Again And More

Chương 8: Chưa thể từ bỏ

Đứng trước bia mộ của Mạn Nhu, Kiều Chi không nhớ rõ bản thân đã đi đến nơi này bao nhiều lần kể từ khi Mạn Nhu ra đi. Mỗi một năm, 365 ngày, 4 mùa. Từng khắc, cứ mỗi một khắc Kiều Chi sẽ luôn nhớ lại quá khứ, cậu dằn vặt bản thân mình trong ngục tối, một giây trôi qua, sẽ là một nỗi đau hiện lên.

Cũng như bây giờ, Kiều Chi đã quỳ thẩn thờ ở đây hai tiếng đồng hồ, Lưu Dương, Vĩ Khang, Minh Viễn đứng cùng mà lòng không xót không thể nào chịu nổi. Lưu Dương nhau mày giận dữ.

"Tao đã bảo mày bao nhiêu năm rồi, 8 năm rồi đấy Chi, sao mày vẫn không chịu buông bỏ quá khứ rồi sống một cuộc đời mới đi?"

Kiều Chi bình tĩnh, không một chút tiếng động, hơi thở nặng nhọc phát ra như muốn xuyên thủng tim người ta. Lưu Dương tức đến phát điên, vì lo cho người bạn thân mà nóng nảy la rầy.

"Dương, mày nói xem, nếu tao không tỏ tình Mạn Nhu, vẫn tiếp tục bên cạnh Mạn Nhu làm một người bạn thân, vẫn tiếp tục âm thầm quan tâm Mạn Nhu, thì chắc bây giờ sẽ không xảy ra chuyện ra đi nào cả. Lỗi là tao đã bắt ép Mạn Nhu vào con đường này, cả đời tao và cả kiếp sau đều phải chịu trách nhiệm."

"Mày bị điên à, lỗi không phải của mày, lỗi là của hai người sinh ra Mạn Nhu. Chính họ là người khiến Mạn Nhu ra đi như thế, mãi là như vậy. Mày đừng bi quan."

Càng nói, Lưu Dương càng lớn tiếng, khi nghĩa trang bình thường vắng vẻ, không tiếng nói, giờ lại vì cuộc cãi vã mà phá tan không khí trước đây. Minh Viễn thấy chuyên bất bình.

"Hai bọn mày có thôi đi không? Lưu Dương, chuyện của nó cứ mặc nó đi. Còn mày, Chi, đã bao năm như thế mà không từ bỏ, lụy đến vậy sao?"

"Dương Dương, được rồi đừng nói nữa." Vĩ Khang nhẹ giọng khuyên bảo Lưu Dương, hòng tránh cãi vã ngày một lớn hơn.

"Bỏ đi, tao không nói nữa. Tao khát rồi, mày ở đó đi Chi, bọn tao không rảnh mà đứng trồn chừng mày hoài đâu."

Lưu Dương kéo tay áo Viễn và Khang đi ra quán cafe gần nhất, suốt chặn đường, Dương cứ trưng ra bộ mặt nhặng xị, cứ cau có khó chịu và không nói lời nào. Tuy không nói ra nhưng trên mặt đã hiện rõ ra tiếng lòng, Vĩ Khang chỉ còn biết cười trừ.

Phía sau là Kiều Chi đang ủ rũ, chân đã quỳ đến mức hai đầu gối sưng tấy và bủn rủn như muốn ngã khuỵu mà vẫn cố sức chống đỡ. Tóc Kiều Chi năm cấp ba dài lắm, ngang hông lận, nhưng kể từ khi xảy ra chuyện với Mạn Nhu, không hề thấy mái tóc đó dài ra một lần nào nữa. Cũng dễ hiểu, vì hồi cấp ba, người tóc ngắn ngang bả vai duy nhất trong hội bạn là Mạn Nhu. Qua đó, Kiều Chi muốn níu giữ lại một hình bóng còn sót lại của Mạn Nhu trên người cậu như một phiên bản thay thế.

Bên Lưu Dương lúc này đang mua thức uống, giận thì giận nhưng không thể nào bỏ mặt bạn bè được, bao nhiêu năm chơi với nhau cơ mà. Lưu Dương âm thầm gọi một cốc matcha đá xay (là thứ thức uống Kiều Chi yêu thích).

"Quay lại nghĩa trang đi."

