tuy rằng bởi vì bị người ta hạ dược hãm hại nên thân mình suy yếu, nhưng tính tình vẫn thô bạo, nhìn lại Tấn vương phi là người kính cẩn hiền lương,

không

chừng

thật

đúng là bị đại nữ nhi làm bị thương cũng nên.

Nghĩ nghĩ, Chính Đức đế

không

để ý đến Đại công chúa

đang

khóc lóc ồn ào, chỉ mở miệng khuyên giải an ủi

một

phen, lại

không

đưa ra đảm bảo gì cho nàng. Đại công chúa cảm thấy oan uất muốn rớt nước mắt, trong miệng nức nở

nói

phụ hoàng

không

thương nàng ta này nọ, khóc đến mức Chính Đức đế đau đầu.

Đúng lúc này, thái y

đi

xem bệnh ở phủ Tấn vương

đã

trở lại, Chính Đức đế sai người tuyên thái y tới, muốn biết có

thật

là Tấn vương phi xảy ra chuyện gì hay

không, ai ngời lại nghe được tin vui từ thái y.

“Chúc mừng hoàng thượng, Tấn vương phi có hỉ mạch, chẳng qua mạch tượng còn yếu, nếu

không

phải hôm này người bị kinh hách,

nói

thân mình

không

thoải mái, thần cũng còn

không

chẩn ra được đâu.” Vẻ mặt thái y vui mừng giải thích, cho dù Vương phi nào có thai, đều là hoàng tôn,

nói

chúc mừng đều

không

sai.

Đại công chúa

đang

khóc lóc

thì

trợn tròn mắt.

Vẻ mặt Chính Đức đế

hiện

biểu tình phức tạp, sau đó

nói

với tổng quản thái giám Trương Kiệt: “đi

nói

cho Hoàng hậu, Tấn vương phi có hỉ, ấn lệ thưởng Tấn vương phi. Người tới, đưa Bảo Hoa công chúa về phủ,

không

có việc gì đừng ra cửa.”

“Phụ hoàng!” Vẻ mặt Đại công chúa

không

thể tin được những gì vừa nghe thấy.

Chính Đức đế cũng chưa từng liếc xem nàng ta

một

cái, cầm tấu chương

trên

bàn chuẩn bị phê duyệt.

Lời tác giả: Vốn dĩ muốn để cho A Bảo mang thai muộn

một

chút, chẳng qua cũng muốn để cho nàng sinh ra

một

nhóc ma tinh đến lăn lộn hoàng đế, cho nên

hiện

tại để nàng hoài thai ~~

Lời editor: Ai yo, cuối cùng cũng có thai rồi, tháng ngày ngược cẩu hoàng đế càng gần rồi ~~