Trần Kha vừa nghe tôi nói như vậy, thiếu chút nữa tự làm cho mũi bản thân bị lệch, vì cô ta đưa tay chỉ vào mũi của chính mình, như thể không tin được nói. "Cô nói tôi tự ti à?"
"Chẳng lẽ là không phải như vậy sao? Cô là góa phụ còn dắt theo con trai của chồng trước, người đã không xinh đẹp, cả ngày cũng chỉ biết đến phòng thí nghiệm, một chút tình thú cũng không có, ngay cả Thiên Ngạo cũng chướng mắt với cô, chứ đừng nói là Vưu Tích."
"Lưu Mộng Mộng, cô đến là muốn tìm chết có phải hay không?"
Tầm nhìn của cô ta nhìn qua, tôi liền cố tình ngẩng đầu ưỡn ngực, nút áo sơ mi trước ngực vừa vặn bung ra, để lộ ra phần đầy đặn trước người. Tầm mắt của Trần Kha chiếu lên người tôi, rồi lại nhìn chính mình, trong nhất thời những lời tiếp theo mà cô ta muốn nói đều bị kẹt lại trong cổ họng.
Tôi không cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta, mà chính là do cô ta mỗi ngày đều mặc áo blouse trắng, rộng phùng phình, che đi cơ thể đầy đặn trêu người của bản thân, còn tôi, ngày nào tôi cũng mặc quần Jean cùng áo sơ mi, rất là gợi cảm, quyến rũ người.
Tôi biết Thiên Ngạo của tôi không hứng thú với bề ngoài của phụ nữ cho nên mới nói khích cô ta như vậy. Tốt nhất là làm cô ta bắt đầu từ ngày mai biết trang điểm giống như Liễu Sương Sương, để cô ta dụ dỗ đám nam thi quỷ trong căn, vừa hay là Thiên Ngạo của tôi cũng được giải thoát rồi, không phải sao?
"Ha ha. Nếu cô thật sự cảm thấy bản thân có sức quyến rũ vậy chúng ta đánh cược đi."
"Đánh cược như thế nào?"
Tôi vội vàng che dấu đi đáy mắt sáng lên của mình, rồi mới ngẩng đầu nhìn Trần Kha nói, "Thì xem ai trong chúng ta có thể câu lấy Vưu Tích vào tay trước."
"Cô nói cái gì?"
Trần Kha không thể tin vào tai của chính mình hỏi lại.
"Cô không nghe rõ à? Vậy thì tôi sẽ nói lại một lần nữa cho cô nghe, tôi nói là xem ai trong chúng ta câu được Vưu Tích trước."
"Lưu Mộng Mộng, không ngờ tới cô là loại người như vậy, ăn trong bát còn nhìn vào trong nồi, cô thật là tham lam."
Trần Kha nắm chặt tay, có loại cảm giác muốn đánh nhau một trận.
"Cô không bất bình thay Thiên Ngạo mà là nói tôi ăn trong bát còn nhìn vào trong nồi. Hóa ra cô cũng không thích Thiên Ngạo đến thế, tôi ăn trong bát còn nhìn vào nồi đấy, nhưng cái nồi đó đâu phải của cô đâu? Chúng ta mỗi người đều dựa vào bản lĩnh của bản thân, nếu hiện tại cô nhận thua cũng được đó!"
"Tôi mà thua cô ư?"
Trần Kha lại rất tức giận.
Tôi cũng không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ta nữa, chỉ mỉm cười với một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó xoay người bước nhanh rời đi.
Dù gì cô ta cũng đã rơi vào bẫy rồi, tốt nhất là sau này cô ta dồn hoàn toàn lực chú ý vào Vưu Tích, để tôi có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ bên cạnh Thiên Ngạo.
Chỉ là tôi không ngờ đến chính là, những lời nói vừa rồi đã bị người ở ngoài cửa nghe hết.
"Sao anh lại ở đây?"
Tôi chột dạ nhìn Vưu Tích.