Minh Viễn và Vĩ Khang ậm ừ, dù có không trả lời đi chăng nữa thì Lưu Dương cũng hiểu rõ hai người, nên việc ậm ừ như vậy thì cũng là lẽ thường tình. Vĩ Khang đi nhanh lên một bước để kịp với Lưu Dương, thấy Dương lúc này đã buồn hiu, cơ mặt xệ xuống. Khang lấy tay bẹo má Lưu Dương.

"Em đừng ỉu xìu nữa, da mặt nhăn lại xấu lắm đó."

"Vâng, em sợ Chi sẽ nghĩ không thông rồi theo Mạn Nhu, nếu vậy thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mất."

"Không sao đâu, cậu ấy không phải là loại người sẽ dễ dàng vứt bỏ mạng sống của mình bởi lẽ Chi còn lời hứa sống tốt với Mạn Nhu nữa kia mà. Đừng lo lắng nữa nhé."

"Vâng." Lưu Dương do bị câu nói của Vĩ Khang tác động nên điệu bộ cũng sáng sủa hơn ban nãy nhiều.

Khi đến ngôi mộ của Mạn Nhu, bóng dáng của thiếu nữ tuổi hơn hai mười chỉ để đợi chờ một người vẫn còn hằn sâu. Và khó có thể phai đi vẻ bi ai trên tấm lưng gầy gò, mái tóc đã xơ đến nỗi gãy rụng liên miên vì không chăm sóc, thân thể như xác sống vì bỏ phế bản thân.

Lưu Dương chầm chậm tiến lại gần.

"Chi, tao mua nước cho mày, loại mày thích uống nhất đấy."

"Không, tao không thích loại đó nữa."

"Là tao mua cho mày, nhận đi."

"Tao đã bảo là tao không thích rồi mà, mẹ kiếp, nghe có hiểu tiếng người không?"

Kiều Chi đột nhiên hung hăng lạ thường, tay thẳng tay hất đổ ly matcha đá xay mà Lưu Dương đã cất công mua. Trên khoé mi Kiều Chi rất dễ phát hiện ra cậu ta đã khóc sướt mướt từ lúc mọi người đi mua nước. Kiều Chi ấm ức lắm, nhưng lại chẳng biết cư xử sao nên chỉ đành phát tiết. Đến cả lúc xoay người lại, Kiều Chi đã tuôn rơi không ngừng những giọt nước mắt hiếm khi bắt gặp.

Lưu Dương thấy vậy liền nhào đến ôm Kiều Chi, nhẹ nhàng vỗ về như thể đã có ai đó ruồng bỏ Kiều Chi và giờ cậu là người chắp vá. Dương không buồn tủi, nhưng lại xót xa đến tận xương tủy, vì cậu hiểu được cảm giác mất người quan trọng trong cuộc đời nó đau đớn đến thế nào.

"Tao xin lỗi, tao quá lời rồi. Đáng lẽ ra tao không nên nói vậy. Đừng khóc nữa Chi."

Thân thể Kiều Chi buông xuôi, như đã tìm được chỗ nương tựa cho những mảnh vỡ lưu lạc trong dĩ vãng và giờ đã khai thác lại được. Chi không phản kháng cái ôm của Dương, Chi lại càng muốn người ôm lúc này là Mạn Nhu. Hai tay Chi không gồng mình nữa, không còn phải tỏ ra bản thân luôn ổn trong những qua.

"Mấy năm trời, tao vẫn luôn như thế này Dương ạ. Tao vẫn dằn vặt bản thân trong quá khứ, vẫn ghét bỏ cái thân tàn tạ không bảo vệ được Mạn Nhu, vẫn nhu nhược trước mấy lời đàm tiếu của người dân. Tao không biết phải làm sao hết, bây giờ tao mệt lắm Dương."

Kiều Chi khóc to lắm, to như muốn xé toạc lục phủ ngũ tạng của con người ta. Trong cả tiếng khóc và tiếng than lẫn trộn lại tạo nên một âm thanh khiến lòng mình nhức nhối. Lưu Dương cũng không ngoại lệ mà đau lòng theo.

Minh Viễn bên một góc, không chịu được mà vồ đến ôm lấy hai người bạn. Cậu không phải kiểu người có thể chịu được dòng nước cháy trên hốc mắt, nên càng không thể kiềm được lòng. Vĩ Khang thì đứng đấy, không lay động, bản thân cậu cũng tiếc thương lắm, nhưng lạ ở chỗ là không có lấy một giọt nước mắt nào.

[...]

