Xà Nữ Hạ Phàm

Chương 3: Mê hồn yêu

Huyền Không đang niệm một bộ tâm pháp đả thông chân khí toàn thân, thân thể thông thấu, thể xác và tinh thần khoan khoái. Cũng như thường lệ, hắn vận chân khí xong liền chuẩn bị đi ngủ.

Kim Dao phun ra đầu lưỡi "tê tê tê", lén lút trườn tới dưới giường hắn. Nàng há miệng, phun ra một cỗ yêu khí màu trắng, đây là mê hồn yêu, con người một khi hít vào chỉ lát sau liền ngủ say.

Chờ cho hơi thở của Huyền Không trầm ổn đều đều, Kim Dao rốt cuộc an tâm hiện thân, nhanh chóng biến hóa trở lại thành thiếu nữ áo xanh xinh đẹp, nàng ngồi bên cạnh Huyền Không, thận trọng chạm vào hắn.

"Thật là một nam nhân đẹp biết bao a!" Kim Dao nhịn không được khen ngợi.

Ngón tay trắng noãn tinh xảo ôn nhu vỗ về khuôn mặt Huyền Không.

"Đây là lông mày của hắn." Kim Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, lông mày của hắn vừa rậm lại đen, kiên nghị và hiền hòa.

"Đây là mắt của hắn." Kim Dao nhớ đến đôi mắt hắn mở to trong đêm tối, giống như sao sáng trong đêm.

"Đây là mũi hắn." Cao cao vững chắc, tựa như một gò núi.

"Đây là miệng của hắn." Đường nét rõ ràng, ấm áp và dày dặn, Kim Dao nhịn không được liếʍ liếʍ môi nhỏ của mình.

Bình thường Kim Dao chỉ có thể trông thấy Huyền Không từ xa, lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của hắn, hôm nay nàng rốt cục cũng được toại nguyện. Nàng nhịn không được một lần lại một lần phủ tay nhỏ lên khuôn mặt Huyền Không, cảm thấy ngũ quan dưới tay gập ghềnh phập phồng, cảm giác được hơi thở hắn trầm ổn nặng nề phả vào tay.

Tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như vậy khiến Kim Dao khẩn trương cùng vui sướиɠ, cảm giác yêu thích với hắn giống như vĩnh viễn cũng không đủ.

Cánh tay còn lại cũng bắt đầu xấu xa trượt vào tăng bào của hắn, phủ lên vòm ngực rắn chắc.

Bây giờ đang là cuối hạ đầu thu, nhiệt độ giao thoa, ngày ấm đêm lạnh, cơ thể Kim Dao lại cảm thấy rất nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, thẹn thùng cởi bỏ áo của Huyền Không. Mới đầu Kim Dao còn nghiêng đầu không dám nhìn, nhưng vì không chịu nổi khát vọng mãnh liệt trong lòng, nàng lại chậm rãi quay đầu lại.

Ánh mắt vừa lướt qua Huyền Không, lập tức giống mèo nhỏ hoảng sợ, đem mặt xoay qua chỗ khác, khuôn mặt đỏ bừng như mặt trời, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa vội vàng lướt qua: da thịt màu đồng, cơ ngực rộng lớn, bắp thịt cuồn cuộn... đi xuống chính là...

Kim Dao nhịn không được miên man mơ màng, trộm nuốt nước miếng, lại chậm rãi đem mặt hướng tới Huyền Không, lúc này đây dũng khí của nàng cũng lớn hơn, bắt đầu tinh tế đánh giá thân thể hắn, ánh mắt theo tay nhỏ không ngừng di chuyển xuống.

Ngực hắn rộng lớn như thế bởi vì luyện võ thường xuyên, cho dù đang thả lỏng cũng có thể thấy từng khối cơ rõ ràng. Xuống chút nữa là hai núʍ ѵú trần trụi hồng nhạt, Kim Dao nhẹ nhàng mơn trớn một núm, thân thể Huyền Không hơi run lên, Kim Dao cúi đầu cười khẽ, thân thể hắn thật đáng yêu.

Tiếp đó là cơ bụng rắn chắc "Một múi, hai múi, ba múi...", Kim Dao mê muội nhìn tám múi cơ của Huyền Không, đều nhờ luyện võ thường xuyên mà rắn chắc, so với thân thể nhỏ bé và yếu ớt của nàng có biết bao khác biệt.

Xuống chút nữa...xuống chút nữa đó là...cái kia ...

Kim Dao si ngốc nhìn nơi tiết khố của Huyền Không hở ra một khối, mặt nóng như thiêu.

Nàng đương nhiên ít nhiều biết được vật hơi lộ ra đó là gì. Nhưng nàng có chút bối rối không biết phải làm sao.

Đại tiên đã nói qua, cần không ngừng cùng nam tử giao hợp, hấp thu tinh lực của bọn họ mới có thể tu luyện tiên thể. Nói nghe dễ dàng, nhưng làm sao làm được việc xấu hổ kia? Trong một năm qua, nàng đã biết được nữ tử ở nhân gian có cái gọi là tam tòng tứ đức, nam tôn nữ ti, còn phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc. Trải qua một năm học hỏi, nàng cũng bị ảnh hưởng bởi truyền thống, quan niệm đức hạnh nữ nhân, cho nên cảm thấy việc này thực nhục nhã xấu hổ, sợ rằng chính mình không đủ dũng khí làm đến cùng.

Nàng còn đang hoang mang thì lại nhớ đến tiên nhân khi sắp chia tay từng chân thành khuyên bảo. Tiên nhân nói cho nàng biết, dù đã tu luyện thành người cũng chỉ là trạng thái chưa ổn định, một khi ma lực yếu đi sẽ khôi phục về nguyên hình, cho nên nhất định phải mau chóng tìm được nam tử thích hợp tiến hành giao hợp, không ngừng bổ sung linh khí. Nếu không, một khi khôi phục nguyên hình, tám trăm năm công lực coi như uổng phí trong gang tấc, hối tiếc không kịp.

Vừa nghĩ đến đây, nàng rốt cục cũng kiên định lại.

Đêm xuân ngắn ngủi, nàng quyết định dứt bỏ những suy nghĩ lung tung, không thể lãng phí thời gian.

Kim Dao vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm lên trán Huyền Không.