Văn Châu đã chết, bị hôn phu tinh thần bất thường trực tiếp lái xe đâm chết, tay chân vặn vẹo, máu tươi đầy đất, chết không toàn thây, còn có một tròng mắt lăn đến khung biển quảng cáo bên cạnh đèn giao thông.
Dung mạo mà nàng tỉ mỉ trang điểm lúc này đều là máu tươi mơ hồ, đã không thể nhìn rõ khuôn mặt, linh hồn bay lơ lửng phía trên khóc không thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết đang khóc như hoa lê đại vũ, hốc mắt cùng chóp mũi của nàng đều đã nhuộm đỏ, trông rất đáng thương.
“Xin chào, cô gái.” Giọng nói lạnh lùng của hệ thống đột nhiên xuất hiện, mang theo cảm giác máy móc vô cùng lạnh lẽo.
Văn Trúc kinh ngạc ngừng lau nước mắt, mặc cho giọt nước mắt đọng trên lông mi trượt xuống gò má, có lẽ là bởi vì nàng không ngờ sau khi chết lại có thể gặp chuyện như vậy
“Cô đã hối hận chưa?”
“Hối hận phá hoại gia đình người khác, tùy ý đùa vỡ tình cảm người khác sao?”
“Hối hận hãm hại người khác, ngoài mặt một vẻ, sau lưng một vẻ sao?”
“Tuổi còn trẻ liền làm nhiều việc ác phạm vào báo ứng, nhìn thẳng vào thi thể của chính mình, nói cho ta.”
“Cô, hối hận sao?”
Văn Châu tựa như là bị hù dọa, lập tức nín khóc, ngơ ngác đi theo thanh âm kia, đến xem thi thể thảm hại của chính mình, sau đó lập tức quay đầu, gục xuống, nước mắt lách cách rơi càng nhanh, đáy mắt mang theo một chút sợ hãi, đổi ý.
“Ta có thể giúp cô trọng sinh, cô cần tích thiện tích đức, bù đắp cho tội lỗi mình gây ra.”
“Chúc may mắn, cô gái.”
———
Chương 1: Thế giới vườn trường
Đời trước “Văn Châu” vì lưu luyến si mê nam chủ, điên cuồng làm nhiều chuyện xấu nên bị tống vào ngục giam tra tấn, đến khi chết mới biết tất cả này chỉ là tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình thanh xuân ngọt sủng, mà cô chỉ là một nhân vật nữ phụ làm hòn đá kê chân, thúc đẩu cố truyện.
“Văn Châu” trọng sinh, quyết định an phận thủ thường, không hề nhúng tay vào chuyện của các nhân vật chính, nhưng thời điểm trọng sinh lại không tốt lắm, cô lại lọt vào tầm ngắm của anh trai nữ chủ, dưới sự sai khiến của anh trai nữ chủ, một vài gã đàn ông đã ấn cô xuống chụp một vài tấm bất nhã, điều này này dẫn tới chuyện cô về sau vẫn luôn không dám ngẩng đầu, bị đóng đinh vào cột tủi nhục đến chết.
Chán nản và tuyệt vọng, cô rời khỏi thế giới và để Văn Châu xuyên vào.
Khi Văn Châu tỉnh lại, nàng đã bị đè xuống để chụp ảnh.
"Làm ơn, để tôi đi..."
Mái tóc đen của nàng rối tung tán loạn, vài sợi dính vào gò má tái nhợt, lông mày và đôi mắt chất chứa đầy sợ hãi, đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt mềm mại xinh đẹp, thoạt nhìn thật đáng thương, toát lên một vẻ đẹp thuần khiết.
Nàng nằm úp sấp trên tấm đệm mềm trong phòng thiết bị với hai tay bị trói, áo khoác đồng phục bị kéo mạnh, một hai nút trước ngực bị cởi ra, để lộ nửa chiếc áσ ɭóŧ ren màu trắng bao lấy hai chiếc bánh bao tròn trịa xinh đẹp mơ hồ có thể thấy được một chút hình dáng, theo giãy giụa run lên run lên. Phần đuôi của chiếc váy ngắn được vén lên, để lộ chiếc quần legging màu da, lớp lưới mỏng bằng lụa mỏng ôm sát làn da ở đùi, tạo ra những đường cong mang cảm giác thuần khiết .
“Đừng nhúc nhích.”
Người đàn ông cầm đầu ngậm điếu thuốc ngồi xổm xuống, dùng sức rất nhẹ vỗ vỗ lên mặt nàng, giống như muốn xoa dịu một con thú không nghe lời, sau đó anh ta thoáng nhìn thấy chữ bầu ngực căng tròn, khiến hắn không nhịn được chửi một câu: “Thật dâʍ đãиɠ!”
"Làm ơn, làm ơn, tôi không muốn..."
Nước mắt của Văn Châu giống như chuỗi ngọc trai rơi vỡ, từng hạt từng hạt trượt dài trên má nàng, trong suốt, tinh khôi. Đôi mắt hạnh phủ đầy sương mù ướt đẫm, tràn đầy hi vọng cùng khẩn cầu.
Người đàn ông mệt mỏi đến mức hít một hơi, khi đứng dậy, hắn vô thức khom người dựa vào tường, hơi che nửa thân dưới đang nhô cao của mình.
“Đáng lẽ cô không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tề Tư Di.”
Hắn thở dài, nhìn sang nơi khác, “Nói thật đi, chúng tôi sẽ chụp một bức ảnh rồi để cô đi ngay.”
Cuối cùng, bức ảnh đã được chụp.