Xà Nữ Hạ Phàm

Chương 19: Hắn rất hận nàng

Kim Dao chưa kịp phản ứng liền ngã vào một vòng tay kiên cố, miệng nhỏ bị chặn lại phát không ra thanh âm nào.

Huyền Không làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại đây ôm nàng, thân mật với nàng?

Nàng miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy một đôi con ngươi tinh anh đỏ hồng cũng đang nhìn mình.

Bộ dáng này của hắn, là tẩu hỏa nhập ma!

Kim Dao bối rối, không rõ vì sao có chút e sợ, giãy giụa muốn thoát.

Nhưng Huyền Không phản ứng nhanh hơn, lập tức kéo nàng trở về. Hắn một tay cố định hai tay nàng ra sau lưng, tay kia giữ chặt gáy nàng, đem môi mình dán lên.

Tay Kim Dao bị siết đau, xương như muốn đứt gãy, trong lòng tràn ngập lo sợ, liều mạng giãy ra.

"Huyền Không ca ca, buông... đừng như vậy..."

"Ngươi không phải luôn hy vọng ta như vậy sao?" Huyền Không nở nụ cười.

Nụ tươi cười này một chút cũng không khiến người ta cảm thấy rung động, ngược lại làm cho lòng người rét lạnh không thôi.

Kim Dao cố tránh bờ môi của hắn nhưng xoay trái xoay phải vẫn trốn không nổi sự xâm phạm cường hãn.

"Buông...đau quá..."

Kim Dao luôn hy vọng hắn có thể cùng nàng bên nhau, nhưng không phải theo cách thô bạo như vậy, nàng thích dáng vẻ ôn nhu thâm tình của hắn trước kia.

"Đừng hung bạo với ta như vậy..." Kim Dao nhỏ giọng cầu xin.

Huyền Không lúc này tựa như có một lò lửa thiêu đốt trong lòng, hắn biết mình muốn gì ở nàng, nhưng đồng thời cũng lại không muốn làm.

Lý trí của hắn tỉnh táo nhưng thân thể thì ngược lại.

Một âm thanh trong lòng đang nói: "Không được, không thể."

Một âm thanh khác lại bảo: "Cần phát tiết, cần phóng thích."

Giáo lý của Phật và bản năng con người mâu thuẫn nhau, làm cho suy nghĩ của hắn hỗn loạn, dường như có hai nhân cách đang vật lộn trong hắn, giằng xé ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành tức giận phát tiết trên người Kim Dao.

Đều tại nàng, tại nữ nhân này hại hắn thành ra như vậy, nếu nàng chưa từng xuất hiện, nếu nàng không bày quỷ kế đưa hắn sa vào bể dục, nếu không có ước hẹn bảy ngày, hắn cũng không phiền não, hắn cũng không phá giới, làm ra loại chuyện trái đạo lý luân thường này.

Nữ nhân đáng giận, hại hắn phản bội giới luật của Phật, phản bội chính mình.

Huyền Không bóp chặt người nàng, trầm giọng nói: "Ngươi không có tư cách yêu cầu ta...Yêu nữ này! Ngươi đáng giận như vậy, ta lại dễ dãi với ngươi, còn chưa đòi lại của ngươi nổi một phần."

Kim Dao cứng đờ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đôi mắt tràn ngập phẫn nộ kia, một nỗi sợ hãi cùng hoảng hốt lan tràn trong lòng.

"Ta đáng giận sao? Chẳng lẽ... bởi vì ta thiện ý nói dối?" Nàng không cam lòng hỏi, muốn biết rốt cuộc hắn hận nàng cái gì?

"Hừ, thiện ý nói dối? Ngươi nói như thể ngươi chịu thiệt thòi vì ta." Huyền Không trừng mắt, ác ý nói, "Đối với ngươi đó chẳng qua là một lời nói dối; với ta mà nói, là một lời nguyền đủ để đẩy ta xuống địa ngục, ta quyết không tha thứ cho ngươi, cũng quyết không buông tha ngươi."

