Băng Thanh Thần Đế

Chương 46: Kết Thúc Tô Hạo thắng, lan truyền.

Chương 46

Làm tất cả mọi người hiếu kỳ, nhưng mà cảm nhận được sát ý, còn nhìn trên cao. Một bên là màu xanh gió linh khí cuồn cuộn, một hướng khác là băng lãnh khí tức.

Hai bên hình như đang tích tụ linh khí, hướng đối phương chém, linh khí ba động ngay cả ngoại môn cũng có thể thấy được.

Một tên năm nhất ngoại môn nhìn hướng mội môn nói: "Ngươi xem xung quanh nội môn, hình như là gió lốc băng?" hắn nhìn hướng nội môn.

Một tòa đỉnh núi bị bao phủ bởi hai cỗ linh khí, thân hình run rẩy nói, bởi vì hắn cảm nhận được khí tức sợ hãi. Đây chính là Trúc Cơ đi không hổ mạnh như vậy.

Bên này ngoại môn, khu vực Lăng Thần đang hướng đi đến, hắn liền cảm nhận được khí tức sợ hãi. Lại nhìn về phía nội môn đỉnh núi.

Đập vào mắt hắn là hai cỗ linh khí mạnh mẽ va chạm vào nhau, bao phủ lấy nội môn đỉnh núi, hắn liền hỏi sư tôn: "Sư tôn đây là ai đang giao thủ? Mà mạnh như vậy."

Sư tôn hắn trong chiếc nhẫn trên tay liền, ba động truyền âm nói: "Đây là hai vị Trúc Cơ cảnh giao thủ đi. Đều có truyền thừa người, ta nhìn qua hai cỗ linh khí va chạm liền biết ra."

Lăng Thần nghe đến truyền thừa thì cảm thán, hắn tại sao không có truyền thừa. Lúc đó nếu hắn có truyền thừa đã không có cảnh sư tỷ, sư muội loạn lạc.

Sư tôn hắn hình như hiểu thấu hắn nói: "Lăng nhi, ngươi không cần lo lắng. Bây giờ ngươi chẳng phải đang nhận truyền thừa từ ta sao haha."

Nghe vậy, Lăng Thần mới bợt tỉnh, hắn thế nhưng có sư tôn đây. Sư tôn vạn năm trước thế nhưng được gọi Đan Hư Thần Đế ah, làm sao mà hắn có thể quên việc này.

Hắn liền mắt tỏa sáng, hướng cơ duyên mà đi đến, ngoại môn đệ tử các đỉnh núi nhỏ, coi như đều cảm nhận được uy hϊếp. Bởi vì hai cỗ linh khí toát ra làm ngoại môn không cách nào phòng bị.

Bên này vừa quay về phòng thì cảm nhận được khí tức. Lăng Liên Lăng Thanh không ngạc nhiên, mà dùng linh khí mở cửa phòng, bước vào phòng ngồi trên ghế.

Suy nghĩ nói: "Vô vị, chỉ là một Trúc Cơ cảnh nhỏ nhoi đi." nàng muốn một đợt công kích phá hủy cả một vực, đây mới thật sự là đỉnh cao.

Nàng không suy nghĩ nhiều, mà nhàm nhàn ngồi trên ghế, nằm ngục đầu lên bàn. Lăng Liên liền bước vào trong phòng chuẩn bị nấu ăn cho nàng.

Nội môn lúc này, mấy vị Trúc Cơ cảnh đều cảm nhận được uy áp, cảm thán nói: "Đây vậy mà Trúc Cơ cảnh thực lực mạnh hơn ta." nhiều vị Trúc Cơ cảnh đều nói như vậy.

Chấp sự thì mặt khác, hướng chưởng môn báo cáo nhưng mà chỉ nhận lại cái phất tay. Nói việc này ta cũng không can thiệp được đi.

Hắn thật sự không can thiệp được, hai vị có truyền thừa người. Hắn thật sự không muốn ngăn cản, ngăn cản làm gì đây kết hảo hữu còn tốt hơn là bao.

Đối phương thế nhưng là Vân Quốc người, hắn còn có hảo hữu với Vân Quốc cũng thân thiết. Không nên không hắn vuốt râu suy nghĩ.

Nội môn trên cao, hai người cũng tích tụ đủ linh khí, liền hướng đối phương mà công kích, một nhát kiếm mạnh mẽ mang theo băng lãnh khí tức, cuồn cuộn bay về phía Tô Hạo.

Tô Hạo hắn vận chuyển tay liền đưa hướng Vân Phàm, vô số lá trúc liền bay lên cao. Hóa thành một con rồng, hướng Vân Phàm mà công kích.

Nhưng mà từ khi lá trúc hóa rồng bên trên cao, làm dưới đát nội môn đệ tử liền run rẩy, không giám thở dù chỉ là một giây. Đây đây là rồng, chỉ nghe trong sách vạn năm trước.

