Thời gian đã vô lực phân biệt, tựa hồ ôm ấp dai dẳng lâu như vậy trước mắt chỉ còn bạch quang chói mắt. Ngoài cửa sổ, bầu trời đã xuất hiện vài tia nắng sớm.
Lam Vong Cơ ở trên người vẫn ướt đẫm mồ hôi của Nguỵ Vô Tiện, y khẽ hôn hắn, bàn tay lại ở đâu đó trên cơ thể hắn mà di động, sờ lên má hắn, môi khẽ mỉm cười. Y nhẹ nhàng bước xuống giường nhặt lấy xiêm y mặc vào, bước nhanh ra ngoài, một lúc sau quay về cùng hai đệ tử mang theo một thùng nước to.
Nguỵ Vô Tiện như vô lực mà nằm yên trên giường, Lam Vong Cơ bế người nhẹ nhàng đặc vào thùng gỗ chứa đầy nước ấm áp, dùng vãi mềm cọ rữa sạch sẽ lại bế người đem lên giường kéo chăn mềm đắp lại. Trong lúc đó hắn vẫn mơ màng thoải mái mà ngủ, Nguỵ Vô Tiện a, ngươi đúng là lão tổ, lão tổ tông a.
Đến giờ thìn Lam Vong Cơ cùng Lam Nhiên đã mang theo bữa sáng trở về.
Một canh giờ sau, tiểu hài tử đến bên giường nhỏ giọng: “A cha, mau dậy ăn điểm tâm…cha …mau dậy…dậy… Nhiên nhi thương thương.”
Hài tử lay lay cánh tay hắn. Nguỵ Vô Tiện tỉnh từ lâu nhưng cố giả vờ ngáy ngủ mà ghẹo hài tử. Hắn từ từ mở một mắt ra nheo nhoe nhìn Lam Nhiên: “A Nhiên để ta ngủ thêm chút nữa a.”
“Không được, không được, nếu ngủ nữa thân thể của cha sẽ bị mọc nắm khắp người rất là ghê đó.”
“Vậy con không cần đi hái nắm liền có nắm để ăn.”
“Không được, lúc đó con không thể ôm ôm cha được nữa a, con là muốn được ôm ôm cha mỗi ngày.”
Nguỵ Vô Tiện đáy lòng mềm xuống, hai tay từ trong chăn vương ra bưng lấy mặt hài tử hôn một cái, cười nói: “Ta biết rồi, không ngủ nữa.”
Hắn ngồi dậy định bước xuống giường, nhưng liền nhớ ra gì đó vội vàng nằm lại, nhìn hài tử nói: “A Nhiên con ra bàn trước đợi ta.”
“A cha, người là muốn ngủ nữa a?” Hài tử giậm chân không chịu đi, đứng yên một chổ nhìn hắn.
Nguỵ Vô Tiện nhíu mày: “Con ra ngoài, ta mới xuống giường mặc y phục được a.”
“A…thế cha đi ngủ không mặc trung y sao?”
Nguỵ Vô Tiện nghẹn họng, hắn không thể nói y phục của ta là bị phụ thân ngươi lội sạch còn đâu, không biết trả lời sao hắn chớp mắt nhìn hài tử, Lam Vong Cơ đi đến bế lấy Lam Nhiên đi ra ngoài.
Dùng xong điểm tâm, cả nhà ba người cùng đi đến chỗ Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần, thương nghị việc thành thân, mời tân khách. Những việc này Nguỵ Vô Tiện cũng không quá quan tâm chỉ ngồi chơi đùa cùng hài tử, chốc chốc Lam Vong Cơ lại hỏi ý hắn, hắn gật gật đầu cho qua, chỉ cần Lam Vong Cơ cùng Lam Khải Nhân đồng ý thì hắn thế nào cũng được.
Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi biết chuyện thành thân liền vô cùng vui vẻ, Lam Cảnh Nghi lớn tiếng nói với đám tiểu bối ngồi bên cạnh: ”Ta đã nói, Hàm Quang quân khẵng định cùng Nguỵ tiền bối chưa qua thành thân, qua lâu như vậy cuối cùng Nguỵ tiền bối cũng danh chính ngôn thuận là người Lam gia rồi.”
