Chương 99:
Cúi đầu nhìn Phượng Hậu cười tươi: "Công tử, ngươi ngửi mùi đất, cát trên khán đài có thể cho ta biết về mùi vị nha~." dứt lời nàng liền đưa đầu hắn lên đè mạnh xuống đất.
Bùm
Bùm
Đưa lên lần thứ ba mũi hắn đã chảy máu.
Phượng Hậu hắn muốn phản kháng, chân liên tục đá ra muốn đá nàng. Nhưng Lăng Liên thế nhưng là cúi người chân thấp xuống, gần giống như quỳ vậy.
Cho nên hắn bó tay. Lăng Liên thấy chán Phượng Hậu phản kháng, liền nắm lấy chân hắn. Bẻ ngang, Phượng Hậu kêu rên lên.
"A A A không không, ngươi không thể bẽ gãy chân ta."
Ồ Lăng Liên nhìn hắn: "Tại sao ta không thể?" Phượng Hậu liền nghe qua Lăng Liên là một nữ nhân ngốc liền nói: "Bởi vì ta có qua tiền, có thể đưa cho ngươi quan tiền."
Lăng Liên mở miệng kinh ngạc nàng thu tay lại, đưa hai tay lên đưa gần lên mặt nghiêng đầu tay chạm mặt: "Ngươi nói là thật ư, ta thế nhưng rất thích quan tiền."
Phượng Hậu tâm tâm vui mừng, quả nhiên như lời đồn nàng không thông minh cho lắm. Hắn cười cười hắc hắc: "Chỉ cần ngươi đứng dậy khỏi lưng ta là hảo." Lăng Liên gật đầu ân.
Nàng liền đứng dậy, vẻ mặt ưu thích nhìn Phượng Hậu dần dần đứng dậy. Hắn quay người nhìn lại Lăng Liên tay nghiêng ra chạm với mặt. Vẻ mặt cực kỳ ưu thích mê luyến hắn.
Phượng Hậu cười cười, quên mất chân hắn vừa bị bẻ. May mắn không gãy xương chỉ bị chật khớp a, hắn vẫn cố gắng đứng dậy. Lăng Liên cách hắn không xa: "Công tử ngươi có thể hay không để cho ta quan tiền nha~"
Phượng Hậu cười đắc ý: "Nữ nhân ngu ngốc, ta chỉ nói như vậy ngươi cũng có thể tin không hổ là như lời đồn." Lăng Liên vẻ mặt kinh ngạc sợ hãi, hai tay liền rơi xuống.
"Công tử ngươi lừa ta nha?" Phượng Hậu ngước đầu lên cười. Dưới khán đài xung quanh đệ tử ngạc nhiên lại mắng chửi Phượng Hậu: "Khốn khϊếp, bị nàng tấn công."
"Lợi dụng nàng không thông minh cho lắm để lừa nàng, không thể như vậy, ngươi là tên súc sinh."
"Phượng Hậu chó má gì, phải đổi tên Súc Phượng Sinh Hậu." bên cạnh đệ tử nghe cái tên này hiếu kỳ nhìn tên đệ tử vừa nói ra.
"Cái tên này nghe thật sự dễ nghe, nhưng ta không hiểu lắm?" đệ tử vừa nói câu trên liền ưỡn ngực: "Cái này ta nói cho ngươi biết Súc chính là trong những loài gia súc như phượng kê, ngưu đầu."
"Các loại còn phượng chính là họ của hắn, Phượng chính là Phượng hoàng, nhưng thêm gia súc chính là Phượng Kê, sinh hậu ngươi cũng biết hắc hắc. Chính là tên hắn cũng vô sỉ người."
Đệ tử nghe vậy gật đầu ho to: "Súc Phượng Sinh Hậu, vậy mà không từ thủ đoạn để thắng lần tỷ thí này, quá vô sỉ."
Nữ đệ tử cũng không thể ngồi yên, đồng loạt mắng chửi Phượng Hậu: "Ngươi tên súc sinh, giám lừa nàng. Nếu ngươi xuống đây chúng ta thật sự không cho ngươi rời khỏi đây."
"Phụ Mẫu đi đến nhân cũng không biết ai là hài tử của mình." Xung quanh đệ tử lên tiếng, Phượng Hậu cực kỳ mặt dày, mà làm như không có truyện gì. Đây là đang tán dương hắn.
Lăng Thần một bên lo lắng, Sư tỷ hắn có chút ngốc nhưng như thế đừng tin người quá đáng a. Như vậy sẽ bị đối phương gϊếŧ ngược lại, hắn lại nhìn qua Lăng Thanh bình ổn không chút lo lắng.
Nghi ngờ hỏi: "Sư muội, ngươi không sợ sư tỷ của ngươi gặp truyện sao?" Lăng Thanh đang ngồi ngước nhìn hắn, lại quay đầu nhìn khán đài: "Ngươi không nhìn ra?"
"Sư tỷ sẽ không tin lời người khác, nhất là định nhân. Cái này lan truyền bọn ta cũng không biết từ đâu, nhưng sư tỷ không như ngươi nói."