"Viễn Viễn ơi, bé đang ở đâu đó? Anh nhớ Viễn chết mất."

"Em ở cùng với bạn, anh ghé quán xxx đi."

Minh Viễn cất điện thoại, nét mặt lúc nãy còn muộn phiền, vừa nghe điện thoại của Chu Y Nam thì mọi thứ đều biến mất trong phút chốc.

"Thằng chả Chu Y Nam lại đến nữa à?" Lưu Dương ngán ngẫm hỏi.

"Ừm, bồ tao đến chơi."

"Lần trước mày và Chu Y Nam giận nhau rồi kéo cả tao vào quán bar xong lại làm huề ngay tức khắc. Giờ lại tính giở trò âu yếm trước mặt bọn này à?

"Gì cơ? Em vào bar? Sao không bảo anh?" Vĩ Khang không biết chuyện gì, vừa nghe Dương nói vào bar liền hốt hoảng dò xét.

"Em tính nói anh mà quên mất, xin lỗi mà." Lưu Dương nũng nịu ra vẻ tội lỗi nhìn Vĩ Khang.

Phải nói thật là Lưu Dương dễ thương cực cấp, không những đẹp trai mà cử chỉ lại đáng yêu vô vùng. Vĩ Khang không đỗ cái rầm mới là lạ, trong lòng Vĩ Khang thầm nói: "Ơ chết tiệt, bồ tôi dễ thương quá vậy trời?"

"Ô này này hai cái người kia, bọn này còn ở đây." Kiều Chi và Minh Viễn lên tiếng cùng một lúc, quả là tâm đầu ý hợp.

Thật ra năm nào hội bạn cấp ba cũng hẹn gặp mặt nhau ở quán cafe này, một phần là vì nó lưu giữ ký ức đáng nhớ, một phần là vì quán bán nước ngon lắm. Nhưng mọi năm trước đều vắng mặt Vĩ Khang vì không rõ tung tích, do đó mà chỉ còn lại ba người. Mà hết hai người đã thất tình trầm trọng rồi nên cuộc nói chuyện lúc nào cũng trong thầm lòng hết (như kiểu giao tiếp bằng ánh mắt). May sao, năm nay Lưu Dương tìm lại được Vĩ Khang ở chốn nào đó (ở gần nhà, cụ thể là quán cafe mèo cách toà nhà Dương ở hai đến ba ngôi nhà). Không khí cũng đỡ trầm tĩnh hơn, thay vào đó là sự hạnh phúc tràn trề đến với mọi người. Nhưng, vẫn luôn có một người chìm trong vũng lầy ký ức đau thương, không thể nào thoát ra được - Kiều Chi. Kiều Chi đã cực khổ một mình lâu lắm rồi, nên bây giờ hội bạn sẽ quyết định sát cánh cùng Kiều Chi bước trên con đường phía trước một lần nữa hệt như những ngày tháng cấp ba hồi đó.

Tiếng bước chân lạch cạch lạch cạch vang trên sàn đất, người nọ mặc bộ comple sang trọng, quý phái, toát lên mùi công tử rõ ràng. Ô ra là Chu Y Nam, cái tên một mực chiều chuộng và yêu Minh Viễn hết lòng. Vẫn như cái lúc ở trong quán bar, Chu Y Nam vẫn giữ nguyên phong cách của một quý ông trưởng thành. Theo như Lưu Dương biết thì Y Nam khoảng chừng hai mươi tám tuổi, cách Minh viễn ba tuổi, cái độ tuổi của hai người này quả rất hợp. Chu Y Nam từ từ tiến lại gần, trên mặt lộ rõ sự quan tâm độc nhất dành cho người họ Minh đang ngồi cùng bàn với Lưu Dương, Vĩ Khang và Kiều Chi.

"Viễn Viễn ơi."

"Ơi."

Nghe tiếng gọi thân thuộc, Minh Viễn ngay lập tức xoay người đứng dậy phăng phắc, chạy ồ đến Chu Y Nam. Viễn nhe răng cười tươi rói. Chu Y Nam không kiềm được mà trao cho Viễn một cái hôn lớt phớt trên môi nhưng lưu hơi ấm của Y Nam rất dai.

"Anh nhớ em. Hai ngày không gặp rồi đó."

"Hai ngày qua em bận cày deadline sấp mặt luôn rồi nè. Em cũng nhớ Nam Nam lắm chớ bộ."