"Thiên Ngạo đột nhiên có việc rời đi, hình như là bọn trẻ đánh nhau."
Vưu Tích tự nhiên của nói.
Bọn trẻ đánh nhau á? Chẳng lẽ Tề Quân cùng Ngoan Mậu lại đánh nhau nữa?
Chết tiệt, sao tôi không nghĩ ra từ trước nhỉ, trước đó Tề Quân không có ở trong phòng thí nghiệm, mà đứa trẻ đó rất khép kín, không ở trong phòng thí nghiệm thì có thể đi đâu?
"Nói cái gì?"
Tôi nhanh chóng giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ là anh ta lại ép cơ thể cao lớn của mình vào gần tôi, tôi bị ép lên trên tường, hai tay của anh ta chống lên tường và vây bị tôi ở trong vòng tay, anh ta nhìn từ trên cao xuống, làm hơi thở của anh ta phả xuống mặt tôi, cái tư thế này thực sự là quá mờ ám rồi.
Nếu như người khác mà nói như vậy, tôi khẳng định không nói hai lời liền đạp tới, nhưng đối phương là anh trai của Thiên Ngạo, nên tôi chỉ dám chắp hai tay cầu xin tha thứ, "Anh ba, anh mau tránh ra đi, nếu để cho Thiên Ngạo nhìn thấy, cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch đâu."
"Ha ha, cô thật sự để ý đến trong sạch của bản thân sao? Vừa rồi tôi nghe thấy có người nói muốn câu tôi vào tay, còn muốn dựa vào bản lĩnh, hiện tại tôi đang ở trước mặt cô này, đến đi, để tôi xem cô có bản lĩnh gì không?"
Lời nói của Vưu Tích rất mập mờ, giống như đang nói chuyện tình cảm giữa nam và nữ, nhưng dưới ánh mắt dịu dàng của anh ta, lại có một chút ngoan độc, làm cho người ta rùng mình.
Chẳng lẽ là anh ta đã phát hiện tôi là cố ý dùng anh ta để kéo sự chú ý của Trần Kha, muốn đem phiền toái kia của Trần Kha ném cho anh ta?
"Anh ba, anh hiểu lầm rồi, tôi trước đó nói như vậy, hoàn toàn là muốn ghép anh với Trần Kha thành một đôi, anh xem anh cô đơn chiếc bóng, bên cạnh cũng nên có bạn gái rồi."
"Phía trước, cô không nói như vậy, nếu cô nghĩ tôi dễ bị lừa như vậy, thì đó là một sai lầm lớn, đến đi, tôi sẽ cho cô một cơ hội, tôi sẽ ngoan ngoãn mắc câu nếu sự cám dỗ của cô làm tôi hài lòng."
Chết tiệt, người này không phải thật sự thích tôi chứ?
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Vưu Tích, đó tuyệt đối không phải là bộ dáng thích một người mà, lấy Nhϊếp Tranh làm ví dụ, là bất cứ khi nào anh ta nhìn vào tôi, thì trong đôi mắt ấy luôn có một cảm giác chiếm hữu và cưng chiều.
Mà trong đôi mắt của Vưu Tích này là mờ ám không rõ, làm cho người ta không thể nhìn thấu.
"Được rồi, tôi thừa nhận, thật ra tôi cố ý dẫn dụ Trần Kha để cô ta quyến rũ anh ba, cô ta cứ luôn nhìn chằm chằm đến Thiên Ngạo của tôi mà không chịu buông tay, cho nên tôi muốn dời đi lực chú ý của cô ta, rồi tôi có thể kê cao gối ngủ ( nghĩa là không lo, không phiền muộn điều gì đó)."
"Thật không?"
"Thật chứ, tôi xin thề, nếu có nửa lời nói dối, trời đánh ngũ lôi oanh tạc."
Tôi vội vàng giơ ba ngón tay lên và thề.