Nếu là bình thường, cho dù giận thế nào hắn cũng tuyệt đối không nói ra những lời nhẫn tâm như vậy. Nhưng lúc này, huyết khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn, ngữ khí thập phần rét lạnh, ác ma trong cơ thể xông ra, hắn thậm chí nảy sinh ý nghĩ gϊếŧ nàng.

Thì ra hắn giận nàng lừa hắn, nhưng Kim Dao không hiểu, vì sao một lời nói dối nhỏ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn thành như vậy?

Hắn, hận nàng thật sao?

Vì sao hắn lại thay đổi? Lúc trước hắn thấy hối hận, muốn đuổi nàng đi; mà hiện tại hắn lại quyết không buông tha nàng.

Nàng hận hắn, hắn cũng hận nàng.

Sự tình sao lại đến nông nỗi này? Nàng cho tới giờ cũng chỉ là muốn hắn đi cùng nàng, sau đó tu luyện thăng tiên, cả hai tiêu dao tự tại, chưa từng nghĩ hắn lại ghét bỏ mình như vậy.

Chẳng lẽ từ lúc bắt đầu nàng đã sai rồi sao? Không phải ai cũng đều muốn làm thần tiên tiêu dao, không phải ai cũng nguyện ý ở bên mỹ nhân, mỗi ngày tiêu hồn cực lạc.

"Ngươi... muốn thế nào?" Kim Dao run rẩy.

"Ngươi không phải tình nguyện ở bên ta sao? Hiện giờ liền theo ý nguyện của ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta luyện công, có lẽ... ta sẽ xem xét không gϊếŧ ngươi." Huyền Không kề sát tai nàng, hơi thở nóng hổi nhưng lời nói ra lại rét lạnh.

Kim Dao trợn mắt, vẻ mặt không dám tin: "Ngươi... muốn gϊếŧ ta?"

Môi hắn chuyển qua môi nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, ngữ khí lạnh như băng: "Nếu ngươi biểu hiện tốt, giúp ta luyện thành thần công, có lẽ ta sẽ xem xét." Nói xong, liền hôn lên cái miệng anh đào.

Kim Dao cả kinh, nhìn thấy con ngươi kia vô cùng tà ác, trong lòng liền biết hắn đã tẩu hỏa nhập ma mới nói ra những lời làm người ta sợ hãi như vậy.

Miệng nhỏ bị hắn gắt gao mυ'ŧ, thiếu chút nữa không thở nổi, nàng xoay người tìm cơ hội tránh thoát, nhưng thể lực của nàng làm sao địch nổi khí lực của Huyền Không.

Huyền Không nắm chặt eo nàng, miệng triền miên không rời, tay bồng nàng lên khỏi mặt đất để nàng cao ngang hắn, đi nhanh vài bước đem nàng mãnh liệt áp lên tường.

"A..." Thân thể mềm mại bị đẩy vào tường đá cứng rắn, Kim Dao đau đến kinh hô một tiếng.

Huyền Không không để ý đến thống khổ của nàng, dùng thân mình chặn lại thân nàng, cố định trên tường đá.

Kim Dao đánh lên l*иg ngực kiên cố của hắn, Huyền Không lạnh lùng cười: "Lúc này còn làm ra vẻ trinh tiết, chúng ta đâu phải lần đầu tiên."

"Đừng như vậy, van cầu ngươi, van cầu ngươi..." Kim Dao nhỏ giọng khóc.

"Trước kia không phải ngươi tình nguyện sao, còn rất hưởng thụ mà... Hiện tại cần gì phải giả bộ, ngươi thực ra rất thích như thế này phải không?" Huyền Không xem thường nói xong liền hôn nàng một cái.

Trong lòng hắn càng thêm khẳng định, yêu nữ này thật đáng ghét, tới giờ vẫn còn bày thủ đoạn, lúc trước tìm mọi cách quyến rũ hiến thân; hiện tại hắn muốn, nàng lại tỏ vẻ không cam lòng, như thể hắn đang vũ nhục nàng. Nghĩ vậy, một tia bất an cùng thương tiếc trong lòng rốt cuộc biến mất không tăm hơi.

Không phải, không phải... Kim Dao kịch liệt lắc đầu, lại nói không nên lời, nàng không muốn như vậy, Huyền Không mà nàng thích không phải ác ma này, không oán hận nàng, tổn thương nàng, lăng nhục nàng.