Nội môn đệ tử, mang trên mình mười năm nội môn, còn một bên khác lệnh bài thì hai năm nội môn. Hắn tám năm là ngoại môn, lên đến nội môn sẽ thêm một khắc ngoại môn bên tấm lệnh bài khác.

Làm lệnh bài được thay nhiều lần hắn liền run rẩy nói: "Các ngươi nhìn đi, ta không hoa mắt đấy chứ. Ta lần đầu nhìn thấy rồng." bởi vì đây thật sự là khí tức rồng.

Những công pháp có rồng xuất hiện đều không có khí tức thật sự của rồng, nhưng lần này lại hiện ra khí tức đáng sợ. Bên cạnh con rồng màu xanh lá, thì băng lãnh hình như không quan tâm đây là rồng.

Băng lãnh trên cao hướng rồng bay đến, khi hai đợt công kích vừa va chạm vào nhau, một cỗ băng khí tức liền bao phủ lấy rồng, liền vô số lá trúc đóng băng.

Theo đó tan nát hóa thành mảnh vụn rơi xuống đất, nhưng mà rồng chưa biến mất, lại tạo thành từ vô số lá trúc. Vân Phàm hắn thấy hai đợt công kích va chạm vào nhau.

Cũng không ngồi không, mà xuất quỷ nhập thần hóa thành một đạo băng, bay hướng Tô Hạo mà đi đến, Tô Hạo cũng thấy được Vân Phàm hướng hắn đi đến.

Tô Hạo cũng theo đó mà lao đến, hai bên dùng đao kiếm đỡ lấy, mặt đối mặt nói: "Vân Phàm haha ngươi lần này nhận lấy." hắn nói ra lời này cũng bởi vì quá phấn khích.

Vân Phàm huynh đệ hắn lâu năm tại sao phải gϊếŧ đối phương đây. Đây thế nhưng là thanh mai trúc mã kiểu nam nhân haha, hắn từng đọc trong sách mỹ nam do ai viết dấu tên.

Ha ha ta cùng Vân Phàm một chỗ, hắn liên tưởng đến, mặt liền thay đổi cười tà ác. Làm Vân Phàm trước mắt hắn đều đơ người. Lui lại lại quay hướng Tô Hạo đánh tới.

Một bên là một con rồng, liên tục bị đóng băng, tan rã. Còn lại là băng lãnh không hề tan biến xuất hiện liên tục từ đó.

Hai bên một là tuyệt kỹ giao đấu, còn lại là chủ nhân giao thủ. Làm xung quanh ai nấy nhìn xem đều cảm thán, sợ hãi mà nhìn.

Vân Phàm cùng Tô Hạo cứ như vậy lui rồi lại tiến, giao thủ với nhau. Làm xung quanh náo loạn, hai người thế nhưng không biết gì.

Vân Phàm lui ra sau một kiếm mạnh mẽ chém xuống, hắn hướng Tô Hạo mà công kích. Một đạo kiếm mạnh mẽ chém ra bay ra ngoài nội môn.

Hướng ngoại môn mà đi đến, Vân Phàm thấy vậy thì thầm nghĩ: "Mã Đan đạo kiếm của ta vậy mà bay ra ngoài."

Tô Hạo thấy vậy thì cười ha ha nói: "Vân Phàm ngươi thua." Vân Phàm nghe vậy gật đầu, bởi vì chỉ cần ai né tránh được, công kích của đối phương sẽ thắng.

Lúc giao thủ Vân Phàm từng nói như vậy, hoàn toàn né tranh mới thật sự là thắng. Hắn nói như vậy, nên bây giờ hắn thua, hai người liến hướng căn nhà đi đến.

Hai đạo màu băng màu trắng, cứ như vậy từ trên trời cao biến mất, xung quanh cũng yên ổn. Không khỏi cảm thán, hai vị này giao thủ mạnh mẽ như vậy.

Làm nội môn, ngoại môn đều lan tin đồn hai vị chấp sự hay trưởng lão giao thủ, làm nội môn, ngoại môn đều thần bí mà không biết rõ, một góc nào đó trong đại điện.

Tiên Tông cười cười, hai vị này thật là hảo. Nhưng mà là Vân Quốc người, nếu không hắn thật sự không nỡ để hai người rời đi, đều có Hóa Thần cảnh giới truyền thừa người.

Hắn cảm thán ngồi trong nột góc mật thất tu luyện, hắn suy nghĩ vuốt vuốt râu trên người. Hắn đã không còn có thể cai quản được Tiên Đạo Tông lâu nữa.

Hắn rơi vào trầm tư, ngoại môn bên này. Vân Phàm cùng Tô Hạo vừa đáp xuống, Mạn Chi liền bước đến, dùng tay nhéo lấy tai hai người.