Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 14: Mãnh quỷ muốn báo thù

Ngay sau đó, hàm dưới của tôi bị anh ta kiềm chặt, những móng tay vừa sắc vừa nhọn liền cứa lên da thịt của tôi.

Khi anh ta tức giận, con ngươi vốn là màu nâu đồng liền chuyển sang ánh sáng màu xanh, và quanh người anh ta cũng xuất hiện thêm vầng sáng màu xanh lá, nó còn không ngừng quay cuồng, còn khuôn mặt hung dữ của anh ta gần như là dán dính lên mặt của tôi.

"Có lẽ tôi chưa nói cho cô biết, không chỉ cơ thể của cô là của tôi mà ngay cả tim của cô cũng phải thuộc về tôi!" Anh ta nói xong, cúi đầu cắn mạnh lên môi tôi một cái như thể là đang trừng phạt, tôi bị anh ta dồn ép nên liên tục lui về phía sau vài bước rồi ngã lên trên giường.

Cơ thể anh ta thuận thế áp lên, nụ hôn mang theo gai nhọn nhanh chóng rơi lên cổ tôi, anh ta xé rách quần áo tôi thành từng mảnh nhỏ một cách dễ dàng như trở bàn tay.

"Tôi không muốn…"

Bốp, lại thêm một cái tát mạnh nữa đánh lên mặt tôi, đánh đến nỗi trước mắt tôi xuất hiện đầy sao xẹt qua, và trong đầu bây giờ cũng trở nên trống rỗng.

"Người đàn ông kia là ai?"

Nghe anh ta nhắc đến Lãnh Triết Lăng, tôi liền hoảng hốt: "Anh ấy chỉ là một người sắp chết, cầu xin anh đừng làm tổn thương anh ấy!"

Tôi vừa nói dứt lời cũng rõ ràng cảm giác được anh ta tăng thêm sức lực rong ruổi trên người mình, nên tôi vội giải thích thêm: "Giữa tôi với anh ấy thật sự không có gì, anh ấy giúp tôi rất nhiều, tôi chỉ cảm kích anh ấy thôi."

"Thật không?"

Giọng điệu của anh ta hơi cao lên, tôi nghe không ra đó là hỉ hay nộ(1), nhưng tôi vẫn gật gật đầu, "Là thật, tôi thề."

(1)Hỉ là vui vẻ, nộ là phẫn nộ, tức giận.

"Cô nói gã là người sắp chết, đúng không? Vậy thì cơ thể của gã cứ để tôi tiếp nhận, như thế, tôi cho phép cô tiếp tục thích gã."

Tôi không thể tin nổi liền ngửa đầu lên, vừa vặn thấy khoé miệng của anh ta nhếch lên một vòng cung tà ác, trong đáy mắt kia là mưu mô, không giống là đang nói giỡn, "Tôi cầu xin anh đừng làm tổn thương anh ấy, anh muốn bám vào người đúng không, vậy tôi cho anh cơ thể của tôi là được chứ gì!"

"Cô? Cơ thể của cô đã là của tôi, vả lại những việc tiếp theo mà tôi cần làm là không thể không có thân thể của gã!"

Anh ta vừa nói vừa lui người ra, trong đáy mắt ấy lóe lên một tia hung ác, hai hàm răng nghiến vào nhau khẽ run lên, giống như là anh ta đang nhắc đến kẻ thù gϊếŧ cha của mình.

Tôi chợt nhớ tới lời của người tài xế kia, lúc khách sạn này vừa xây xong thì tất cả những người ở đây đều chết sạch, lẽ nào anh ta là một trong số những người đó?

Nếu đúng là như vậy, anh ta muốn chiếm cơ thể của Lãnh Triết Lăng với mục đích là trả thù công ty quản lý khách sạn Sail cũng chính là tập đoàn Hành Vũ ở Trung Quốc ư?

Không được, tuyệt đối không được!!

Nhưng người đàn ông này luôn luôn có thể nhìn thấu mọi thứ, "Cô đừng quên, hiện tại cô là nô ɭệ của tôi, nếu cô dám có suy nghĩ làm trái lại tôi, thì tốt nhất nên xoá nó đi ngay, nếu không tôi sẽ bắt bạn của cô trở thành công cụ của tôi."

"Tôi sẽ không… sẽ không…" Tôi vội vàng lắc đầu, cắn chặt môi để mặc nước mắt lăn dài.

Đột nhiên, có tiếng đập cửa dồn dập vang lên, còn có tiếng của Lãnh Triết Lăng, "Đã qua hai giờ rồi, không phải Mộng Mộng đã xảy ra chuyện rồi chứ, các người mau phá cửa này ra cho tôi!"

"Ồ, tiểu bạch kiểm(2) của cô đến kìa."

(2) Ám chỉ người con trai trắng trẻo, yếu đuối, thư sinh, ẻo lả, vô tích sự.

Tôi nhìn thấy anh ta muốn đi ra cửa, cũng không biết đã lấy từ đâu ra sức lực mà tôi liền bật người dậy, ôm lấy hai chân của anh ta lại, "Cầu xin anh đừng làm tổn thương anh ấy."

"Tại sao tôi phải làm tổn thương gã? Cơ thể của gã còn tác dụng rất lớn!" Anh ta cúi người, trên khuôn mặt là nụ cười quỷ dị, anh ta dùng tay cạy mở từng ngón tay của tôi ra, sau đó đi đến cửa phòng và dùng một tay mở cửa phòng ra.

"Đừng mà…" Trên người tôi vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như nhộng nên sợ hãi cuộn tròn người lại nằm trên mặt đất mà hét lên.

Lãnh Triết Lăng thấy cửa đã mở ra nên bước một bước dài vọt tới trước mặt tôi, "Mộng Mộng, em bị làm sao vậy? Sao lại nằm trên đất."