Nàng nên làm gì bây giờ?

Huyền Không không để ý tới sự giãy giụa của nàng, đưa tay giật xuống quần trên người mình, cường hãn dang một chân Kim Dao ra, côn ŧᏂịŧ bừng bừng lửa giận vọt mạnh vào.

Huyệt nhỏ vừa được nghỉ ngơi đã khôi phục trạng thái ban đầu, lỗ huyệt khít khao làm hắn nhất thời khó chen, đầu khất bị mép huyệt căng chặt gắt gao bóp lấy đến run lên.

Kim Dao kêu to một tiếng, nàng bị cú đâm kia làm đau điếng.

Huyền Không nôn nóng, vốn định phóng thẳng côn ŧᏂịŧ vào, lần nữa cảm thụ kɧoáı ©ảʍ tiêu hồn, nhưng lại không như ý gặp trở ngại.

Hắn cuồng nhiệt hôn loạn Kim Dao, bàn tay to vội lần đến bên mép huyệt tìm kiếm hộŧ ɭε nhỏ yếu ớt, dùng sức vê nắn mạnh bạo.

"A... A..." Kim Dao bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ run rẩy hét to một tiếng.

Nàng mới từ cao trào hồi phục không lâu, thân thể mẫn cảm cực độ, bị Huyền Không trêu đùa như vậy liền rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ dính ướt ngón tay hắn.

Huyền Không lập tức cầm côn ŧᏂịŧ liếʍ láp lên xuống mép thịt huyệt ướt nhoe nhoét, cọ xát hộŧ ɭε phía trước, làm cho côn ŧᏂịŧ rối tinh rối mù dịch nhầy.

Đến lúc rồi.

Huyền Không sớm đã không thể bình tĩnh, chờ côn ŧᏂịŧ đỏ sậm đã ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ thiếu nữ, lập tức nâng hông lần nữa thọc mạnh vào huyệt nàng.

Một cú thọc đã vào hết toàn bộ, lực đâm của hắn càng thêm mạnh, côn ŧᏂịŧ tăng tốc ra ra vào vào, vọt đến tận cùng tử ©υиɠ.

"A... thật chặt..." Hắn gầm nhẹ một tiếng bên tai nàng, thư sướиɠ thở dài.

Kim Dao bị đυ. cắm mãnh liệt đến mức khóc rống, bụng dưới trướng không chịu nổi, nàng dùng sức vặn vẹo muốn đẩy vật kia đi ra. Nhưng chỉ một cử động lại khiến vách thịt trơn trượt càng bóp chặt côn ŧᏂịŧ hơn.

Huyền Không sảng khoái vô cùng, du͙© vọиɠ trong lòng càng gia tăng, đã không đủ nhẫn nại chờ nàng thích ứng, không nói hai lời lập tức xuất trận, động thắt lưng đem côn ŧᏂịŧ xuyên xỏ dữ tợn huyệt nhỏ đáng thương.

"Không cần... Không cần... nhẹ thôi a..."

Kim Dao lắc đầu, điên cuồng gọi loạn, toàn thân liều mạng vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của Huyền Không.

Hai nắm tay nhỏ đánh lên ngực Huyền Không, muốn ngăn cản hắn. Nhưng đối với Huyền Không chẳng qua chỉ như con mèo nhỏ đáng thương đang sợ hãi giãy giụa vô ích.

Nàng càng giãy giụa càng khiến Huyền Không mất kiên nhẫn. Động tác dưới thân hắn vẫn không đình chỉ, đột nhiên cuồng bạo hét lớn: "Đừng nhúc nhích..."

Hắn dùng cơ ngực rắn chắc chặn lại thân thể mềm mại lộn xộn của Kim Dao, gắt gao đem nàng kẹp giữa mình và tường đá.

Một hành động nhỏ đem lại hiệu quả lớn, Kim Dao lập tức không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất đắc dĩ nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn.

Trước kia, nàng rất thích hắn hôn môi a!

