Áo Nghĩa dưới lầu.
Điền Ngũ đưa bọn họ tới xe, Điền Thất ở trên xe làm tài xế, xe đến đón Cố Lê Chu các cô là một chiếc đang nổi, một chiếc Maserati màu rượu đỏ, thân xe đường cong sống động tuyệt đẹp, thoạt nhìn mỹ lệ không thể bắt bẻ, như con người của Cố Lê Chu.
"Bạch lão sư, Từ tỷ còn không có hồi em..." Lý Tiểu Kỳ đóng lại di động, ậm ừ nói.
Bạch Khuynh Ngôn hiểu rõ, chỉ sợ hiện tại trong công ty người người đều biết nàng về việc giải ước, Từ Tuệ cũng tự nhiên sẽ không lại để ý tới các nàng, nàng hơi rũ mắt, nói:
"Không có việc gì, nàng là người của Phương Chí bên kia, về sau đại gia từng người mạnh khỏe đi."
Lý Tiểu Kỳ dưới đáy lòng thở dài, gật gật đầu:
"Hảo, em đã biết."
"Đang nói về người đại diện của cô sao?" Cố Lê Chu một tay đặt ở đầu gối nhẹ nhàng gõ, tay cô trắng nõn thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, thập phần dẫn nhân chú mục.
Bạch Khuynh Ngôn nghĩ tới các nàng thời điểm nắm tay, ấm áp tinh tế xúc cảm, nàng gập ngón tay thoáng cọ xát đầu ngón tay, sau đó dường như không có việc gì gật đầu 'ân' một tiếng.
Cố Lê Chu dừng động tác trên tay, nói:
"Hiện tại nàng sẽ không phải, về sau Vu Hiểu là người đại diện của cô."
Bạch Khuynh Ngôn lông mi run rẩy, vẫn chưa nói tiếp.
Nàng nhận thức Vu Hiểu, hắn đã lâu không tiếp những người khác, đột nhiên đáp ứng tiếp nhận mình, đại khái bởi vì nguyên nhân Cố Lê Chu, hắn trong lòng khả năng cũng không tình nguyện, nhưng lại không thể không đáp ứng.
Như vậy có điểm quá làm khó người khác.
"Thật sự sao? Kim bài người đại diện Vu Hiểu! Trời ơi, thần tượng của em, lớn lên soái còn có thể lực cường, người mà ảnh mang theo liền không có không hot lớn, tất cả đều là ảnh đế ảnh hậu, anh ta..." Lý Tiểu Kỳ nói nói phát hiện không thích hợp:
"Không đúng a, anh ta hiện tại không phải chỉ mang theo mình Vưu Kỵ thôi sao? Tuyệt không phá lệ, như, như thế nào thỏa hiệp?"
Sợ không phải bị Cố tổng uy hϊếp nga.
Bạch Khuynh Ngôn mặt bị tóc che đi hơn phân nửa, nhưng Cố Lê Chu vẫn có thể nhìn thấy nàng hơi nhấp môi, mặt nghiêng hơi có chút cứng đờ.
Cố Lê Chu khẽ thở dài một cái:
"Hắn tự nguyện."
Bạch Khuynh Ngôn con ngươi khẽ nhúc nhích.
Liền nghe Cố Lê Chu nói:
"Bất quá cũng có điều kiện, có hai cái, cái thứ nhất Vưu Kỵ hiệp ước đãi ngộ tăng lên tới cùng Ngôn Ngôn giống nhau, hắn hi vọng đối xử bình đẳng, cái thứ hai Vưu Kỵ cùng Ngôn Ngôn không thể xào tai tiếng, đặc biệt là một ít *'ngôn nghe kỵ từ' CP hường phấn, không có chút 'phát dương quang đại' tất yếu."
*Ngôn nghe kị từ: nôn na từ ngữ khó nghe, không hợp nhau
*Phát dương quang đại: Hiển dương, phát triển, làm cho rạng rỡ.(trích từ hvdic.thivien.net)
"Việc này vẫn là hắn chủ động tới tìm tôi, hắn là người đại diện chuyên nghiệp, làm việc sẽ một bộ chính mình cân nhắc tiêu chuẩn, hơn nữa hắn công tác luôn luôn phụ trách thực nghiêm túc, cho nên tôi đáp ứng rồi."