Lăng Thần không hiểu đưa tay trái lên gãi gãi đầu, sư tôn hắn thấy vậy thở dài. Lăng nhi ngươi đều ngốc nói chi nàng: "Lăng nhi, sư tỷ ngươi không có ngốc. Nàng đã cắm trên lưng đối phương mười hai kim châm."
"Đã phong bế lại kinh mạch linh khí Phượng Hậu, chỉ cần nàng muốn, Phượng Hậu không có khả năng đánh mặt được như vậy." Lăng Thần gật đầu, trên cao đại điện trước cửa.
Vân Phàm có chút nghi ngờ, bởi vì hắn nhìn ra sau lưng Phượng Hậu có nồng độ linh khí màu hồng toát ra. Trư Bát nhìn thấy vẻ mặt Vân Phàm như vậy cười cười.
"Ngươi cùng nhìn ra?" Vân Phàm gật đầu, uống ngụm trà suy xét: "Chấp sự người cũng nhìn ra, nàng thật sự mưu kế, chủ cần nàng muốn, Phượng Hậu thật không có khả năng đứng dậy hay dùng đến linh khí."
Trư Bát cũng gật đầu: "Nàng nhìn vẻ mặt hiền lành, nhưng trong nội tâm tàn bạo, ngang ngược không sợ trời sợ đất. Khống chế giải vây đối phương."
"Cho kẻ địch một cách sung sướиɠ, rồi lại kiệt ngã. Cực kỳ tàn bạo người, nhưng như vậy thật tốt, như vậy mới có thể dễ dàng thành đế."
Bởi vì Huyền Tiên đại lục, thực lực là vi tôn, ngươi mạnh ngang ngược cả đại lục sợ hãi. Ngươi yếu ngang ngược bị dẫm dưới chân gϊếŧ chết như nhẫm lên cỏ.
Vân Phàm gật đầu, Tô Hạo hấn cũng nhìn ra nhưng không nói gì. Mạn Chi nàng càng tin tưởng, sư tỷ sẽ không ngốc ,tuy nàng không nhìn thấy nhưng.
Hai người nói đã làm nàng đoán chắc, Tuyết Liên sư tỷ không ngốc. Tàn bạo như vậy, ngang ngược như vậy sư tỷ, làm nàng hơi sợ hãi khi thấy vậy.
Nhưng nàng lại bình ổn tâm tình, hôm nay nàng đến là muốn nhìn Tuyết Liên tỷ thí, Thanh Nhi tỷ tỷ thế nhưng đã qua, nàng không mong đợi. Nàng muốn tu luyện nhưng vì muốn đến xem đây.
Tuyết Liên sư tỷ, đè hắn xuống đất. Cho hắn biết thế nào lòng dạ nữ nhân không thể động chạm đây. Phượng Hậu vừa oai vũ trên khán đài.
Hắn ngước đầu lên cao, lại thấp xuống nhìn nàng: "Nữ nhân ngu ngốc, ngươi lần này là muốn cho ngươi hầu hạ bổn đại gia. Giám nhẫn mạnh đầu bổn đại gia xuống sân khán đài."
"Mùi đất cát, ta thế nhưng không muốn ngửi." Lăng Liên nhìn hắn tay nàng liền từ từ đưa lên cao: "Công tử ngươi lừa ta nha, ta thế nhưng thật sợ hãi. Ta tin tưởng ngươi, ngươi vậy mà lừa ta."
"Hu Hu." nàng tay phải đưa lên trước ngực, tay trái dùng để nắm lấy mặt: "Công tử ngươi lừa ta, thế nhưng phải chịu phạt."
Đôi tay nàng vừa đưa lên, liền xuất hiện mười mấy sợi hồng linh khí, nối với lưng hắn. Phượng Hậu liền cảm nhân được, sau lưng hắn có vô số cây châm, châm vô người hắn từ khi nào?
Hắn thế nhưng không có phát hiện qua, nếu như nàng rút ra. Hắn biết bản thân bị nàng châm trúng kinh mạch sau lưng linh khí sẽ tắc nghẽn , không thể làm gì. Không khác gì một người thường.
Hắn liền biết sợ, lắc đầu liên tục: "Nữ nhân ngươi đừng kéo lấy, đừng kéo ta có thể cho ngươi quan tiền, cùng với linh thạch đừng có kéo."
Lăng Liên vẫn bộ mặt khóc lóc, u buồn: "Công tử ngươi lừa ta, thế nhưng làm tiểu nữ tử thật sợ hãi. Ta thế nhưng chắc chắn không thể tha cho ngươi hu hu."
Nàng vừa nói hết lời, liền kéo về mười hai đạo kim châm, kiền theo dây hồng linh khí rút ra, từ sau lưng Phượng Hậu. Dây hồng kinh khí rơi xuống liền bị kéo tới bên cạnh chân Lăng Liên.
Tác có đôi Lời, mong chư vị ủng hộ truyện└( ^ω^)」.