Băng Thanh Thần Đế

Chương 180: Thánh nữ tìm ta có việc?

Ngước nhìn Ưu Linh đẹp đẽ khuôn mặt trong mắt hắn, nàng tuy không đẹp mắt nữ tử, khuynh nước khuynh thành.

Nhưng nàng như vậy người đẹp mắt nữ tử ở trong tầm mắt hắn. Áo dài đen lụa váy, một lớp giáp, trước ngực che kín.

Một nữ tử giữ thân mình như vậy, có giống Vô Nhạn, Vô ngạn song sinh tỷ muội sao? Các nàng mặc dù nhìn như vậy, nhưng mỗi lần mặc chiến giáp.

Đều để hở một khe, giữ hai dãy núi. Che bằng một lớp áo mỏng đồ, khác so hoàn toàn Ưu Linh, nàng giữ mình như vậy.

Ưu Linh a Ưu Linh, vì sau ta lại không nhìn ra gần ta có như vậy tốt tính nữ tử. Vô Nhạn vô tình nữ tử so đo với nàng, không có bằng nàng một phần nhỏ.

Cổ Hà hỏi han: "Ưu Linh, nữ hài tử không được khóc, khóc nhiều vẻ mặt không còn đẹp đẽ."

Ưu Linh thu lại khăn tay, vẻ mặt nghi hoặc: "Ta thật sự khóc nhiều không đẹp đẽ~" Cổ Hà nhìn nàng ánh mắt sót xa.

Cổ Hà gặp nàng cũng chưa bao giờ khóc qua, nhắc đến sư tôn nàng khóc. Rốt cuộc sư tôn nàng quan trọng đến nhường nào, hắn cũng không giám hỏi.

Dù sao đây là nàng bí mật không thể nói ra, nàng cũng không có cảm tình với hắn. Cổ Hà: "Ưu Linh, ngươi chú ý thân thể.".

Ưu Linh gật đầu rời đi: "Cổ Hà đa tạ ngươi, ta đi trước, cáo từ." Cổ Hà ánh mắt rưng rưng, nàng vẫn như vậy.

Không hổ danh là biệt hiệu, nữ tử áo đen, không thích cùng ngoại nhân giao tiếp. Ưu Linh a Ưu Linh ta nắm thóp nàng đây.

Cổ Hà đầu vẫn có chút suy nghĩ, Vô Nhạn thân ảnh nữ nhân. Cổ Hà lắc đầu, không thể không thể.

Ta đã ưu thích nữ nhân khác, hắn lắc đầu. Tâm tình vẫn run nhẹ, Cổ Hà chưa thể bỏ qua được hơn hai mươi năm ưu thích nữ tử.

Như vậy dấu vết, cần rất nhiều thời gian. Một năm hay mười năm, hắn không có rõ có hay không quên nàng.

Một bên khác, Vô Nhạn nàng đang hướng Lăng Thanh động phủ, chợt nhớ ra. Nàng quên mất hỏi sư muội, Nữ tử áo đên bản đồ thứ ba chi địa.

Trơi chưa tối cũng không giám đi đến Lăng Thanh nơi ở, quay lại tìm kiếm sư muội hỏi nàng, Vô Nhạn nàng thông minh không bằng sư muội.

Ta quên mất, Vô Nhạn a Vô Ngạn. Muội rốt cuộc làm sao mà thông minh như vậy, nhưng ngươi lại ngu ngốc đến nỗi, ưu thích Vân Phàm.

Nàng không có nắm chắc, không liên quan đến nàng, hai nàng tương thông cảm giác. Chợt run nhẹ người.

Vô Nhạn nhanh chóng tới thác nước, trời cũng dần tối. Vô Ngạn thân ảnh ngồi trên tảng đá.

Vô Nhạn tiến tới gần, Vô Ngạn nàng cảm nhận sư tỷ linh khí, đứng dậy biến mất thân thể đã đứng trước Vô Nhạn.

"Sư muội, ta hỏi ngươi một việc, ngươi biết nữ tử áo đen sao?" Vô Ngạn gật đầu: "Một trong sáu vị chân truyền đệ tử, không đúng năm vị."

Vô Nhạn gật đầu: "Ngươi biết ta cùng nàng trao đổi gì đồ vật?" Vô Ngạn gật đầu: "Sư tỷ trao đổi đồ vật, ta có điều tra qua."

Vô Nhạn thở dài: "Nàng muốn là bản đồ đỉnh núi thứ ba, ngươi biết nàng cần nắm lấy bản đồ thứ ba sao?"

"Ta suy đoán, nàng muốn đỉnh núi thứ ba, cũng giống như ta nhận được các đời truyền thừa Tiên Đạo Tông!"

Nàng bình tĩnh nói ra.

Vô Ngạn suy ngẫm.

Trong cách rừng, bên cạnh là thác nước chảy xa về một hồ lớn, bên cạnh thác nước, hai thân ảnh giống y hệt nhau.