Vu Hiểu người kiêu ngạo như vậy, đương nhiên sẽ không cho phép Vưu Kỵ của hắn bị người áp một đầu, hoa trọng điểm là 'Vưu Kỵ của hắn'.
Nếu không phải ngẫu nhiên ở bãi đỗ xe gặp được hai người bọn họ đang ở đó làm chuyện xấu, cô thật không biết hai người này còn có tầng quan hệ đó, Vu Hiểu thoạt nhìn rất khí chất thư sinh, lại không nghĩ rằng là văn nhã bại hoại, hảo gia hỏa, đem Vưu Kỵ ấn ở trên tường gặm, miệng da đều cấp cọ phá.
Hai lá gan này cũng thật đại, rõ như ban ngày lanh lảnh càn khôn, cũng không sợ bị người có tâm gặp được, làm cho cô một độc thân cẩu tiến cũng không được mà thối lui cũng không xong, liền như vậy xem xong toàn bộ quá trình rồi, sau đó ba người cùng mặt đối mặt xấu hổ.
Có lẽ bởi vì có tật giật mình, ngày hôm sau Vu Hiểu liền tới tìm cô thương lượng, còn chủ động nói gánh lên gánh nặng làm người đại diện cho Ngôn Ngôn, tình thế phát triển trở thành như vậy, Cố Lê Chu tỏ vẻ thực vừa lòng, tuy rằng kỳ thật cô cái gì cũng không có làm.
"Tôi xác thật làm một ít nỗ lực, nhưng kia đều do cô lựa chọn Thiên Duyệt, lựa chọn tin tưởng tôi, tôi đây liền sẽ không làm cô thất vọng không phải sao?"
Bạch Khuynh Ngôn nghe Cố Lê Chu nói, nửa rũ con ngươi thịnh nhập vui vẻ, thời gian lớn lên qua đi như vậy, chưa từng có người để ý quá kỳ vọng lên nàng, cho tới bây giờ, Cố Lê Chu xuất hiện.
Trong lòng loanh quanh lòng vòng giống như bị khơi thông.
Bạch Khuynh Ngôn ngẩng đầu, nàng tầm mắt xuyên qua cửa sổ xe không biết rơi xuống chỗ nào:
"Tôi tin tưởng cô sẽ không làm tôi thất vọng."
Cố Lê Chu trong nháy mắt hoảng thần, bởi vì cô nhìn thấy Bạch Khuynh Ngôn 'cười'.
Không giống bình thường câu môi, hoặc mỉm cười, mà là phát ra từ nội tâm sung sướиɠ, mặt mày đều mang theo cảm giác linh động, mỹ rõ ràng, cực kỳ bát nhân tâm huyền.
"Ân."
Cố Lê Chu non nửa thiên chỉ nghẹn ra một chữ, cô đem tay đặt ở trên đầu gối thu đến bên cạnh người, lén lút nắm chặt
Trong lòng cũng không cấm vì trước mắt thịnh thế mỹ nhan vang lên thổ bát thử thét chói tai.
Phó giá thượng lặng lẽ quan vọng Lý Tiểu Kỳ vẻ mặt mộng bức, này lại làm sao vậy?! Không khí đột nhiên biến hóa, này này này... Chẳng lẽ cũng chỉ có nàng một người cảm thấy trong xe đột nhiên biến an tĩnh sao?
Lý Tiểu Kỳ nhịn không được nhìn vài lần Điền Thất lái xe bên cạnh.
Điền Thất cảm nhận được bên cạnh như có như không ánh mắt, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ cảm thấy hắn lái xe quá phiêu? Nhưng hắn ức chế trụ chính mình, tiểu thư ở trên xe, hắn lái xe khẳng định ổn một đám a.
Nhưng hắn vẫn trộm ngắm mắt tốc độ xe, trong lòng tức khắc có nắm chắc, đầu hơi hơi mà triều phó giá nghiêng nghiêng, nói:
"Sao? Tôi không lái nhanh a hả."
Lý Tiểu Kỳ:......
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói:
"Không có việc gì, đôi mắt có điểm toan, hoạt động hoạt động." Quả nhiên chỉ có nàng một người cảm thấy như vậy.
Điền Thất: "... Nga"
Tới Thiên Duyệt, Cố Lê Chu liền đem Bạch Khuynh Ngôn mang vào văn phòng cô.
Ngoài cửa Lâm Lâm: "Các cô quan hệ thật tốt a." Trong khoảng thời gian ngắn, lão bản liền đem người hỗn đến như vậy thục, giao hữu năng lực cũng thật lợi hại.
