Lãnh Thiên Ngạo giống như cảm giác được sự khác thường ở tôi, nên anh ta giơ bàn tay ra xoa xoa lấy đầu tôi.
Anh ta không nói gì, nước mắt của tôi liền lăn xuống, sự nóng bỏng ấy làm tan chảy trái tim đang đóng băng của tôi, bây giờ tôi mới nhận ra là mình rất lo lắng cho anh ta.
"Anh vẫn ổn chứ?"
Tôi vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho anh ta, không ngờ tới lại phát hiện sau lưng anh ta có vài vết thương, những vết thương đó không phải là do vũ khí sắc bén bình thường gây ra, mà nó giống như bị pháp khí đả thương, có pháp thuật mạnh thêm vào, làm những vùng da xung quanh miệng vết thương bị bỏng nặng.
Không biết có phải là do nguyên khí bị tổn thương nặng hay không mà anh ta không thể dung hoà vào cơ thể của Lãnh Triết Lăng, cơ thể của Lãnh Triết Lăng cũng bắt đầu dần dần mất đi nhiệt độ cơ thể do Lãnh Thiên Ngạo xuất ra ngoài quá lâu.
"Thiên Ngạo, làm sao bây giờ?" Tay chân tôi luống cuống, trong lúc bối rối cầm lấy điện thoại định gọi cho sư phụ, không ngờ là anh ta lại giật lấy.
"Tạm thời đừng đến chỗ của sư phụ, chúng ta đang bị truy lùng." Anh ta giật điện thoại của tôi và ném về phía sau xe, sau đó nắm chặt tay tôi.
Tay của anh ta rất lạnh, tôi biết năng lực tự chữa trị của quỷ rất mạnh, nhưng vẫn rất lo lắng, nên chỉ có thể dùng hai tay nắm lấy tay của anh ta.
Trần Kha ngồi ở ghế sau đang liên tục lay chuyển người con của mình, nhưng cậu bé vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cô ta lo lắng khóc rống lên, "Con tôi bị làm sao vậy? Thiên Ngạo, chuyện gì đã xảy ra với con tôi? Họ đã làm gì con tôi?”
"Đứa bé bị dùng để làm thí nghiệm, nó rất mạnh, nên tôi phải đánh nó ngất đi."
Lãnh Thiên Ngạo nói dứt khoát ngắn gọn, Trần Kha nghe xong thì sắc mặt trắng bệch đi, cô ta suy sụp ôm lấy đứa nhỏ, "Làm sao bây giờ, con tôi làm sao bây giờ?”
Nhìn cô ta khóc thương thâm muốn chết, tôi cũng làm mẹ rồi nên có hơi đồng cảm, nhưng cũng chỉ biết an ủi đôi ba câu: "Cô đừng đau lòng quá, nếu đã cứu được đứa nhỏ ra, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu nó tỉnh lại.”
Dù sao Lãnh Thiên Ngạo hiện tại dùng cơ thể của Lãnh Triết Lăng, điều này không còn là bí mật gì ở trong giới thi quỷ cả, Lãnh Thiên Dực cũng biết chuyện thi quỷ, nên không có hỏi quá nhiều về những việc mà chúng tôi làm, ông ta thấy chúng tôi mang theo Trần Kha về nhà thì cũng không có nói gì, chỉ là tăng cường phòng thủ của biệt thự.
Tôi không khỏi lo lắng cho những vệ sĩ này vì bọn họ đối phó với thi quỷ chắc chắn là không có phần thắng.
Sau khi sắp xếp phòng cho Trần Kha xong, lúc trở về phòng tôi mới phát hiện Lãnh Thiên Ngạo mệt mỏi nằm trên giường, giờ phút này anh ta đã tiến vào cơ thể Lãnh Triết Lăng, tôi biết cơ thể Triết Lăng cũng sẽ tiêu hao năng lượng của anh ta, nên tôi đi pha cho anh ta một ly nước bùa.
"Thiên Ngạo, hiện tại anh cảm giác thế nào?"
Lãnh Thiên Ngạo nhận lấy nước bùa, không hề nghi ngờ nào uống nó, trong lòng tôi rất cảm động, lên giường nằm xuống bên cạnh anh ta, "Anh không sợ nước bùa của tôi có vấn đề à?"
Anh ta kêu lên một tiếng đau đớn, vòng tay ôm tôi vào trong lòng, rồi hôn lên trán tôi, "Mưu sát chồng mình là muốn xuống mười tám tầng địa ngục, mà cực hình ở nơi đó so với sông Vong Xuyên là thảm hơn trăm ngàn lần, em cảm thấy bản thân chịu nổi không."
Tôi bị anh ta chọc cười, nên đưa tay vòng qua ôm lấy quanh thắt lưng của anh và dán mặt lên l*иg ngực anh, "Hôm nay tôi thật sự rất lo lắng cho anh đó, quỷ thật ra là rất yếu ớt, sau khi hồn phi phách tán liền không còn gì cả.”
“Em đừng lo, tôi không chết dễ dàng như vậy đâu."
"Nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, thi quỷ đang phát triển lớn mạnh, rất khó đối phó, chưa kể mối hận thù giữa anh và cha nuôi quá sâu, nếu ông ta muốn gϊếŧ, người đầu tiên chính là anh!"
Nghe đến đây, Lãnh Thiên Ngạo đột nhiên bất đắc dĩ cười cười, ôm tôi chặt hơn.