"Thương quá, Viễn Viễn nhà ta nay được nghỉ nên là anh sẽ ở với em hết hôm nay luôn. Chịu không?"

"Đương nhiên là chịu rồi, còn phải hỏi."

Hết âu yếm cánh môi nhau rồi lại phát ra những câu từ thân mật chói tai. Ba người còn lại nghe mà sởn da gà, da vịt. Bắt đầu đưa môi chề ra chứng minh ai cũng chê.

"Thôi hai cái người này, tính để cho người ta ăn cơm chó ngập mặt luôn hay gì?" Kiều Chi thánh thót nói, cái giọng cứ choang choang, cứ hề hề như muốn trọc ghẹo Chu Y Nam và Minh Viễn.

Lưu Dương và Vĩ Khang cũng chỉ biết cười trừ, tuy vậy chứ hai người họ còn lén lút nắm tay nhau thật chặt ở dưới gầm bàn kia kìa. Hèn gì nãy giờ tay hai người như bị cụt, tưởng chừng có ai cướp người đi không. Dương và Khang quá đề phòng rồi.

Kiều Chi thì lại càng khó xử, ngồi chung một bàn với hai cặp tình nhân ai mà không khó với chả xử. Không những vậy mà bọn nó còn thân mật trước mặt Chi, đối với một người ế lâu năm thì đây có lẽ là một sự sỉ nhục rất lớn.

"Bọn mày có thấy ác với tao không?"

"Sao cơ?" Mấy người còn lại hoang mang.

"Sao chúng mày lại dám thân mật với một người độc thân 8 năm như tao? Là sao vậy, sao kì cục ghê á."

Lời nói thốt ra là vậy, vốn trong lòng Kiều Chi như có hàng ngàn, hàng vạn cây kim đâm sâu, cứa vào cả tim. Nhìn họ thân mật, Chi nhớ về những ngày cũ, khi đã còn là hồi cấp ba. Đáng nhẽ ra đó là một cuộc tình đẹp nếu không có sự cổ hủ của người lớn.

[...]

Khi ra về, nhà ai nấy đi, nấy ở. Chỉ có Lưu Dương và Vĩ Khang là cùng Kiều Chi đi về, do nhà cả ba không cách nhau quá xa (Vĩ Khang chuyển hẳn qua nhà Lưu Dương ở rồi nên mới gọi là không cách nhau quá xa). Trên đường, Chi trông chán nản lắm.

"Tao thay mặt mọi người xin lỗi nhé, làm mày buồn rồi." Lưu Dương quan tâm hỏi han.

"Không sao đâu, cứ tự nhiên như vậy làm tao thấy ổn hơn, chứ mỗi lần gặp nhau ai cũng im thì lại càng khiến tao suy nghĩ nhiều nữa."

Lưu Dương cảm thấy áy náy cùng cực, vừa áy náy bản thân đã khiến cho Kiều Chi nhớ về quá khứ, vừa áy náy về hành động thân mật quá quắt của Chu Y Nam và Minh Viễn (nói là áy náy chứ ai làm gì thì có sao đâu, chỉ là điều đó sẽ khiến cho Chi cảm thấy có chút trống vắng nên Dương mới áy náy).

"Khang mấy năm trước không từ mà biệt, tự dưng giờ xuất hiện bất thình lình cũng làm tao đỡ lo cho mày hơn đó Dương. Mày buồn đến vậy cơ mà."

"Lần này tôi nhất định sẽ bù đắp Dương Dương, tôi cũng thấy ân hận khi bỏ đi không một lời đó chứ. Nhưng chuyện khẩn cấp mà."

Vĩ Khang bình tĩnh đáp lời, tuy Khang đã cố nói ra những câu từ đó nhưng ở một khía cạnh nào đó, có thể gọi là giác quan thứ sái của phụ nữ thì nó nói Kiều Chi biết có một bí mật nào đó mà Khang không muốn để Dương biết.

"Sao cũng được, Dương đã buồn vì cậu nhiều rồi. Giờ là lúc cậu chăm sóc cho Dương đấy."

Ánh chiều tà cùng ba con người trên con phố vắng bóng người, lời hứa hẹn từ Khang bỗng chốc thốt ra, cậu đinh ninh sẽ khiến cho Lưu Dương hạnh phúc. Không hạnh phúc bây giờ thì ngày mai sẽ hạnh phúc. Lòng thầm tự nhủ: "Cả kiếp sau anh vẫn sẽ chọn được bên cạnh em, Dương Dương."