Nụ hôn của hắn tựa như nắng ấm rực rỡ, chiếu rọi nàng, trân quý nàng; nhưng hiện tại, nụ hôn của hắn lại khiến nàng e sợ tránh không kịp, nó không còn như trước mà đã biến thành thanh đao lạnh như băng, đâm thật sâu đâm tàn phá thân thể cùng tâm nàng.

Huyền Không nâng mắt, thu trọn bộ dạng nghiêng mặt khó chịu này.

Thấy biểu tình ghét bỏ của nàng, tim của hắn đột nhiên dâng lên một nỗi buồn phiền, bực dọc tức giận.

Kim Dao quay đi, lơ đãng để lộ phần gáy trắng nõn non mịn. Da của nàng tinh tế, hết sức thuần khiết.

Huyền Không nhìn cái gáy ngọc không tì vết, trong lòng bỗng sinh ra ham muốn tà ác, hắn rất muốn hung hăng tàn phá cái sự thuần khiết, phá hỏng cái sự tốt đẹp này.

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, hắn phát hiện mình đã há miệng hung hăng cắn xuống gáy ngọc.

Kim Dao bị đau rên một tiếng, hoảng sợ mở to mắt, hắn thế mà lại cắn nàng!

Cổ ngọc của nàng quả nhiên non mịn mềm nhẵn như hắn nghĩ, mùi vị vô cùng tốt, hắn thậm chí tin rằng chỉ cần dùng lực, gáy ngọc mảnh khảnh chắc chắn sẽ bị răng nhọn cắn đứt.

Ý nghĩ vừa lóe lập tức như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ánh mắt hắn nồng đậm sát ý, như dã thú khát máu mở ra răng nhọn dùng sức cắn xuống con mồi...

"A..." Kim Dao kêu to, đau đớn kịch liệt khiến nàng cảm thấy như sắp chết, nàng chợt nhớ lại những lời Huyền Không đã nói.

Hắn muốn gϊếŧ nàng sao? Vì một lời nói dối của nàng, vì nàng làm hắn phá giới?

Lúc trước nàng còn có chút không tin, nhưng hiện tại đã e sợ sâu sắc, răng nhọn của Huyền Không đang đặt trên cổ, lúc nào cũng có thể lấy mạng nàng.

Nàng không cam lòng cứ vậy chết đi. Nàng vẫn chưa hoàn thành tâm nguyện của mình, nàng vừa bắt đầu yêu thích cuộc sống này, cứ như vậy lại bị cái tên Huyền Không cố chấp và hồ đồ ngu xuẩn này gϊếŧ chết, thật sự không cam lòng.

Nghĩ đến đây, bản năng sống trỗi dậy, nàng như sắp chết liều mạng giãy giụa, không muốn buông bỏ tia hy vọng nào.

Huyền Không cắn rất mạnh, Kim Dao giãy giụa vô ích, máu tươi đỏ thẫm từ môi Huyền Không tràn ra, xuôi theo cần cổ chậm rãi chảy xuống.

Đầu lưỡi của hắn nếm được hương vị ngọt, thì ra đây là máu, thật ngon!

Hắn nỗ lực bú ʍúŧ, từng giọt từng giọt đều không tha, máu tươi rốt cuộc ngưng chảy. Hắn đem môi mυ'ŧ thật sâu trên da nàng, muốn hút thêm nhiều máu tanh nhưng lại không còn. Máu đã ngừng chảy, miệng vết thương trắng bệch. Hắn bất mãn định cắn thêm, nhưng trong lòng đột nhiên hiện lên chút không muốn, so với máu tươi, hắn tựa hồ muốn lưu lại tính mạng của nàng hơn.

Kim Dao cho là mình sẽ chết, nàng cảm nhận máu từ cổ chảy ra, nhắm mắt chờ đợi thời khắc sinh mệnh kết thúc.

Nhưng vào lúc nàng mơ hồ, đau đớn trên cổ đột nhiên biến mất, răng nhọn rời khỏi cổ của nàng.

Nàng mở mắt, nghi hoặc nhìn hắn. Huyền Không sau cùng lại buông tha nàng, vì cái gì?

Huyền Không biết nàng nhìn mình, trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ ta muốn gϊếŧ ngươi sao?" Hắn liếʍ láp nơi máu vừa chảy ra, ngữ khí tà ác lạnh như băng "Yên tâm, trước khi ngươi hết giá trị lợi dụng, ta sẽ không thương tổn ngươi."