Ánh mắt Vưu Tích đông lại, ngay sau đó lập tức thoải mái, "Nhớ kỹ những gì cô nói, nếu cô dám có hai lòng đối với Thiên Ngạo, tôi sẽ là người đầu tiên gϊếŧ cô, cô đừng quên thuật ngự quỷ chính là tác động lẫn nhau, theo tôi thì cô chỉ là một tù binh phụ thuộc vào tôi mà thôi."
"Tù nhân? Hơ hơ, anh ba, anh rất quá đáng, tôi tốt bụng cứu anh."
"Tôi đã từng nói để cô gϊếŧ tôi, nhưng cô hết lần này tới lần khác muốn cứu tôi, còn đem khế ước bản thân lên người tôi, mà cô nói xem nếu tôi dùng cô để uy hϊếp Thiên Ngạo thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Vưu Tích lạnh lùng nhếch môi, giờ phút này tôi phát hiện ra rằng nội tâm của anh ta thực sự rất tối tăm.
"Nếu như anh thật sự muốn làm như vậy, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu, cùng lắm thì tôi và anh cùng đồng quy vu tận! Chỉ là vừa nghĩ đến Thiên Ngạo lại tín nhiệm anh như thế, tôi liền cảm thấy anh ấy không đáng làm thế."
"Ha ha ha!"
Vưu Tích đột nhiên ngửa đầu cười rộ lên, sau khi cười xong đột nhiên buông hai tay đang khống chế tôi ra, sau đó lui ra một bước, đút hai tay vào trong túi quần, rạng rỡ nhìn tôi, "Chúc mừng cô đã được thông qua, hiện tại tôi thừa nhận cô là em dâu của tôi."
"Anh nói cái gì?"
Chết tiệt, những từ này xuất hiện trong ngày hôm nay với tỷ lệ tương đối nhiều nha.
"Vừa rồi chẳng qua chỉ là khảo nghiệm cô mà thôi, chúc mừng cô đã thông qua kiểm duyệt, còn có Trần Kha kia, tôi sẽ giúp cô xử lý cô ta."
Cái gì! Vừa rồi chỉ là thử thách tôi thôi sao?
Thật sự là làm tôi tức chết mà, tôi tức giận đến mức cởi giày ra liền ném về phía Vưu Tích, "Anh thật sự là một tên xấu xa, cho dù anh thừa nhận tôi là em dâu của anh, thì tôi cũng không thừa nhận anh là anh chồng của tôi!"
Ai ngờ anh ta chỉ nhẹ nhàng chớp mắt một cái, đôi giày bị tôi ném qua đã bị lệ khí quanh người anh ta hất trở về, anh ta nhếch môi hừ lạnh một tiếng, sau đó quay lưng bỏ đi.
"Cài nút áo của cô lại đi, lần sau còn quyến rũ tôi như thế này, tôi sẽ không quan tâm cô có phải là em dâu của tôi hay không."
Nói xong, đôi chân thon dài đó liền bước đi.
Tôi vội vàng cúi đầu, phát hiện chỗ nút áo bung trước ngực đã mở rất rộng, thế là hai má tôi nóng bỏng lên ngay lập tức, rồi tôi cài vội nút lại, vừa rồi thực sự là tức chết tôi mà.
Chờ tôi ra khỏi căn cứ định đốt bùa truy hồn, thì thấy Thiên Ngạo đã mang theo hai đứa nhỏ trở về, lần này trên người hai đứa nhỏ đều có có vết thương, trên người Ngoan Mậu có vài vết bầm tím có thể nhìn thấy xương, trên khắp người Tề Nguyệt đều là lỗ máu, đáng sợ nhất chính là trên mặt nó thiếu một khối thịt, có thể nhìn thấy răng ở bên trong, máu tươi nhuộm đỏ răng của nó.
Chỉ là đứa nhỏ này bị thương quá nặng, mà lại không kêu đau, dọc theo đường đi còn thường thường nhìn về phía Thiên Ngạo, ánh mắt tràn ngập vui mừng, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười.