"Thực ra, có đôi khi những thứ chúng ta nhìn thấy không phải là thật, cha nuôi của tôi không phải muốn gϊếŧ tôi mà ông ta chỉ là muốn khống chế tôi. Những gì ông ta làm với tôi bây giờ giống như là một hình phạt dành cho đứa con trai nổi loạn của mình.”
"Anh nói cái gì??" Tôi chợt ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Ngạo, hoá ra ông ta không muốn gϊếŧ Lãnh Thiên Ngạo, vậy mà khiến tôi lo lắng cả nửa ngày trời.
"Hiện tại là như vậy, có thể sau này tôi còn chống lại với ông ta, nên cũng không thể nói được ông ta có thật sự muốn gϊếŧ tôi không, con nuôi của ông ta không chỉ có một mình tôi, mà còn có rất nhiều người có năng lực mạnh hơn so với tôi, nếu lần này họ dời căn cứ từ Thái Lan sang đây thì e là bọn họ cũng đi theo."
"Có bao nhiêu người? Mạnh hơn anh đến mức nào và có bao nhiêu người mạnh hơn anh?" Tôi không dám tưởng tượng, nếu họ so với Lãnh Thiên Ngạo còn mạnh hơn, vậy chẳng phải là không khác gì với ông ta ư?
"Trên tôi còn có ba anh trai cùng một chị gái, tôi là con nuôi út của cha nuôi."
"Hoàng đế thương con trai trưởng, dân thường yêu thương con trai út, lúc trước chắc cha nuôi của anh rất thương anh, cho nên anh phản bội ông ta như vậy mà ông ta cũng không gϊếŧ anh."
"Yêu càng nhiều, hận cũng càng nhiều, ông ta có lẽ sẽ không gϊếŧ tôi, nhưng khẳng định sẽ không bỏ qua cho người bên cạnh tôi, ví dụ như em." Anh ta vừa nói vừa nâng cằm tôi lên, sau khi đối diện với tầm mắt của anh ta, tôi có thể thấy được sự lo lắng chất đầy trong mắt của anh ta.
Lúc này tôi không thể nói mình không phải là Lam Nhi mà là Lưu Mộng Mộng vì loại lời nói này gây mất hứng.
Trải qua vừa rồi tôi đã hiểu được lòng mình, mặc kệ cơ thể đó là của ai, nhưng ở trong mắt tôi đó vẫn là Lãnh Thiên Ngạo, người mà làm tôi lo lắng vẫn là anh, là Lãnh Thiên Ngạo.
"Anh yên tâm, tôi chính là đạo sĩ chính tông của Mao Sơn còn là một thi quỷ, tôi không sợ."
"Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em biến mất khỏi tôi một lần nào nữa."
Anh ta nói xong hôn lên môi tôi, tôi mở miệng dùng đầu lưỡi đáp lại anh, cảm nhận hơi thở của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, cảm nhận được sự tồn tại của anh ở bên tôi.
Không thể không nói Lãnh Thiên Ngạo là người không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh ta cảm nhận sự đáp lại của tôi, thì liền giống như một con sói đói đè tôi ở dưới người, nụ hôn cuồng nhiệt như muốn hút đi tất cả không khí trong l*иg ngực tôi, đến khi tôi thở không nổi nữa, anh ta mới dời nụ hôn chuyển xuống cổ tôi.
Vật nam tính cách bụng dưới ba xem ti mét ngóc đầu dậy, làm tôi sợ đến mức lui về sau, vội vàng lấy tay đẩy bả vai anh ta, "Trên người anh còn vết thương, không được..."
"Không được? Em nói đàn ông của em không được? Anh sẽ cho em biết anh là được hay không!"
Nói xong, anh ta mạnh mẽ ôm tôi lên, rồi cởϊ qυầи jean của tôi ra, đem hai chân của tôi quấn lấy eo của anh, anh ta hừng hực khí thế lao vào cơ thể tôi như muốn chứng tỏ bản thân, tôi liền kêu lên một tiếng đau đớn.
"Bà xã à, đợi lát nữa đừng cầu xin anh tha em…"
Một giây sau, sự tấn công của anh ta giống như một con ngựa đứt dây cương, làm cho tôi liên tục rêи ɾỉ, xin tha.
"Cẩn thận đến con!!"
"A... Thiên Ngạo... anh."
Lời nói đứt quãng từ trong miệng tôi tràn ra, theo luật động của anh ta, sức nóng chạy thẳng đến tay chân tôi, máu trên người sôi trào thiêu đốt đi lý trí của tôi, tôi không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi giao hợp từ thể xác đến tinh thần, có phần ấm áp và mệt mỏi.
"Tôi đi qua bên Trần Kha xem xét đã, em nghỉ ngơi trước đi." Lãnh Thiên Ngạo mặc quần áo vào sau đó săn sóc kéo chăn bông đắp lên người tôi.
Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, lý trí của tôi cũng khôi phục lại, nghiêng người định bò dậy, "Bây giờ là lúc nào rồi, sao tôi có thể ngủ được, anh nói đứa nhỏ kia bị người ta dùng làm thí nghiệm, sau khi đứa nhỏ kia tỉnh lại thì sẽ biến thành bộ dạng gì?”
"Có lẽ giống bản sao của Ngoan Mậu, nhưng so với Ngoan Mậu nó khó đối phó hơn, vì sự hận thù của nó nhằm vào tất cả mọi người…"
(Cách xưng hô tùy theo ngữ cảnh, hiện tại đang vào giai đoạn xác định tình cảm nên chuyển sang tôi anh, tôi em tuy nhiên có một số cảnh ngọt ngào thì để anh em; em anh như khi ân ái; sau này giai đoạn chính mùi sẽ là anh em và em anh)