Kim Dao rùng mình, bị những lời này làm cho kinh hãi.

Huyền Không vùi đầu mυ'ŧ mạnh một ngụm cuối cùng, lưu lại dấu vết thật sâu trên cổ nàng, đem toàn bộ máu tươi liếʍ sạch không còn một mảnh.

Hắn ngẩng đầu, môi dính máu đỏ tươi, nhìn nàng tà mị cười giống như ác quỷ từ địa ngục.

Hắn thỏa mãn nhìn Kim Dao kinh hoảng sợ hãi, có một loại kɧoáı ©ảʍ trả thù được, hắn giương khóe môi lên, lại nhắm lấy đôi môi run rẩy của nàng mà hôn.

Kim Dao nếm được mùi vị máu mình trong miệng Huyền Không, nàng dùng lưỡi mình liều mạng đẩy cái lưỡi của hắn ra, lại không biết ngược lại càng làm cho đầu lưỡi hai người dây dưa, bốn phiến môi gắt gao quấn lấy nhau, nghe rõ tiếng nước bọt lép nhép.

Côn ŧᏂịŧ giữa háng của hắn còn đang xuyên xỏ bạo liệt, chưa lúc nào ngơi nghỉ, tự miếu trống trải không chỉ có thanh âm hôn môi nồng nhiệt mà còn quanh quẩn tiếng dịch thể nam nữ da^ʍ hoan "Phụt, phụt,.."

Hai tay Huyền Không không chịu nhàn rỗi, bóp lấy hai bầu vυ' mềm, hung bạo chà đạp, khi thì nhào nặn, khi thì vê kéo núʍ ѵú, khiến thân thể mềm mại của nàng dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt khó nhịn đong đưa.

Bị hắn dữ tợn hung hăng đòi hỏi, thân thể Kim Dao lại sinh ra một tia kɧoáı ©ảʍ.

Tuy giờ phút này hắn giống như dã thú chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ nhưng dù thế nào cũng xuất phát từ ham muốn âu yếm thân thể nàng, hơn nữa còn rất cuồng nhiệt; cho dù hắn ban đầu hận nàng, chán ghét nàng, nhưng cũng đang cùng nàng xảy ra quan hệ thân mật nhất.

Hắn có tự nguyện và rung động không? Kim Dao rất muốn biết.

Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa lóe, Kim Dao đã bị nam nhân gắt gao đè lên, thể xác và tinh thần lại bị nỗi sợ hãi chiếm cứ.

Côn ŧᏂịŧ Huyền Không ở trong cơ thể nàng điên cuồng xuyên xỏ. Kim Dao không còn suy nghĩ nổi điều gì, bởi giờ phút này đại côn ŧᏂịŧ đang gia tăng tốc độ, nàng bị hắn hung bạo thọc cắm mà đê mê nhộn nhạo, thân thể bốc hỏa kinh người.

Huyệt da^ʍ vừa khoái vừa ngứa, càng bị đυ. mạnh càng sướиɠ tới đầm đìa nước, càng thêm ngứa ngáy cầu côn ŧᏂịŧ, ngón chân nàng khẩn trương cong lại...

Huyền Không cũng cảm nhận được thân thể nàng biến hóa, lập tức dùng hết sức lực dập mạnh lỗ da^ʍ bên dưới.

Kɧoáı ©ảʍ tích tụ đến đỉnh điểm, đột nhiên "Phùn phụt" một tiếng, nước yêu bắn ra xối xả, mắt Kim Dao mờ cả đi.

"Ngô ngô ngô..." thanh âm yêu kiều mơ hồ, nàng bị Huyền Không đυ. cắm cuồng bạo đến lêи đỉиɦ.

Huyền Không nhắm mắt hưởng thụ cơ thể nàng lêи đỉиɦ, vách thịt nộn khít khao cắи ʍút̼ hắn, dâʍ ɖị©ɧ xối xả tưới lên côn ŧᏂịŧ.

Bờ môi dày rốt cuộc cũng chịu buông tha cái miệng nhỏ để nàng gian nan hít thở.