Lý Tiểu Kỳ: "Cũng không phải sao." Đây là tình yêu a.
Điền Thất (uống ngụm cà phê): "Ly cà phê này thêm đường có điểm nhiều, có chút ngọt."
Lâm Lâm & Lý Tiểu Kỳ:......
Bên trong cánh cửa Cố Lê Chu ngồi xổm trước sô pha, cúi đầu, nhu thuận màu đen tóc dài che khuất non nửa khuôn mặt cô, có loại ôn nhu nói không nên lời.
Cô hơi cúi người, muốn giúp Bạch Khuynh Ngôn cởi giày cao gót.
Bạch Khuynh Ngôn run sợ, chân trái theo bản năng rụt một chút trở về, nhỏ giọng nói:
"Tôi chính mình tự làm đi"
Cố Lê Chu cũng không cưỡng cầu, chỉ nhìn nàng động tác.
Bạch Khuynh Ngôn dáng người thực hảo, thượng thân eo lưng lả lướt thẳng thắn, hạ thân hai chân thon dài.
Nàng hôm nay xuyên một thân tơ vàng nhung màu trắng váy liền áo, lỏa lồ chân bên ngoài vừa dài vừa trắng, thoạt nhìn còn thực thẳng, chân bộ đường cong lưu sướиɠ mỹ quan, mỹ diệu Thiên Thành.
Còn có mắt cá chân nàng, thập phần tiêm mỹ, cũng làm người không rời mắt được.
Bạch Khuynh Ngôn cảm nhận được ánh mắt dừng lại trên mắt cá chân thật lâu, trên mặt hơi nhiệt, nàng bất động thanh sắc mà giơ tay đem đầu tóc ở sau thả xuống che tai.
Cố Lê Chu phục hồi tinh thần lại, dưới đáy lòng thở ra một hơi, sau đó vươn tay bắt được gót chân Bạch Khuynh Ngôn bỏ đi giày cao gót:
"Đau liền cùng nói với tôi."
Cô đã sớm chú ý tới trên chân Bạch Khuynh Ngôn bị thương, cho nên mới phát tin nhắn nói Lâm Lâm chuẩn bị tốt thuốc mỡ, lại gần xem giống như càng nghiêm trọng, khẩu tử đều không lớn, nhưng lại không cạn.
Vặn nắp, bên trong là thuốc mỡ màu trắng ngà, tản ra thanh thanh đạm đạm dược vị.
Cố Lê Chu dùng đầu ngón tay chấm một chút, đồ ở miệng vết thương, dùng lực không nhẹ không nặng, đánh vòng cọ xát.
Cô biểu tình nghiêm túc, như đối đãi với một kiện dễ toái trân bảo.
Bạch Khuynh Ngôn có điểm mềm lòng, nàng không thể không thừa nhận, Cố Lê Chu đối với nàng thật sự thực ôn nhu.
Ánh mắt không tự giác mà theo chuyển động tay của Cố Lê Chu, trong phòng lúc này an tĩnh đến có chút quá mức, làm Bạch Khuynh Ngôn đều có thể nghe thấy tiếng chính mình tim đập.
Cố Lê Chu lúc này mới biết được mình thế nhưng còn có luyến chân phích! Rõ ràng dược êm đẹp trên mặt đất, nhưng tầm mắt lại không chịu khống chế lặp lại dừng ở trên chân Bạch Khuynh Ngôn.
Chân nàng thoạt nhìn trắng nõn sạch sẽ, mu bàn chân tinh tế, còn có oánh bạch ngón chân, phiếm khỏe mạnh màu hồng phấn, giống năm cái tiểu khả ái, dụ người muốn vươn tay sờ sờ.
Cố Lê Chu chỉ có thể dùng phương pháp nói chuyện tới làm chính mình phân tâm:
"Ngôn Ngôn, sáng nay giải ước vì cái gì không gọi trước cho tôi? Phương Chí đám người kia nhiều hư a, cô còn đơn thương độc mã."
"Tôi cũng muốn vì chính mình giải ước làm chút chuyện này đó." Bạch Khuynh Ngôn dừng một chút, nói:
"Không thể toàn phiền toái cô."