Lam Tư Truy cười tươi: “Ta lúc nào cũng cảm thấy giữa Nguỵ tiền bối và Hàm Quang quân luôn thiếu một chút gì đó, bây giờ đã biết thì ra là thành thân.”
Nguỵ Vô Tiện từ phía xa đi tới, cả bọn nhìn thấy liền hướng hắn hô lớn : “Nguỵ tiền bối chúc mừng, chúc mừng.”
Nguỵ Vô Tiện đưa một ngón tay lên miệng xịt một cái nói: “Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào.”
Lam Cảnh Nghi a lên một tiếng: “Nguỵ tiền bối, vậy sao khi thành thân ta phải gọi người như thế nào? Gọi là Nhị phu nhân a?”
Nguỵ Vô Tiên xua tay :”không cần thay đổi, vẫn gọi như vậy đi.”
Từ phía xa đã thấy Kim Lăng cùng Giang Vãn Ngâm đi tới, sau lưng còn có rất nhiều môn hạ mang theo lễ vật.
Nguỵ Vô Tiện dơ một cánh tay lên gọi :”Giang Trừng, Kim Lăng, ở đây.”
Rồi vội vàng chạy đến phía hai người kia, Lam Cảnh Nghi nói với theo: ”Lam Nhị phu nhân, gia quy Lam gia cắm đi nhanh.” Sau đó cả đám đứng nhìn theo bóng lưng hắn mà cười vui vẻ.
Giang Vãn Ngâm chìa tay ra liền nhét vào tay hắn một hộp gấm, nói: “Cho ngươi.”
Nguỵ Vô Tiện khó hiểu hỏi:”Cái gì a?”
“Của hồi môn, ngươi dù gì cũng là người nhà Vân Mộng, không thể để người khác nói ta không quan tâm ngươi, cái này cho ngươi còn những thứ kia mang vào Lam gia.”
Giang Vãn Ngâm chỉ tay vào mấy thùng gỗ được môm sinh mang đến.
Nguỵ Vô Tiện nhìn hắn cảm động nói không nên lời, Giang Vãn Ngâm nhíu mày :”Không cần bài ra vẻ mặt cảm động đến như vậy đâu, chúc ngươi bách niên gia lão.”
“Giang Trừng… Đa tạ.”
Nguỵ Vô Tiện nhìn hắn, biết rõ từ tận sâu trong đáy lòng y luôn xem mình là người của Vân Mộng không bao giờ thay đổi. Nguỵ Vô Tiện đã ở chung với Giang Vãn Ngâm nhiều năm, nếu nói về quan hệ của hai người, thì thật sự không tệ thậm chí còn có thể nói là thân thiết. Hắn tự nhận rằng nhân duyên ở kiếp này khá tốt, nhưng nếu kể ra mấy người có thể thân thiết, thì Giang Vãn Ngâm là một trong những người hắn kể tới đầu tiên. Giang Vãn Ngâm ngày thường thích đánh nhau thua môi múa mép, nhưng có thể ngồi xuống cùng y nói chuyện thì chỉ có một mình Nguỵ Vô Tiện mà thôi, đúng là không dễ gì để y chắp nhận chuyện hắn thành thân, Nguỵ Vô Tiện lòng cảm động vô cùng.
Kim Lăng vỗ vỗ vai Nguỵ Vô Tiện :“Đừng khách khí, cữu cữu ta là vì ngươi mà hao tâm tổn trí chọn quà, cữu cữu còn muốn nhận thông gia cùng Lam Lão tiền bối nữa đi, nhưng mà lại muốn đứng cùng Trạch Vu quân cơ.”
“Tiểu tử có tin ta cho ngươi một roi không?” Giang Vãn Ngâm trừng mắt nhìn Kim Lăng.
Kim Lăng bĩu môi, nói: “Nếu người đánh ta, ta liền chạy đi nói với Trạch Vu quân.”
“Ngươi …”
—
Tin tức này nổ tung nhanh chóng truyền đi, hiện tại toàn bộ tu chân giới đều biết Lam Nhị công tử của Cô Tô Lam thị sắp sửa hành thân, mà đạo lữ của y không ai khác đó là Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện, cái tin này làm chấn động không nhỏ đến đồng đạo giang hồ. Không ai dám tin, có người cho là Lam Vong Cơ vì không muốn thành thân mà dùng danh dự của mình để kìm hãm trói buộc Nguỵ Vô Tiện, có người lại cho rằng Nguỵ Vô Tiện vì muốn tìm đường sống ở Lam gia mà đồng ý kết đạo lữ với Lam Vong Cơ, khắp nơi nơi đều đồn đại về đại hôn của bọn hắn, trong một quán trà có người nói:
“Di Lăng lão tổ là ma đầu, Cô Tô Lam thị còn có thể nhận hắn làm Nhị phu nhân a?”