Tôi thấy cảnh này, trái tim liền đập mạnh, nó chắc chắn không nghĩ tới là Thiên Ngạo sẽ đi tìm nó, sau một thời gian dài không nhìn thấy Thiên Ngạo giờ gặp lại nó đã rất hạnh phúc.
Khi nó nhìn thấy tôi, đôi mắt vui vẻ đột nhiên trở nên tối sầm, ánh nhìn lạnh băng như thể không hài lòng với sự xuất hiện của tôi.
"Thiên Ngạo, bọn chúng không có sao chứ?"
"Mẹ ơi."
Khi Ngoan Mậu nhìn thấy tôi, nó đã chạy về phía tôi, xà vào lòng tôi.
Tề Quân theo bản năng liền lấy tay Lãnh Thiên Ngạo, ngay khi tôi vừa tới gần, nó liền nắm chặt hơn.
Thiên Ngạo có lẽ cũng cảm giác được điểm này, nên dứt khoát ôm Tề Quân lên, sau đó sóng vai đi cùng tôi, "Tề Quân, sau này đừng đánh nhau với Ngoan Mậu nữa, chú Thiên Ngạo sẽ nhận con làm con nuôi của chú, Ngoan Mậu sẽ trở thành anh trai của con, phải kính trọng anh trai con."
Tôi không dấu vết chú ý đến ánh mắt của Tề Quân, khi nó nghe nói mình được làm con trai nuôi thì đôi mắt tỏa sáng, đến khi nghe nói Ngoan Mậu trở thành anh trai của mình, đôi mắt của nó lại ảm đạm xuống.
Nếu là bình thường, Ngoan Mậu chắc chắn hét lên chống đối lại, nhưng lúc này nó im lặng đến đáng ngạc nhiên, tôi có chút khó hiểu.
Thấy Tề Quân không trả lời qua một lúc lâu, Thiên Ngạo mới hỏi lại một lần nữa, "Là sợ mẹ con sẽ phản đối, phải không? Không cần phải nói với cô ta, đây là bí mật giữa chúng ta, được chứ?"
Tề Quân vẫn không nói gì, chỉ là hai tay bất an đặt đặt chung một chỗ lo lắng, tôi muốn nói cái gì đó, nhưng trước mặt đứa nhỏ này cũng không nói nên lời, chỉ có giữ im lặng, ôm Ngoan Mậu đi bên Thiên Ngạo.
"Nếu bây giờ không thể đưa ra quyết định, sau này muốn đồng ý rồi mới nói cho chú cũng được, chú chờ con."
Lần này Tề Quân rốt cuộc cũng phản ứng lại, nó gật gật đầu, vẫn nhìn vào mắt Thiên Ngạo, sau khi xác định anh ta không nói đùa mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Con đường trở về còn rất dài, cứ như vậy hoàn toàn im lặng, nên tôi tìm một số đề tài, "Ngoan Mậu cảm thấy Tề Quân làm em trai có được hay không, sau này hai người có thể chơi cùng nhau."
"Được ạ, như vậy sau này đánh nhau sẽ không cần buộc ngươi chết ta sống, chỉ là nếu như vậy lỡ bị mẹ của nó biết, thì cuộc sống sau này của nó sẽ không dễ chịu đâu."
Khuôn mặt Ngoan Mậu cũng có vết thương, nó nói chuyện thì đau đến nhe răng trợn mắt.
Hôm nay mấy người này đều có thái độ rất khác thường, chẳng lẽ tôi bỏ lỡ cái gì rồi chăng?
Không ai nói nữa, đợi đến khi Tề Quân trở về căn cứ trước, tôi và Thiên Ngạo mới chậm rãi ôm Ngoan Mậu trở về, cơ thể Ngoan Mậu rất nhẹ, nên tôi ôm nó mà không bị mệt chút nào.
"Hôm nay các người có chút kỳ quái, sao đột nhiên nhận Tề Quân làm con nuôi, còn có con, sao hôm nay con giúp Tề Quân nói chuyện, mẹ nhớ rõ trước đó con đã nhắc mẹ đề phòng với nó mà."