Cố Lê Chu nghe vậy an tĩnh không nói chuyện, cô đem thuốc mỡ thu hồi tới, dùng trên bàn ướt khăn giấy đem tay lau khô, lại ngồi vào bên người Bạch Khuynh Ngôn:
"Cô có hay không nghĩ tới nếu bọn họ xằng bậy thì phải làm sao bây giờ? Tựa như buổi sáng hôm nay, bọn họ vây khốn cô không cho đi."
"Ân, nghĩ tới, Cung Thiên Thành có cho tôi phát tin tức, hỏi tôi chiều nay hắn đi công tác trở về có thể cùng nhau ăn cơm chiều không, cho nên tôi mới sáng nay liền đi Áo Nghĩa giải ước, không có hắn ở đó, phiền toái giảm rất nhiều."
Bạch Khuynh Ngôn nhìn đến Cố Lê Chu cong cong môi, tiếp tục nói:
"Tôi nhận thức ngoài văn phòng Phương Chí bị bảo tiêu của cô lược đảo hai người kia, lúc trước ở trong công ty giúp bọn họ, tôi ra cửa bọn họ chỉ biết giả ý cản tôi, sẽ không thật không bỏ tôi đi, bất quá mặt sau cô đã đến rồi, cũng đỡ phải bọn họ còn muốn diễn kịch cấp Phương Chí công đạo."
Cố Lê Chu gật đầu, một bộ dáng tán đồng:
"Nếu như tôi không tới cũng không có việc gì, bất quá..."
Nói đến này, cô ngừng lại, trong ánh mắt nhiều vài phần nghiêm túc.
Bạch Khuynh Ngôn:
"Ân?"
"Bất quá tôi một chút đều không cảm thấy chuyện của cô phiền toái."
Cố Lê Chu cười nói, sợ Bạch Khuynh Ngôn hiểu lầm, cô tiếp tục nói:
"Đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn xử lý chuyện của cô, chỉ muốn cùng cô chia sẻ. Tôi cùng Phương Chí bọn họ không giống nhau, tôi thực tôn trọng ý nguyện cùng ý tưởng của cô, nhưng, gặp được việc không tốt, tôi cùng cô cùng nhau đối mặt, có thể chứ?"
Cô ngữ khí cùng biểu tình đều thập phần chân thành.
Bạch Khuynh Ngôn nghe xong Cố Lê Chu nói, cả người liền ngơ ngẩn, thân mình cũng ngồi đến thẳng tắp lên.
Nàng thiển màu nâu con ngươi thoạt nhìn phảng phất mang theo vài phần mờ mịt.
Cố Lê Chu tâm trừu trừu.
Tại đây thiên văn, Ngôn Ngôn cha mẹ khi nàng mới vừa lên cao nhị phát sinh tai nạn xe cộ qua đời, trong lúc nhất thời thân thích đều đối với nàng tránh như rắn rết, tuổi còn trẻ liền xốc lên một mình sinh hoạt văn chương.
Viết áng văn này thật là tác giả rác rưởi, tâm cũng thật tàn nhẫn, cho tiên nữ nhà ta một cái giả thiết như vậy, làm hảo hảo hài tử sớm liền nếm biến nhân tình ấm lạnh, ngày thường hoan thanh tiếu ngữ gia đột nhiên trở nên trống rỗng, sau này một người ứng phó sinh hoạt, ứng phó học tập, bên người lạnh lẽo, không còn cái vui trên đời......
Cố Lê Chu nhắm mắt, bỗng dưng vươn một bàn tay nắm lấy Bạch Khuynh Ngôn thủ đoạn, đem nàng kéo đến trong lòng ngực, một cái tay khác ôm lấy eo đem người ôm chặt.
Trong lòng ngực người thân mình đường cong thướt tha, tinh tế mềm mại.
Bạch Khuynh Ngôn bị Cố Lê Chu hành động thình lình xảy ra như vậy làm vài phần hoảng loạn, nhưng lại không có đẩy cô ra, tự mình che giấu cảm xúc hảo, sau mới hỏi nói:
"Làm sao vậy?"
Cố Lê Chu thấp giọng nói:
"Tôi có điểm khổ sở." Đau lòng cô.
Bạch Khuynh Ngôn lại ngẩn người, an tĩnh sau một lúc lâu, nghe bên tai truyền đến rất nhỏ tiếng hít thở, cuối cùng chậm rãi nâng lên tay hồi ủng nàng.
"Có thể."
"Về sau chúng ta cùng nhau đối mặt, đừng khổ sở."