Người khác phản bác: “Ngươi nói cũng không đúng lắm, Di Lăng lão tổ tuy gây ra không ít sai lầm, nhưng cũng không thể đổ hết tội cho hắn, là do Kim Quang Dao đứng sau ám hại thôi.”
Một người khác lại nói: “Chuyện nào ra chuyện đấy! Di Lăng lão cùng Tu Chân giới vốn như nước với lửa, Nguỵ Vô Tiện nếu đã là người tu ma đạo, có ai dám chắc chắn rằng ngày sau hắn ngựa quen đường cũ mà phản lại Lam gia, Cô Tô Lam thị đứng đầu tứ đại gia tộc, chẳng lẽ còn định cùng hắn ôn lại tình cũ nghĩa xưa à? Thế còn ra gì nữa? Tu Chân giới thành cái gì?”
Có kẻ lắc đầu, một lời trúng đích: “Cô Tô Lam thị cùng Di Lăng lão tổ có gì hay không, liên quan gì tới ngươi? Lại liên quan gì tới chúng ta?”
Nhất thời, tất cả yên lặng.
Mặc kệ bên ngoài ồn ào sớm tối, Vân Thâm Bất Tri Xứ ngược lại vô cùng yên tĩnh. Ngày đại hôn là do Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ trao đổi cùng nhau, tuy nhiên Lam Vong Cơ cùng Nguỵ Vô Tiện muốn chuyện đại hôn chỉ diễn ra trong phạm vi nhỏ, ví như chỉ mời những người đứng đầu các tiên môn thế gia, nhưng không biết vì lí do gì, thiệp mời thì ích mà số người đến lại đông đúc lạ thường. Lần kết đạo lữ này, có thể gọi là yến hội long trọng nhất trong nhiều năm qua của tu chân giới. Một là bởi vì Vân Thâm Bất Tri Xứ chưa từng có ai trong gia tộc kết đạo lữ được thông cáo bách gia. Hai là, Lam Vong Cơ lần này quả thực coi trọng đại lễ này, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Cuối cùng ngày đại hỷ cũng đến, Vân Thâm Bất Tri Xứ giăng đèn kết hoa, tuy có thay đổi đôi chút, nhưng không khí yên tĩnh vẫn được duy trì, vì đã là gia quy thì dù có đại hỷ cũng không thể náo nhiệt hơn được.
Nguỵ Vô Tiện mặc mãi mà cũng không thể mặc hoàn chỉnh hỷ phục, hắn liền bảo hài tử đi tìm Lam Vong Cơ.
Một khắc sau, Lam Vong Cơ đẩy cửa bước vào hắn chạy tới kéo tay y qua chỉ vào bộ hỷ phục mà nhăn nhó: ”Nhị ca ca, cái này hỷ phục quá phức tạp đi, ta không thể xuyên qua được, ngươi giúp ta mặc có được không?”
“Được.”
Lam Vong Cơ gật đầu, cầm lên hỷ phục giúp hắn mặc vào ngay ngắn, bản thân cũng được Nguỵ Vô Tiện giúp đỡ mặc vào hỷ phục. Cùng nắm tay nhau đi đến sảnh đường.
Ngồi chính giữa là Lam Khải Nhân lão tiên sinh, đứng hai bên là Lam Hi Thần và Giang Vãn Ngâm chốc chốc lại nhìn nhau cười một cái.
Người chủ trì hôn sự hô lớn :”Ba bái chín khấu, trời tròn đất vuông, biển người mênh mông, đồng nhân long, châu liên bích hợp, hợp hai thành một. Cả hai cùng tiến lên một bước… Nhất bái thiên địa.”
Cả hai cùng hướng ra đại môn, bái.
“Nhị bái cao đường ” Cả hai mặt hướng Lam Khải Nhân, bái.
“Phu thê giao bái” Hai người đứng đối mặt nhau, cúi đầu bái.