"Ta suy đoán nàng ta như tỷ tỷ đã nói, đỉnh núi thứ ba bản đồ, một khi tiến tới truyền thừa mới có thể nhận được!"

"Do chưởng môn tự thân vẽ nên, mang theo linh khí chưởng môn. Đạt đến đỉnh núi thứ ba truyền thừa, kiếm bản thân truyền thừa khó khăn!"

"Muốn nhờ vào bản đồ đỉnh núi từng khu vực, suy luận mới biết rõ truyền thừa các đời Tiên Đạo Tông chưởng môn, lão tổ."

"Nữ tử áo đen, nàng muốn bản đồ tìm kiếm chính nàng truyền thừa." Vô Nhạn gật đầu, Nữ Tử áo đen, không phải nhận truyền thừa khác?

Một tấm bản đồ truyền thừa? Ngươi muôn cướp mà không được chưởng môn, lão tổ cho phép. Không thể nhận được truyền thừa.

Bởi vì mỗi truyền thừa, có kết giới ngăn cản. Vô Nhạn gật đầu: "Muội muội, ngươi tu luyện, ta tìm nàng."

Vô Ngạn gật đầu, Vô Nhạn nàng nhảy lên cao, thân ảnh biến mất trong cánh rừng: "Sư tỷ, ngươi khác!"

Nàng lại nhìn tảng đá, bước qua thác nước chảy, bước nhẹ đến. Ngồi trên tảng đá, tu luyện lôi thuộc tính nguyên tố.

Đỉnh núi cánh rừng nhỏ, Lăng Thanh nàng ngồi dựa ghế đầu ngẩng mặt lên cao, đầu nhỏ dựa trên ghế, mắt nhắm.

Bên cạnh nàng là Lăng Liên, tứ tỷ muội tu luyện, Băng Huyền: "Ngươi nha đừng động tĩnh quá lớn, Lăng Thanh sư tỷ ngủ, chúng ta không nên đánh thức nàng."

Cổ Nhược Ca gật đầu, Na Na cũng đã bốn đuôi, tâm tình vui mừng. Sở Thiên Thiên nàng tu kiếm ngắn cũng không còn là công kích ngắn.

Công kích gần, nàng thiếu hụt. Thế nên sư tỷ dạy nàng kiếm ngắn, không cần ném ra. Mà chảm đối phương, nàng minh bạch.

Lăng Liên một bên đang tưới cây, tinh thần thấy một cỗ linh khí bay đến hiếu kỳ? Thân là thánh nữ tìm kiếm chúng ta?

Nàng thân ảnh biến mất, Vô Nhạn chân đang định đạp hư không bay đến cành cây tiếp, một bóng dáng đứng trước mắt nàng.

"Thánh nữ đại nhân, ngươi tìm chúng ta có việc?"

Vô Nhạn giật mình, nhanh chóng ý thức lại: "Ta đến tìm các ngươi có việc, không chỉ mình ngươi. Lăng Thanh ngươi sư muội, cũng như vậy."

Lăng Liên hiếu kỳ, suy nghĩ. Mang theo nàng đi vào sâu cánh rừng, Vô Nhạn muốn ám sát nàng, sư muội Lăng Thanh không có khả năng uy hϊếp.

Đối phương cũng không ngốc, một thân một mình tự mình ám sát, huống chi là muốn gϊếŧ chết nàng.

Thân phận nàng, Lăng Thanh không thể nào bị tiết lộ người, hai khả năng này chỉ có duy nhất mà nàng nghĩ ra được. Việc khác không quan trọng.

Không cần biết nàng bí mật, Lăng Liên nàng cũng không có ác ý. Trừ phi đối phương, một nữ hài tử sợ hãi yếu đuối, nàng ưu thích như vậy giáo huấn người.

Lăng Liên, mang theo Vô Nhạn dẫn đi qua cánh rừng, xung quanh là cỏ dại cánh rừng, một số ít yêu thú, đáng tiếc không có sát thương.

Tiên Đạo Tông thả ra yêu thú, chọn lọc qua. Nhìn bên cạnh là hàng cây to lớn, có niên đại tuổi hơn ba mươi bốn mươi năm.

Hơn nàng tuổi thọ, cười khẽ men theo đường đất, Vô Nhạn thấy một căn nhà gỗ, bên cạnh cách không xa, là các nàng nơi tu luyện chi địa sao?

Vô Nhạn nhìn bện cạnh ghế, một nữ tử thân hình giống như la lỵ, ngủ gật. Đáng tiếc nếu như nàng thấp hơn nữa mà nói.

Thuần chỉnh la lỵ, Vô Nhạn bước đến, mắt ngước nhìn xung quanh cũng không cảm nhận linh thảo.

Vô Ngạn nàng cảnh giới, không cao thâm, không cảm nhận không được linh thảo Lăng Thanh trồng, là điều hiển nhiên.

Vô Nhạn nàng không quan tâm tới Cổ Nhược Ca mấy người, ngồi xuống ghế, Lăng Liên rót nàng chén trà.